CHỈ CẦN XUYÊN SÁCH VẬN MAY SẼ TỚI


Lý Thu Sinh xuất thân cao quý, là thiên chi kiêu tử từ nhỏ đã được người nâng niu, lớn lên ai cũng kiêng dè thân phận.

Vậy mà nay lại bị người đánh, bị người sỉ nhục ngay trong Ngu Phủ, dù gã đã tỉnh táo lại khỏi suy nghĩ của bản thân nhưng vẫn không khỏi ngơ ngác trước một màn này.

Gã vừa không tin lại vừa cảm thấy tức.

Vậy mà có người dám đánh gã? Ngay cả mẫu thân lẫn phụ thân còn chưa từng đánh gã, tên nhóc ngông cuồng này lại dám?
Bỏ mặc đi thân phận thật sự của Ngu Vĩnh An, Lý Thu Sinh hiện tại bị sự giận dữ kiểm soát tâm trí.

Gã nằm bò trên đất, tay ôm vết thương, giọng run run đầy lửa giận nói:
"Ngươi...!Sao ngươi dám? Ngươi biết ta...!là ai không hả? "
"Biết! Ta đương nhiên biết ngươi là đích tử duy nhất của Lý Hàm hiện đang nhậm chức quan chính ngự y , phải không? "
Ngu Vĩnh An nhếch mép cười ngạo nghễ, hắn khom người xuống ngồi bên cạnh Lý Thu Sinh, nắm tóc gã kéo lên ép gã ngẩng đầu, giọng cợt nhả thì thầm bên tai gã:
"Vậy thì sao chứ hả? Ngươi nghĩ ta sợ sao? "
Hắn cười khẩy một cái, mạnh bạo thả gã ra mà quay trở lại chỗ ngồi.


Lẽ nào gã nghĩ thân phận thái y của phụ thân gã thật sự sẽ doạ sợ hắn sao? Cái danh đó lấy doạ trẻ con thì được chứ riêng hắn thì không.
"Ngươi là ai mà dám ngông cuồng ở Ngu Phủ như vậy...!? " - Lý Thu Sinh vẫn không ngại cuộc đời quá tươi đẹp mà cao giọng chất vấn.
Ngu Vĩnh An không trả lời câu hỏi của gã, hắn bình thản tay chống cằm, hơi cúi gập người xuống.

Đôi mắt hắn âm trầm nhìn gã một lúc như đang âm thầm đánh giá song tựa tiếu phi tiếu nói:
"Quả thật Lý đại phu tuổi không còn nhỏ trí nhớ cũng không còn tốt như xưa nữa.

Tính ra hai chúng ta từng có một lần hàn huyên với nhau, ngươi lẽ nào không nhớ? "
"Nhớ? Trừ người Ngu Phủ ra ta chưa từng tiếp xúc với người ngoài sao có thể biết ngươi được"
Lý Thu Sinh nói mà không cần suy nghĩ, gã vẫn kiên định đây là lần đầu tiên gã gặp Ngu Vĩnh An.

Việc gã 9 năm qua vẫn luôn trong Ngu Phủ là thật.

Dù sao y thuật dởm của bản thân ngay cả gã cũng tự nhận thức được.

Vốn sinh ra đã mang danh con của chính ngự y gã khi xưa cũng hào hứng mà cố gắng học theo phụ thân gã nhưng đáp lại vẫn chỉ có hai từ - không thể.

Theo Trương Địch Luân gần 15 năm nhưng gã đứng bên cạnh lão lại càng giống như hòn đá sù sì đặt bên cạnh viên ngọc sáng lấp lánh.

Rất nhiều lần gã đề nghị với Trương Địch Luân để gã ra ngoài bắt bệnh nhưng lão luôn lấy lý do gã cần học hỏi thêm để từ chối.
Lúc đầu gã cảm thấy rất bình thường nhưng thời gian dần trôi đi gã càng cảm thấy không đúng, tới lúc nhận ra ngụ ý lại không ngừng phun tào lời Trương Địch Luân từng nói.

Có cái khỉ.

Nói ngay là không muốn gã bốc thuốc đi, chứ có ai như gã học hỏi thêm tới hơn 15 năm vẫn không phân biệt được đâu là Đại Táo đâu là Thục Địa Hoàng?
Nếu không phải một lần Lý Thu Sinh vô tình nghe thấy người xung quanh gã lại không ngừng bàn tán.

Nào là gã là con của thái y lại không biết cách chữa bệnh, còn cả học y gần 15 năm vẫn không bốc được bài thuốc đơn giản.


Nói gã vô dụng, không đáng được tôn trọng gã sẽ chẳng bao giờ ngộ ra ý của Trương Địch Luân.
Người ca ca gã từng tôn trọng lại lừa gã, những lời cay nghiệt xung quanh cũng như từng mũi tên sắc nhọn cắm xuyên qua ngực gã khiến gã rất khó chịu.

Ý chí cũng dần nhụt đi, nếu bản thân đã bất tài vậy cứ buông thả bản thân là được.

Song cuối cùng những việc gã làm dần dần càng khiến người khó chấp nhận hơn.
Đương nhiên Ngu Gia cũng chẳng ngu ngốc tới mức để một người như gã ra ngoài, mặc gã chạy lông bông ngoài đường chơi Đông chạy Tây.

Đôi lúc rảnh rỗi cũng chỉ để gã bốc thuốc cho vài người cho có lệ, bọn họ có uống hay không lại là một chuyện khác.
Quan hệ giữa Lý Thu Sinh cùng đám hạ nhân trong Ngu Phủ cũng chẳng mấy tốt đẹp, chẳng ai tin tưởng vào tài năng y thuật của gã.

Nếu có người uống thì trong đầu gã chỉ hiện lên duy nhất một người.

Nhưng so sánh con người đó với thiếu niên kiêu ngạo trước mắt chính là khác nhau một trời một vực, tuyệt không có chuyện cả hai là một.
Ngu Vĩnh An nhìn bộ dáng mơ hồ không rõ của Lý Thu Sinh không nhịn được liền bật cười.

Gã đây là thật sự không biết hay cố tình không hiểu lời hắn nói? Rõ ràng trong tiểu thuyết viết người này thông minh, nhanh nhạy, gian manh hơn cả lão hồ ly.

Nói đến tài không chỉ miệng lưỡi trơn tru, nhìn thấu lòng người còn có thể ghi nhớ được những người đã từng gặp qua dù chỉ một lần.


Nên quan hệ của gã với mấy tên địa chủ, gian thương hay quan phủ chức cao chuyên tham ô công quỹ đều rất tốt, cũng nhờ đó mà làm chuyện xấu còn che mắt được Tô Hành Ý lâu như vậy.

Tương lai Lý Thu Sinh còn hảo giúp nữ chính vươn mình, củng cố vị thế.

Vậy mà hiện tại hắn chỉ mất đi vết sẹo liền không nhận ra, phải hay không hắn lại bị tác giả hố lần nữa?
Nhưng rất nhanh Ngu Vĩnh An lấy lại bình tĩnh, châm chọc nói:
"Ý của Lý đại phu là sao chứ? Ta vẫn luôn ở trong Ngu Phủ mà! "
"...!?" - Lý Thu Sinh nhíu mày nhìn Ngu Vĩnh An như muốn tìm ra hình ảnh nào đó trong quá khứ nhưng ký ức của gã lại rất mơ hồ như có thứ năng lực vô hình nào đó đang cố ngăn cản gã nhớ lại.
"Sao vậy? Ngươi quên mất chủ tử của mình rồi sao? Không phải đại tiểu thư ban cho ngươi đặc quyền bốc thuốc bắt bệnh cho ta sao? "
Lý Thu Sinh nghe tới đây còn không rõ chứng tỏ gã thua cả một con cẩu.

Nhưng nhìn lại cái dung mạo chớp mắt đã thay đổi kia của Ngu Vĩnh An gã ngỡ ngàng, bộ dáng thất thần cơ hồ không muốn thừa nhận sự thật.
Nói đến mới nhớ, hình như gã cùng Ngu Vĩnh An thật sự từng có cơ hội gặp nhau một lần.

Chuyện này phải nói tới 2 năm trước....


Bình luận

Truyện đang đọc