CHỈ CẦN XUYÊN SÁCH VẬN MAY SẼ TỚI


Kiếp trước làm bạn với Ngu Vĩnh An gần 1 năm, Tô Hành Ý đã sớm nhìn rõ hắn là một kẻ liều lĩnh ăn may.

Mấy chuyện hắn làm đều phi lý hết sức nhưng lại chẳng gây hại tới ai, có khi còn gây thiện cảm với người khác.

Dẫu vậy cậu cũng không muốn hắn đặt bản thân vào nguy hiểm vì thế giới này không giống thế giới của bọn cậu.

Thế giới kia là thế giới pháp trị, giết người đền tội.

Còn ở đây mạng sống con người lại rất mỏng manh, có khi cả gia tộc bị giết cũng bị người coi như là con kiến bị phá tổ chẳng đáng quan tâm.
Tô Hành Ý tiến sát gần Ngu Vĩnh An nhỏ giọng nài nỉ:
"Tiểu An, vấn đề không phải ở hoàng đế.

Thân phận Lý Thu Sinh kia đặc thù...!"
Còn hắn vẫn một mặt tỉnh bơ, cũng nhỏ giọng đáp lại:
"Ta biết trước cốt truyện"
"Hắn có thể là phản...!" - đồ
"Ta biết trước cốt truyện"
"Tội của hắn không nhẹ...!"
"Ta biết trước cốt truyện"
"Nhưng...!"
"TA BIẾT TRƯỚC CỐT TRUYỆN"
Cả cuộc bàn luận mặc Tô Hành Ý miệng khô lưỡi khô đưa ra ý kiến, Ngu Vĩnh An vẫn một mặt bình thản liên tục nhấn mạnh việc bản thân đã biết trước cốt truyện khiến cậu cứng miệng không thể phản bác lại.
Cuối cùng Tô Hành Ý vẫn phải đầu hàng trước sự cứng đầu của người bạn cũ, mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.

"Được! Được! Ngươi giỏi, sau này muốn làm gì thì làm"
"Hahaha...!Cha! Đa tạ người" - Ngu Vĩnh An thấy đã đạt được ý nguyện liền vui vẻ reo lên như hài tử được kẹo.

Một mặt tỉnh bơ gọi người bạn kiếp trước nhỏ hơn mình 10 tuổi là cha.
Song hắn nghiêng đầu, hướng Tuệ Mẫn nói giọng ngọt ngào:
"Tuệ Mẫn tỷ tỷ, tỷ mau đưa Lý đại phu về viện tử trước đi, sau đó chúng ta cùng - hàn - huyên - ôn - lại - chuyện - cũ"
"Vâng"
Tuệ Mẫn đứng một bên hồi lâu nhìn thấy Lý Thu Sinh tinh thần có chút xuống dốc nhưng vừa nghe thấy lời Ngu Vĩnh An nàng liền một mặt tươi tỉnh đáp lại.
Câu đối đáp giữa cả hai sẽ rất bình thường nếu như ánh mắt của đôi chủ nô kia không dần trở nên thâm hiểm, xoáy chặt vào cơ thể Lý Thu Sinh.

Cứ như cả hai đang nổi nên một âm mưu trả thù nào đó trong đầu.

Khiến người bị nhắm trúng - Lý Thu Sinh cảm thấy lạnh sống lưng, gã đột nhiên cảm thấy không xong, muốn đổi hình phạt.
Nhưng chưa đợi gã lên tiếng Tuệ Mẫn đã nhờ tới sự giúp đỡ của hai vị đại ca cường tráng bên cạnh, để họ xách Lý Thu Sinh về viện tử.
"An An...!"
Ngu Vĩnh An nội tâm háo hức đang định nối gót theo sau Tuệ Mẫn thì bị Tô Hành Ý gọi một tiếng quay lại.
Giọng cậu khi này trầm xuống, hơi yếu ớt, khuôn mặt thâm trầm rơi vào trầm tư.

Cậu vẫn chưa quên chuyện ánh mắt vừa rồi của Ngu Vĩnh An.
Ngu Vĩnh An thấy bộ dạng đắn đo của Tô Hành Ý cũng hiểu nhưng hắn vẫn kiên quyết giả ngu, làm như không hiểu chuyện mà hỏi:
"Thành Thành không sao chứ? "
Tô Hành Ý khẽ khựng lại khi nghe hai tiếng Thành Thành phát ra từ miệng hắn.

Song một lúc sau cậu mới bừng tỉnh, thẫn thờ nghiêng mặt, môi mấp máy nói điều gì đó.
[...!.......]
Chỉ cần nhìn khẩu hình Ngu Vĩnh An liền hiểu nhưng hắn lại không muốn nghe, mặc cho cậu mi tâm nhíu chặt trông như đang giận dỗi, bộ dạng sớm đã không nhẫn nổi.
Đợi cậu nói xong hắn nhanh quay người lại, bước đi, chỉ để lại cho cậu một câu ý vị thâm trường:
"An Nhi không sao cả! Chuyện mà người lo lắng sẽ không xảy ra đâu! "
_______
Tại viện tử của Ngu Vĩnh An, đám hạ nhân rất chăm chú làm công việc của bản thân.
Chỉ qua một ngày, viện tử tồi tàn ngày nào nay đã mang diện mạo mới.

Không chỉ trông khang trang hơn mà xung quanh còn trồng rất nhiều loại hoa thơm cỏ lạ.
Bầu không khí xung quanh cũng dần thay đổi, từ vẻ lạnh lẽo, âm u nay bừng sáng hơn.

Cùng thêm tiếng hạ nhân nói chuyện cười đùa khiến nơi đây có sức sống hơn cả.
Lý Thu Sinh bị người lôi kéo thảm thương mà kêu la nhưng gã chỉ có thể phát ra những tiếng ê a không rõ nghĩa.

Vì hai tên nam nhân kia thấy gã phiền, cả quãng đường đi đều la hét om sòm liền nhanh tay tặng gã một chiếc khăn bịt miệng gã lại.
Tới viện tử cả hai cũng chẳng nhẹ tay mà ném gã ngã nằm ra đất.
Tay được thả tự do Lý Thu Sinh ngay lập tức gỡ bỏ miếng vải trong miệng, luôn miệng phỉ nhổ.


Gã vừa thấy bọn chúng lấy nó ra từ trong ngực áo.

Người bình thường không sao nhưng hai tên này lại chỉ mặc một lớp áo vải bố, tiết trời lại nóng bức.

Thử hỏi xem miếng vải này bên người hai tên cao to kia có bao nhiêu mùi vị? Càng nghĩ càng khiến gã kinh tởm.
"Phi! Phi! Hai tên các ngươi...!"
"Hử"
Lý Thu Sinh muốn lên tiếng mắng người nhưng hai tên kia lại khoe ra cơ bắp...
Được! Gã thua.
Bị hai nam nhân cường tráng chèn ép, Lý Thu Sinh chỉ có thể nhẫn lại, rụt cổ, ấm ức không dám lên tiếng.

Gã cuối cùng cũng nhớ ra, bọn chúng không phải là hai tên chuyên đi bắt Ngu Phước ném ra khỏi phủ đây sao? Mẹ kiếp! Gia chủ bọn chúng còn dám ném hỏi một kẻ ăn bám là gã sẽ có kết cục như thế nào?
Nhưng Lý Thu Sinh vẫn rất tức, thật sự không hiểu hôm nay gã bước chân ra cửa bằng chân nào mà vận lại đen như vậy.

Chuyện ăn bớt vật cứu tế bị người vạch trần nay lại thêm việc của Ngu Vĩnh An gã còn đang mơ hồ chưa rõ đã bị người lôi như phạm nhân tới đây.
Lý Thu Sinh nhìn viện tử một lượt cảm thấy không thể hiểu nổi.

Nếu thiếu niên kia thật sự là Ngu Vĩnh An vậy viện tử này là sao.

Gã nhớ rõ nơi Ngu Vĩnh An ở là một viện tử bị bỏ trong phủ, nó hoang tàn tới mức gã lần đầu tiên nhìn thấy đã không muốn tới.

Vì thế mà suốt 7 năm trong phủ gã chưa từng bước chân vào đây một lần càng chưa từng nhìn thấy đôi mẫu tử Ngu Vĩnh An.

Người duy nhất gã biết là Tuệ Mẫn - thị nữ thân cận bên cạnh Ngu Vĩnh An.
Gã tự hỏi bản thân rời Ngu Phủ mấy ngày đã bỏ lỡ chuyện gì quan trọng mà đến khi trở về đã như người trên trời rơi xuống.
Chỉ là việc này quá vô lý, dung mạo Ngu Vĩnh An vậy mà không có lấy một vết xước.

Ngay cả tính cách cũng khác biệt.


Vả lại theo gã biết Tô Hành Ý cùng hắn chưa từng gặp mặt trực tiếp với nhau huống chi là nói chuyện một cách thân thiết.

Vừa rồi nhìn cậu nói chuyện với hắn một cách sủng nịnh, gã tự không khỏi nghi ngờ thân phận của Ngu Vĩnh An.
Chưa kể tới cái ánh mắt lạnh lẽo tới thấu xương như ngàn vạn dao găm đâm xuyên qua nhục thể của Ngu Vĩnh An khiến gã nhớ tới ánh mắt của người đó.

Người đó cũng giống hắn, bề ngoài đẹp mắt, vô hại nhưng thực chất lại là kẻ mang dã tâm cực lớn, thủ đoạn còn thâm hiểm, độc ác khiến một kẻ như gã cũng phải sợ hãi mà quỳ xuống phục tùng.
Lần này lại thêm một Ngu Vĩnh An, càng nghĩ Lý Thu Sinh càng khóc thét trong lòng.

Số gì mà đen hơn cả hắc cẩu.

Hết chuyện nọ lại tới chuyện kia kéo tới làm phiền gã, hết người nọ lại tới người kia tới chèn ép gã.

Thật muốn chết cho xong chuyện mà.
"Lý đại phu thật có nhã hứng, bị người bắt đi như vậy mà vẫn có tâm tư thưởng hoa"
Từng câu từng chữ được người nói ra nghe qua như đang quan tâm tới đối phương.

Nhưng cái âm giọng trầm, lạnh không có lấy một cảm xúc khiến Lý Thu Sinh giật mình.

Người từ khi nào đã ở phía sau lưng gã?
Gã vẫn không cử động, nội tâm không ngừng gào thét:
Ta đây là đang cắm đầu xuống đất để ngạt chết! Con mắt nào của ngươi thấy ta đang thưởng hoa? ".


Bình luận

Truyện đang đọc