“Làm sao vậy?”
Bành Hảo Ni nhìn sắc mặt anh khẽ biến, quay đầu nhìn theo ánh mắt của anh, chỉ đạo Lưu liền quay sang dò xét, lúc này một bóng người cũng không nhìn thấy.
Lục Trác Phong như có điều gì suy nghĩ, nhìn ra phía cửa, cúi đầu liếm khoé miệng, quay người ngồi trở lại trên ghế, khom lưng xuống, hai tay chống lên đùi, cúi đầu nói: “Không có gì, xử lý vết thương đi.”
Bành Hảo Ni không nhìn thấy rõ sắc mặt anh, chần chờ rồi lại liếc mắt nhìn ra ngoài cửa, vừa rồi ngoài cửa có cái gì sao? Cô rõ ràng nhìn thấy sắc mặt Lục Trác Phong thay đổi một chút, sao có thể nhìn lầm được?
Chỉ đạo Lưu cũng tò mò: “Vừa rồi là ai tới vậy?”
Lục Trác Phong im lặng không nói.
Bành Hảo Ni bắt đầu xử lý vết thương cho anh, ngước mắt nhìn, nhưng anh lại không bắt chuyện, nhịn không được lại nói đùa: “Chẳng lẽ là thủ trưởng tới?”
Anh cúi đầu, chỉ cười ra tiếng.
Bành Hảo Ni sửng sốt một chút, cảm giác Lục Trác Phong lúc này có phần lạ lẫm, cô cúi đầu xuống, chuyên chú giảm nhiệt viết thương cho anh, rồi lại bôi thuốc.
——-
Minh Chúc trở lại xe khám chữa bệnh đậu ở phía trước, đem nước tía tô* cùng với thuốc trả lại cho bác sĩ Mạnh.
*nước ép từ lá tía tô có tác dụng chống viêm, làm se mặt vết thương, và liền sẹo.
Mạnh Quân là người trong đội quân y, hơn ba mươi tuổi, vừa rồi cô gái nhỏ này đến chỗ anh lấy thuốc, nói là muốn giảm nhiệt cho vết thương, thế nhưng còn chưa tới hai phút đã quay lại, anh dùng ánh mắt kì quái hỏi cô: “Làm sao có thể nhanh như vậy?”
Minh Chúc đem đồ đặt lên trên hòm thuốc chữa bệnh, cười khẽ: “Anh ấy không cần dùng nữa.”
Mạnh Quân không biết người cô đang nói tới là ai, tính hỏi một chút, Minh Chúc liền nói cám ơn rồi lập tức rời đi.
Lúc này tất cả mọi người đang tập trung ở nhà ăn ăn cơm, hò hét ầm ĩ, Minh Chúc vừa đi vào, Đường Hinh liền hướng về phía cô vẫy vẫy.
Cô đi qua bên đó, Đường Hinh chỉ chỉ trên bàn: “Ây dà, đã lấy đồ ăn giúp cậu rồi, cậu đi đâu vậy?”
Minh Chúc ngồi xuống bên cạnh cô nàng, cầm lấy đũa gảy vào cơm trong khay: “Tuỳ tiện đi vài vòng thôi.”
Hôm nay trong quân khu có nhiều người tới như vậy, đây là một ngày cực kì vui vẻ đối với những người đội viên trường kì huấn luyện ở quân khu đã lâu không được ra ngoài. Tất cả mọi người đều đang nói về chuyện này, có người đội viên sau lưng Minh Chúc nói: “Bác sĩ Bành thật đúng là người tốt, trí nhớ cũng rất tốt nha. Lần trước lúc kiểm tra sức khoẻ ngón tay tôi bị gãy xương chưa lành hẳn, cô ấy ngay cả bệnh án cũng chưa lật, liền hỏi tôi ngón tay hồi phục thế nào rồi ….”
“Cô ấy còn nhớ rõ lần trước tôi đang bị cảm.”
“Trí nhớ đúng là quá tốt rồi.”
“Đó là vì cô ấy để tâm tới những người làm lính như chúng ta.”
Minh Chúc nghe bọn họ nhiệt tình bàn luận, tâm trạng lại càng thêm sa sút, còn có chút bực bội, ăn uống cũng không có khẩu vị gì, vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Lục Trác Phong và Bành Hảo Ni cùng nhau đi vào nhà ăn.
Bành Hảo Ni đã cởi bỏ áo blouse, chỉ còn quân trang màu xanh nhạt, không thể không thừa nhận, cô ấy có một loại khí chất mạnh mẽ xinh đẹp, đứng cùng với Lục Trác Phong quả thật rất xứng đôi.
Sau lưng có người gấp gáp hô một tiếng: “Lục đội tới.”
Trong nháy mắt, những tiếng nghị luận vữa nãy lập tức ngừng lại.
Lục Trác Phong đi lấy một phần cơm, Bành Hảo Ni cũng cầm một phần, hai người một trước một sau đi về phía chỗ bọn Minh Chúc đang ngồi, một hàng nơi đó đều là người của đoàn làm phim và đội bác sĩ đến khám chữa bệnh.
Một nữ bác sĩ trong đội khám chữa bệnh nhìn hai người nháy mắt ra hiệu: “Hảo Ni, nãy giờ cậu làm gì vậy? Sao lại đi cùng với Lục đội tới đây vậy?”
Mọi người đều dán ánh mắt mập mờ lên người bọn họ.
Bành Hảo Ni có chút ngượng ngùng giải thích: “Kiểm tra vết thương cho anh ấy một chút.”
À ….
Âm cuối được kéo dài, làm cho người nghe có liên tưởng mờ ám.
Lục Trác Phong nhìn về phía Minh Chúc, cô gái nhỏ sắc mặt nhàn nhạt, đang cúi đầu ăn cơm, mắt điếc tai ngơ với sự việc xung quanh, cũng làm như không thấy anh đi tới.
Anh mấp máy môi, đi đến bên cạnh cô.
Vừa mới ngồi xuống ….
Minh Chúc đột nhiên đứng lên, nhìn mọi người cười một tiếng: “Tôi ăn no rồi, mọi người cứ từ từ ăn.”
Vừa muốn rời đi, bỗng nhiên tay bị người nào níu lại…..
“Ăn cơm cho hết đã.”
Lục Trác Phong nắm lấy cổ tay mềm mại của cô, lòng bàn tay anh khô ráo ấm áp, mà nhiệt độ cơ thể cô luôn thấp hơn so với người bình thường một chút, làn da cô hơi lạnh, nơi bị anh nắm chặt rất nhanh đã nóng lên.
Bốn phía xung quanh trở nên yên lặng trong một cái chớp mắt, mọi người trong đội đều biết Lục đội rất không thích lãng phí thức ăn, mọi người trong đội bình thường ăn cơm đều ăn hết sạch sẽ, nhưng bình thường đội bác sĩ hay đoàn làm phim đến quân khu lúc ăn cơm cũng hay để thừa, Lục đội cũng không có ý kiến gì.
Làm sao tới phiên Minh Chúc liền yêu cầu con gái nhà người ta ăn cho hết cơm?
Minh Chúc giật mình, cũng không thể ngờ anh lại ở trước mặt nhiều người như vậy yêu cầu cô ăn cho hết cơm. Cô cảm thấy có chút xấu hổ, hai bên tai có chút nóng lên, cảm giác chênh vênh ở đáy lòng tăng lên đột ngột, lại cảm thấy tủi thân cùng cực.
Cô cúi đầu, thoát khỏi tay anh, bỗng nhiên nở nụ cười: “Được.”
Lại ngồi xuống.
Bắt đầu ăn cơm.
Lục Trác Phong mím chặt môi, cảm giác rõ ràng có chút khác thường, trước kia cô rất ít khi tỏ rõ thái độ buồn bực đối với anh, có khi cô cười càng vui là càng tức giận.
Mọi người xung quanh đối mắt nhìn nhau, có chút mờ mịt không hiểu.
Nhưng cũng không ai dám lên tiếng nói gì, Đường Hinh yên lặng kẹp miếng đùi gà trong khay Minh Chúc đem đi, cười nói: “Là do tớ lấy cho cậu nhiều đồ ăn quá, cái này tớ ăn cho.”
Minh Chúc nở nụ cười, nói: “Được.”
Khương đạo ho khan: “Ăn không hết cũng đừng cố quá, sức ăn con gái tương đối yếu mà.”
Đỗ Hồng cũng lên tiếng hoà giải: “Đúng đúng đúng, đặc biệt là những người như Minh Chúc, gầy như vậy, chắc chắn ăn cũng rất ít.”
Mọi người vẫn còn dùng ánh mắt kì quái nhìn bọn họ, không phải hai người là chỗ quen biết cũ sao? Lục đội đối với con gái nhà người ta cũng hơi nghiêm khắc quá rồi.
Lục Trác Phong cũng ý thức được vừa rồi mình có hơi quá đáng, nhíu chặt lông mày, nhìn về phía cô gái đang cắm đầu ăn cơm, cô ăn rất nhanh nhưng tướng ăn vẫn rất nhã nhặn. Gần như nửa ngày trôi qua, anh thấp giọng nói: “Ừ ăn không hết cũng đừng cố gắng.”
Minh Chúc ngẩng đầu cười buồn: “Em ăn được.”
Bầu không khí có chút ngột ngạt.
Bành Hảo Ni nhìn về phía Minh Chúc, trước đó cô còn tưởng rằng cô chỉ đơn giản đến quân khu sưu tầm tư liệu, nghĩ đến vừa rồi Lục Trác Phong nắm tay cô ấy, lập tức biết rằng sự việc không đơn giản đến vậy, sắc mặt cô tối đi, lại nhìn Lục Trác Phong thêm một chút.
Lục Trác Phong không hề nói gì thêm nữa, cúi đầu há lớn miệng ăn cơm, ăn rất nhanh.
Những người khác nhìn nhìn, cũng cúi đầu ăn cơm, tranh thủ ăn nhanh xong để còn rời đi.
Minh Chúc rất nhanh ăn xong hết phần cơm, Đường Hinh dựa theo sức ăn của cô ấy để lấy cơm cho cô, ăn xong thật sự rất no, có chút không chịu được.
Đường Hinh đi theo cô ra sân huấn luyện đi dạo cho tiêu cơm, hỏi cô: “Cậu cãi nhau với Lục Trác phong à?”
Minh Chúc dừng lại một chút, lắc đầu: “Không có.”
“Vậy vừa nãy các cậu là thế nào? Đừng cho là tớ không nhìn ra đuợc, cậu vừa nãy đúng là đang tức giận.”
Có một hai tân binh đang vác nặng chạy bộ, giờ này mà còn phải chạy bộ, chỉ có thể là đang bị phạt.
Minh Chúc nhìn về phía cậu tân binh đang vừa chạy vừa lau mồ hôi trong ánh hoàng hôn, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía chân trời ráng đỏ, cười tự giễu một tiếng: “Có thể tớ đã đánh giá cao bản thân mình, nghĩ mình có vai trò quá quan trọng.”
Nhiều năm trôi qua như vậy, cố chấp như thế là vì cái gì?
Kết quả chỉ là ngộ nhận.
Thật ra chỉ có một mình cô là người tưởng niệm quãng thời gian tươi đẹp kia mà thôi.
Đường Hinh nhìn cô, đại khái đoán được sự việc có liên quan đến bác sĩ Bành, cô cũng không biết Lục Trác Phong đối với Minh Chúc rốt cục là có ý tứ kia hay không, quan hệ với bác sĩ Bành là như thế nào?
“Chậm lại làm gì? Còn không lo chạy nhanh lên cho tôi!”
Sau lưng, bỗng nhiên có tiếng quát lớn.
Cậu tân binh đã sớm không chạy nổi lập tức như được tiếp thêm sức mạnh, liền nhanh chân chạy thẳng ra ngoài.
Lục Trác Phong đang đi về phía này, mặt không cảm xúc nhìn về phía Minh Chúc rồi lại nhìn về phía Đường Hinh đang đứng bên cạnh cô.
Đường Hinh nghĩ nghĩ, nói với Minh Chúc: “Tớ đi nhà vệ sinh.”
Minh Chúc quay người: “Tớ với cậu cùng đi đi.”
Lục Trác Phong liếm môi, lúc Minh Chúc bước ngang qua anh, liền gọi cô lại: “Đợi đã.”
Cô quay đầu lại: “Có chuyện gì?”
Lục Trác Phong sải hai bước dài đến bên cạnh cô, cúi đầu nhìn cô, cong khoé miệng hỏi: “Còn giận chuyện trong nhà ăn à?”
Minh Chúc ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt sáng trong yên tĩnh.
Đường Hinh ho khan một tiếng, nói với Minh Chúc: “Tớ đi trước, hai người từ từ nói chuyện ….”
Cũng không đợi cho Minh Chúc trả lời, liền bước nhanh đi, cực kì có phong độ thức thời.
Minh Chúc cũng không để ý tới anh, cúi đầu muốn đi khỏi.
Lục Trác Phong bước sang bên cạnh một bước, giống như bức tường kiên cố chắn trước mặt cô, làm cô phải ngẩng đầu lên nhìn anh: “Em phải đi về, anh cản em làm gì?”
Ánh sáng đỏ ở cuối cùng ở đường chân trời cũng bị nhấn chìm, xung quanh sân huấn luyện tối xuống.
Cô bước vòng qua anh, muốn đi khỏi.
Anh lại bước một bước, cản trước mặt cô.
Vừa đi vừa chặn ba lần.
Cô rút cuộc cũng không kiềm chế được nữa, ngẩng đầu lên liếc anh một cái, giọng không vui hỏi: “Anh muốn làm gì?”
Lục Trác Phong đút tay vào trong túi, dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu sắc mặt của cô, xác định cô quả thực là đang tức giận thì có chút không biết làm sao cho phải, vì trước đây cô rất ít khi nổi giận.
Anh hơi cúi đầu xuống, mắt đối mắt với cô: “Là anh sợ em đói bụng.”
- Hết Chương 10-