CHỈ CÓ TÔI HIỂU ĐƯỢC NHU TÌNH CỦA ANH ẤY

“Có thể bỏ được sao?”

Đường Hinh biết cô có một cửa hàng trên Taobao, lúc thi đại học xong mở chung với Vưu Hoan. Vưu Hoan là bạn của hai người ở trấn trên, mối quan hệ của ba người họ có thể xem là thân nhất ở trường trung học. Trong tiệm có bán đồ thêu Tô Tú cùng với một ít hàng mỹ nghệ Tô Tú, về sau Minh Chúc không có thời gian quản lí cửa hàng nên phần lớn thời gian là do Vưu Hoan phụ trách, hai người kia cũng không quá để tâm, nói chung kinh doanh cũng như dịch vụ khách hàng đều do hai người bọn họ đảm nhận.

Thỉnh thoảng Minh Chúc cùng với Đường Hinh cũng sẽ lên trả lời khách hàng, giúp đỡ tiếp đãi khách một chút.

Minh Chúc chậm rãi thu hồi ánh mắt, tâm trí đã không còn đặt ở kịch bản nữa: “Không nỡ thì còn thể làm gì?”

Sự đời khó nói trước, có tình cũng khó cùng nhau đến già.

Kết cục buồn hay vui, đâu phải cô muốn là được.

Nếu quả thật như thế, cô cũng không thể sau này sống độc thân cả đời, hay là cầm theo đồ cưới vì Lục Trác Phong mà thêu gả cho người khác nhỉ?

Đường Hinh nghĩ nghĩ, nhỏ giọng nói: “Thật ra tớ cảm thấy Lục Trác Phong rất tốt, nhưng thích anh ấy cần dũng khí rất lớn, dù sao quân tẩu cũng không dễ làm.”

Có Từ Duệ làm ví dụ, ai ai cũng sẽ lo lắng như vậy thôi ….

Nếu có một ngày, lỡ như Lục Trác Phong cũng xảy ra chuyện? Thì Minh Chúc phải làm sao bây giờ?

Minh Chúc khép máy tính lại: “Đợi tới ngày tớ không còn thích anh ấy nữa thì can đảm cũng sẽ không còn.”

Thật ra không phải là dám hay không dám, chỉ đơn giản là thích anh mà thôi.

Nếu không thích anh, có dũng khí hay không cũng vô dụng.

Cô trở về phòng thu dọn hành lý.

Đường Hinh đi theo phía sau cô, nhìn cô đẩy cửa tủ quần áo ra, một hàng sườn xám được treo ngay ngắn, tinh tế, mềm mại rũ xuống, phát ra ánh sáng dịu nhẹ. Những bộ sườn xám này kiểu dáng rất đa dạng, cách tân hay truyền thống đều có, cắt may tinh xảo, mỗi một mảnh thêu trên áo đều do bà ngoại Minh Chúc tự tay thêu, một bộ sườn xám như vậy đem đi bán cũng phải hơn ngàn vạn.

Ngón tay Minh Chúc lướt nhanh trên giá áo, chọn lấy mấy bộ sườn xám cách tân kín đáo, ném lên trên giường, lại lấy ra mấy bộ quần áo thường ngày, xếp hết vào vali hành lý. Cô ngồi trên sàn nhà, ngẩng đầu nhìn Đường Hinh, giọng nghiêm túc hỏi: “Cậu cảm thấy Lục Trác Phong thật sự thích tớ sao?”

Đường Hinh nghĩ nghĩ, nói: “Anh ấy thích chứ, cậu đẹp như vậy, anh ta có thể không thích sao?”

Minh Chúc: …..

Nông cạn!

——

Ngày hôm sau, đoàn làm phim mang theo hành lý đến quân khu.

Trương Vũ Lâm chủ động cầm lấy hành lý của Minh Chúc, cười nói: “Lục đội để tôi đến đưa các cô về ký túc xá.”

Minh Chúc nói cám ơn, Lâm Tử Du bĩu môi: “Tiểu đội trưởng, cậu chỉ giúp có mình Minh Chúc, có phải là quá bất công hay không?”

Trương Vũ Lâm đỏ mặt, muốn cầm lấy hành lý của cô ấy, Lâm Tử Du cũng không khách sáo, đưa thẳng hành lý cho cậu ấy. Trương Vũ Lâm hai tay xách hai cái vali, vừa đi vừa nói: “Ký túc xá của các cô tập trung ở lầu ba, nam nữ ở riêng, mọi người cứ yên tâm.”

Đường Hinh chỉ quan tâm hỏi: “Buổi sáng các cậu năm giỡ rưỡi phải rời giường sao?”

Trương Vũ Lâm: “Đúng vậy, chậm một giây cũng không được.”

Trước đó Lục Trác Phong cũng đã đề cập qua, thời gian thức dậy buổi sáng cũng muốn bọn họ làm theo như trong quân.

Không phải giờ đó là hơi sớm sao? Tất cả mọi người đều im lặng.

Trương Vũ Lâm đưa mọi người đến cuối hành lang lầu ba, chỉ vào hai phòng ký túc xá nói: “Phòng kia là phòng của nữ, phòng này là phòng của nam, mọi người sửa soạn hành lý một chút đi, tôi còn phải đến bãi tập bắn.”

Mọi người lần lượt đem hành lý của mình vào trong phòng.

Trong phòng ký túc xá nữ chỉ có hai cái giường tầng, trên giường có sẵn tấm chăn quân đôi màu xanh lục, được xếp vuông vức như miếng đậu phụ. Lâm Tử Du và Tuần Tĩnh đều không muốn ngủ giường trên, Minh Chúc và Đường Hinh cũng không so đo, đem túi ném lên giường trên, bắt đầu tháo dỡ hành lý.

Minh Chúc cả ngày không thấy Lục Trác Phong đâu, hỏi thăm Trương Vũ Lâm mới biết được anh đang dẫn đội đi dã ngoại ngoài trời.

Cho đến chạng vạng tối, Lục Trác phong một thân đầy vết bẩn trở về cùng với đám tân binh, rầm rầm rộ rộ đến nhà ăn dùng cơm. Lục Trác Phong lướt mắt nhìn qua, ánh mắt rơi trên người Minh Chúc, có người la lớn: “Lục đội!”

Lục Trác Phong gật đầu, đi lấy cơm đến bàn Minh Chúc phía bên kia, ngồi xuống bên cạnh cô.

Minh Chúc ngẩng đầu nhìn anh một chút, nhàn nhạt chào: “Lục đội.”

Lục Trác Phong nghe xong tự hỏi, cô còn chưa nguôi giận sao? Anh nhìn vào mâm cơm của cô, đồ ăn đã ăn hết sạch.

Khương đạo ngồi ở phía đối diện, hỏi: “Lục đội, hai ngày nữa đội các cậu có diễn tập phải không?”

Lục Trác Phong đáp: “Chỉ là diễn tập định kì, có thể sắp xếp cho mọi người đi theo.”

Anh cúi đầu từng muỗng từng muỗng ăn cơm, hình như là thật sự đói bụng.

Khương đạo hỏi: “Vậy chúng tôi có thể tham gia sao?”

Lần trước được trải nghiệm vượt chướng ngại vật bằng xe gắn máy thực sự rất đã, mấy người đàn ông vẫn còn rất kích động. Lục Trác Phong ngẩng đầu nhìn bọn họ một chút: “Phải xin phép lãnh đạo trước đã.”

Diễn tập đều dùng súng thật đạn thật, bọn họ cũng không phải là binh lính quân đội, đúng thật là cần phải xin chỉ thị của cấp trên.

Khương đạo nở nụ cười, cũng không cưỡng ép, đi cùng với vài biên kịch về văn phòng trước, trong quân khu chỉ có văn phòng là có thể lên mạng, bọn họ chỉ có thể nghiên cứu và thảo luận kịch bản một chút vào ban đêm.

Minh Chúc cũng không lập tức rời đi, mà chờ Lục Trác Phong cơm nước xong xuôi mới hỏi anh: “Tối nay em muốn phỏng vấn anh một chút.”

Biên kịch chính của phim <<Chống khủng bố>> là Đỗ Hồng và Minh Chúc, bời vì Đường Hải Trình hiện giờ không ở trong quân khu, nên hai người phải chia nhiệm vụ ra, Đỗ Hồng tập trung phụ trách thu thập tư liệu và giao lưu phỏng vấn bên phía Đường Hải Trình, người mà trước mắt không thể đến quân khu.

Minh Chúc phụ trách phỏng vấn Lục Trác Phong.

Trước đó có mấy người biên kịch đã muốn hỏi thăm anh, nhưng Lục Trác Phong đều đem vấn đề ném cho Hàn Tĩnh, giống như anh không muốn bị cô phỏng vấn.

Lục Trác Phong đẩy bàn ăn sang bên cạnh, quay đầu nhìn cô, có chút hờ hững nói: “Được, đợi lát nữa đi, để anh đi thay quần áo đã.”

Minh Chúc có chút bất đắc dĩ nhìn anh, “Hỏi cái gì cũng được sao?”

Lục Trác Phong nở nụ cười: “Tuỳ theo tình hình, nếu là quá riêng tư thì không thể nói cho em được.”

“Ví dụ như?”

“Khụ, đừng hỏi.”

“……”

Cô cũng không ý kiến nhiều, “Được, vậy anh muốn phỏng vấn ở đâu?”

Tào Minh vừa đi qua bên cạnh, nghe thấy được, lập tức phanh lại, quay đầu nhìn xem sắc mặt Lục Trác Phong rồi hỏi: “Đội trưởng, chúng tôi có thể đến nghe một chút được không?”

Bên cạnh có một vài tân binh cũng mang vẻ mặt mong đợi nhìn anh.

Lục Trác Phong khinh bỉ nhìn bọn họ, gõ gõ ngón tay lên bàn rồi đứng dậy: “Đến cả đi.” Lại cúi đầu nhìn về phía Minh Chúc: “Đã nhiều người như vậy thì sắp xếp ở phòng họp lớn đi.”

Tin tức được truyền ra rất nhanh, các binh lính đều rất hào hứng, còn rất sớm đã đến phòng họp đợi, đứng chen chúc cả một đám người. Lục Trác Phong nhanh chóng tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ thẳng tiến phòng họp, Minh Chúc cùng mấy biên kịch khác đã đợi sẵn ở đó, anh kéo cái ghế ngồi đối diện với cô.

Đường Hinh đang hỏi Trương Vũ Lâm: “Tiểu đội trưởng, cậu có bạn gái không?”

Trương Vũ Lâm gãi gãi sau gáy, có chút xấu hổ: “Không có ….”

Sau lưng cậu một binh sĩ khác giơ tay: “Tôi có nha.”

Đường Hinh tò mò: “Vậy hai người bao lâu mới có thể gặp nhau một lần.”

“Lần gặp gần đây nhất là nửa năm trước …. Thực ra chúng tôi vẫn luôn giữ liên lạc bằng điện thoại. Bạn gái tôi nói, chờ tôi xuất ngũ sẽ gả cho tôi.”

Còn có tôi nữa! Bạn gái của tôi cũng nói y như vậy.”

Đường Hinh cười: “Chúc phúc cho các cậu nhé”

“Ha ha cám ơn.” Cậu binh lính gãi đầu, vui vẻ nói.

Chủ đề vừa nói ra, những người khác cũng không nhịn được bàn luận, có cậu binh sĩ trẻ tuổi đỏ mắt nói: “Bạn gái chia tay với tôi, bởi vì rất lâu mới có thể gặp mặt….”

“Haizz, bạn gái của tôi cũng thế.”

“Nhưng mà tôi cũng đâu còn cách nào khác? Tôi cũng không thể không làm lính …”

Đường Hinh: “Haizz các cậu ….. đừng buồn nữa, bạn gái rồi cũng sẽ có mà!”

Khương đạo thấy chủ đề có vẻ đi lệch hướng, nhanh chóng ho khan, nhìn về phía Lục Trác Phong: “Lục đội, chúng ta có thể bắt đầu đuợc chưa?”

Lục Trác Phong dựa vào ghế, mắt nhìn Minh Chúc đang cúi đầu chỉnh lý tài liệu, cũng không đoán được lát nữa cô sẽ hỏi anh vấn đề gì: “Có thể.”

Minh Chúc ngẩng đầu nhìn anh, cong lên một nụ cười: “Trước tiên cứ trò chuyện một chút, Lục đội không ngại chứ?”

Lục Trác Phong nhìn cô, có cảm giác đang rơi vào bẫy, nhưng lại không thể rút lui, chí có thể đâm đầu đi tới: “Không ngại.”

Minh Chúc bật máy tính lên, bắt đầu hỏi: “Các anh trước khi làm nhiệm vụ đều sẽ viết di thư sao?”

“Viết, trước khi diễn tập cũng viết.”

“Viết cho người nhà sao?”

“….. Ừ.”

Lục Trác Phong cúi đầu, nhìn về phía khác, anh chỉ viết cho cô, trước kia mỗi lần viết di thư cũng chỉ viết cho cô.

Cuối tháng 2 năm 2013, vừa mới ra tết, anh xin nghỉ phép về trấn trên thăm bà Từ. Trước khi đi có gọi điện thoại trước nên Minh Chúc biết được, chạy tới trạm xe đón anh. Tối đó xe lửa đến trễ, cô chờ ở bên ngoài hơn hai tiếng đồng hồ, khuôn mặt bị gió thổi đến đỏ bừng.

Lục Trác Phong từ nhà ga đi ra, kiềm lòng không được ôm lấy khuôn mặt lạnh buốt của cô, cau mày nói: “Em bị ngốc à, sao không biết tìm chỗ nào mà chờ?”

Minh Chúc buồn bã: “Điện thoại di động của anh không có tín hiệu, em cũng không biết khi nào anh đến, sợ anh đi ra lại không thấy em….”

Lục Trác Phong cúi đầu nhìn cô, bàn tay anh khô ráo ấm áp vuốt ve gương mặt non mịn của cô, ngón tay thon dài luồn qua tóc cô, da đầu Minh Chúc tê dại, cả người run rẩy.

Lục Trác Phong cho là cô bị lạnh, ấn gáy cô hướng vào ngực mình, thấp giọng, hỏi: “Rất lạnh sao?”

Giọng cô run rẩy: “Vâng….”

Đó là lần thứ hai anh ôm cô, lần đầu tiên là ở hồ bơi.

Người đến người đi trong nhà ga đông đúc, liên tục có người đụng vào cô, Lục Trác Phong bảo vệ cô trong ngực mình, cũng không buông lỏng tay, Minh Chúc nghe được rõ ràng tiếng tim mình đập điên cuồng trong lồng ngực, cho đến khi đám người kia tản ra khỏi chỗ đó, anh làm như không có việc gì mà buông cô ra.

Khuôn mặt Minh Chúc đỏ hồng, lấy ra chiếc chìa khoá xe từ trong túi xách, hào hứng nói cho anh biết: “Em lái xe tới đây đó.”

Lúc đó cô vừa lấy được bằng lái, đây là lần thứ nhất lái trên đường.

Lục Trác Phong biết được, cũng không biết nên nói cô lớn gan hay lỗ mãng, lần đầu tiên chạy trên đường má dám lái xa như vậy. Anh lấy đi chìa khoá xe, vỗ vỗ đầu cô: “Lần sau đừng đến đón anh nữa.”

“Em muốn đến.”

Anh dừng lại, quay đầu nhìn cô.

Cô gái nhỏ liếc mắt nhìn về nơi khác, nhỏ giọng bất mãn: “Dù sao em được nghỉ cũng không có chuyện gì làm.”

Lục Trác Phong nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, cúi đầu cười cười, đem người nhét vào ghế lái phụ, còn mình vòng qua ghế tài xế.

Tối hôm đó, Minh Chúc cùng bà ngoại sang Từ gia ăn cơm.

Đêm đã khuya, bà ngoại không chịu được về ngủ trước, Minh Chúc lại dùng dằng không chịu đi. Quả thực, da mặt cô lúc đó rất dày, bây giờ nhớ lại cũng còn cảm thấy xấu hổ.

Bà Từ đi nhìn xem bọn họ, dặn dò: “Bên ngoài lạnh lắm, các con muốn nói chuyện phiếm thì trở về phòng trò chuyện đi.”

Lục Trác Phong cũng không thể không suy nghĩ mà đem cô gái nhỏ về phòng mình, kéo hai cái ghế trên ban công lầu ba, thả lỏng người trò chuyện, trò chuyện với cô câu được câu không.

Minh Chúc không ngồi ghế, đứng trên ban công, còn mở cửa sổ.

“Không lạnh sao?”

“Không lạnh…”

Cô hồi hộp đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, sao có thể lạnh cho được ….

Lục Trác Phong nhìn cô đứng đó hơn nửa tiếng đồng hồ, nghiêng người kéo tay cô lại, ấn cô xuống ghế, lại dựa vào ghế: “Ngồi một lát đi.”

Cô ngồi xuống, hai người liền dựa vào nhau gần hơn.

Tim Minh Chúc đập bum bum bum như muốn nhảy ra ngoài, quay đầu đối mặt với ánh mắt của anh, “Anh Lục ….”

“Ừ?” Anh nghiêng đầu nhìn cô.

Minh Chúc thu hết can đảm: “Đồ cưới em thêu kì nghỉ hè năm thi đại học, là cho anh.”

Lục Trác Phong sửng sốt, đương nhiên không nghĩ tới cô gái nhỏ lề mề ở chỗ này lâu như vậy, là muốn tỏ tình. Anh mắt anh yên lặng nhìn cô, Minh Chúc cũng không trốn tránh, chỉ là cả khuôn mặt đều đỏ lựng, đôi mắt trong trẻo sóng sánh ánh nước, nốt ruồi giọt lệ nơi khoé mắt toả ra ánh sáng mềm mại, anh không nhịn được tự hỏi, nếu anh không phải nói sai một câu, cô có thể rơi nước mắt ngay lập tức.

Anh còn nhớ rõ lời cô nói năm mười tám tuổi – Bà ngoại thường nói với em, Tô Tú là đồ cưới hồi môn của tục lệ cưới hỏi xưa nay ở chỗ chúng ta, về sau khi em lập gia đình, bà cũng phải vì em mà chuẩn bị.

Đương nhiên cũng nhớ rất rõ bộ dáng mềm mại của cô ngồi bên của sổ thêu bức Tô Tú kia.

Lục Trác Phong hơi nheo mắt lại, cúi đầu cười khẽ: “Cho anh?”

Thật ra anh cũng không phải là không có cảm giác, chỉ là vì thời gian gặp cô rất ít, lại có thêm mối quan hệ của Từ Duệ, anh cũng không muốn vạch trần tâm tư của cô, cũng có chút không chắc chắn.

“Vâng, cho anh.”

Không khí xung quanh bỗng nhiên trở nên mờ ám, cô gái nhỏ từ mặt tới tai đều là màu đỏ, Lục Trác Phong đột nhiên lại gần, dán bên tai cô. Hơi thở ấm áp của người đàn ông lỡn vỡn quanh cổ cô, Minh Chúc như bị điện giật, co người lại một chút, chỉ nghe thấy bên tai giọng nói anh trầm thấp phát ra từ cuống họng hỏi: “Muốn gả cho anh sao? Hửm?”

Minh Chúc: …..

Cô xấu hổ đến mức đầu ngón chân đều muốn co lại, cúi đầu không dám nhìn anh, Lục Trác Phong đợi không được câu trả lời của cô, lại thấp giọng: “Hửm?”

Minh Chúc trốn không thoát, ngẩng đầu nhìn anh, mặt đỏ, mắt cũng đỏ, giống như anh đã làm chuyện có lỗi với cô vậy.

Anh đột nhiên cảm thấy miệng lưỡi đắng khô, liếm môi một cái, đang tính nói chuyện thì bỗng nhiên quay đầu lại nhìn về phía sau lưng.

Bà Từ đang bưng hai bát chè trôi nước nóng hổi đứng ở chỗ quẹo ra phòng khách lầu ba, cười cười nhìn về phía bọn họ: “Bà sợ mấy đứa đói bụng, nấu cho các con ăn khuya.”

Minh Chúc bị doạ không nhỏ, lắc người đứng dậy, run rẩy nói: “Bà, bà Từ ….”

Bà Từ chắc là không nghe thấy được gì đâu nhỉ?

Lục Trác Phong nghiêng đầu qua, đứng dậy đi về phía bà Từ, cầm lấy cái khay để lên bàn trà, quay đầu nhìn cô: “Lại đây, mất hồn cái gì?”

Minh Chúc mặt ửng hồng đi qua, nhìn cũng không dám nhìn thẳng anh.

Cô vùi đầu vội vội vàng vàng ăn cho xong chén chè trôi nước rồi lập tức muốn về nhà, Lục Trác Phong đưa mắt nhìn bà Từ, đi theo phía sau cô xuống lầu, “Anh tiễn em.”

……… “Không cần đâu.”

“Đi thôi.”

Lục Trác Phong không cho cô cơ hội từ chối, tiễn người đến cửa sân, ban đầu còn muốn nói với cô vài câu, Minh Chúc nhanh chân chạy vào nhà còn đóng sầm cửa lại.

Anh ngây người nhìn cánh cửa kia, sờ sờ chóp mũi, phỏng đoán là cô đang thẹn thùng.

Ngày hôm sau hai người không có cơ hội ở riêng một mình, tối đến, anh đã phải quay lại quân đội.

Lúc được nghỉ ngơi vào tháng 3, anh gọi điện thoại cho cô, hai người cũng coi như là đang hẹn họ.

Về sau khi làm nhiệm vụ, khi viết di thư, anh thể nào cũng nhớ đến bộ dáng cô thêu đồ cưới, muốn viết cho cô cái gì đây? Nói cô đừng đem theo đồ cưới gả cho người khác? Cho dù anh có chết, cũng muốn đem tới mộ anh đốt?

Vẫn là ….. vĩnh viễn quên anh đi.

Bất kể là cách gì, cũng đừng vì anh mà suy nghĩ.

———

Minh Chúc ngẩng đầu nhìn anh, giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại: “Lục đội có bạn gái không?”

Lục Trác Phong ngỡ ngàng ngẩng đầu nhìn cô, Đường Hinh nhìn về phía Minh Chúc, lặng lẽ nắm tay cô dưới bàn, nở nụ cười về phía Lục Trác Phong: “Chỉ là tuỳ tiện trò chuyện chút thôi mà….”

Anh liếm môi: “Không có.”

Mọi người chỉ nghĩ các cô nhiều chuyện chút thôi, cũng cười dỗ dành vài tiếng.

Minh Chúc nhìn anh, nhàn nhạt nở nụ cười: “Anh chưa từng yêu ai bao giờ sao?”

….. Lục Trác Phong khẽ nuốt nước bọt, nhìn cô chằm chằm, ánh mắt cô thản nhiên, ý cười cũng không chạm được tới đáy mắt. Cũng phải nửa khắc trôi qua, anh cúi đầu xuống: “Hỏi câu khác đi.”

Tại sao lại dùng cách này? Đến cùng là điều cần nói vẫn không nói? Minh Chúc cười khẽ: “Lục đội, câu trả lời này thật khó chấp nhận nha, làm sao mà ngay cả bản thân từng yêu ai hay chưa cũng không thể xác định vậy?”

Lục Trác Phong mím chặt môi: ….. “Đã từng yêu.”

Minh Chúc vẫn giữ nguyên nụ cười: “Hồi năm 2013 sao?”

“Ừ.” Anh quay mặt đi chỗ khác, cũng cảm thấy rằng buổi phỏng vấn tệ lắm thì cũng đến thế là cùng, vẫn là một bài phỏng vấn tàn khốc.

À.

Minh Chúc cúi đầu, rút cục cũng đã sáng tỏ, lúc đó ở bên cạnh anh, đích thực là hẹn hò nói yêu.

Cô là bạn gái cũ của Lục Trác Phong.

- Hết Chương 15-

Bình luận

Truyện đang đọc