Trên mặt người đàn ông bôi ba hàng thuốc màu đỏ, đen, và xanh lục, từ trái sang phải, theo thứ tự từ trước trán đến xương gò má, qua sóng mũi cao, xuống đến hàm dưới. Khuôn mặt sắc nét, góc cạnh rõ ràng, vẫn đẹp trai như trước, còn mang thêm vài phần cứng cáp, mạnh mẽ.
Minh Chúc nhìn anh, không giãy dụa nữa, “Vậy ăn cái gì?”
Lục Trác Phong còn đang nắm cổ tay cô, bên kia mắt các chiến sĩ đều dồn nhìn sang phía bên này, anh quay đầu quét mắt qua, cả đám người kia đều làm bộ cúi đầu chưa nhìn thấy gì.
Anh buông tay cô ra, nhíu mày nói: “Trương Vũ Lâm gặp may, bắt được gà rừng.”
Còn chưa đợi anh mở miệng, Trương Vũ Lâm đã vô cùng tâm lý nói: “Cho Minh tiểu thư các cô ấy ăn.”
Lần trước ở ký túc xá nhiều chuyện, mọi người đã xác định là sẽ bị phạt, không ngờ được Lục đội lại mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho bọn họ, nhìn lại thái độ của Lục đội đối với Minh tiểu thư trong hai ngày nay, đầu óc bọn họ lơ mơ, cũng hiểu ra được chút gì đó.
Huống hồ, không phải nói lần trước Minh tiểu thư bị chó doạ, Lục đội còn ôm người ta sao?
Đám nhóc này có đôi khi rất tinh mắt.
Minh Chúc đi kêu Đường Hinh và Lâm Tử Du đang trốn ở trong lều nghỉ ngơi, ba cô gái đi đến phía trước, Minh Chúc đưa mắt nhìn xem đồ ăn của các chiến sĩ, lẳng lặng dời mắt.
Lục Trác Phong dùng dao găm xẻ thịt con gà rừng đã được nướng chín, cầm cái đùi gà đưa cho Minh Chúc, Minh Chúc cầm lấy rồi nói: “Cám ơn.”
Cái còn lại được đưa tới trước mặt Đường Hinh, Đường Hinh một chút khách sáo cũng không có cầm luôn cái đùi gà còn lại, chừa cho Lâm Tử Du cánh gà. Lâm Tử Du bực bội nhìn các cô một hồi, cuối cùng cũng cầm cánh gà lên gặm, Đường Hinh cười híp mắt: “Cám ơn Lục đội.”
Anh cười thành tiếng, “Không có gì.”
Minh Chúc nhìn về phía anh, hỏi: “Vậy anh ăn cái gì?”
Lục Trác Phong lau sạch dao găm, cắm vào trong vỏ, hững hờ hướng mắt nhìn về phía bên kia, “Bọn họ ăn cái gì thì anh ăn cái đó.”
“À.” Cô cúi đầu, im lặng cắn miếng đùi gà.
Chất thịt rất thơm, rất tươi, so với gà đất ăn trong thành phố còn ngon hơn gấp mấy lần, Minh Chúc ăn xong đùi gà, lại ăn thêm hai miếng thịt, còn lại cho người của đoàn làm phim nếm một chút, mấy người đàn ông mỗi người được hai miếng thịt, những cái khác bị Đường Hinh và Lâm Tử Du ăn sạch sẽ.
Minh Chúc vừa lau miệng xong, Tào Minh ngồi đối diện với cô cười hì hì chỉ vào rau dại đang được nấu bên trong nồi sắt, hỏi: “Minh tiểu thư, có muốn thử một chút không?”
Lục Trác Phong liền kẹp một đũa bỏ vào trong ống trúc, đưa đến trước mặt cô, hất cằm nhìn cô: “Thử chút đi.”
Minh Chúc nhìn anh một cái, nhận lấy, “Đây là món gì?”
“Rau đắng.”
Cô nếm thử một miếng, quả thật có chút đắng, nhưng cũng không đến nỗi quá khó ăn.
Những người khác cũng đi theo nếm thử.
Bên kia, huấn luyện khiêu chiến tâm lý cực hạn đã bắt đầu, Minh Chúc nhìn thấy một người chiến sĩ vuốt đầu rắn đang nắm trong tay đưa đến bên miệng. Một giây sau, Lục Trác Phong đưa tay tới, nửa vòng qua người cô, chặn ánh mắt cô lại.
Anh nói: “Không có gì đẹp mắt đâu, ăn no rồi thì trở về nghỉ ngơi đi, ban đêm sẽ có tình huống.”
Đường Hinh trừng to mắt nhìn nhìn, kêu lên sợ hãi rút đầu về, kéo lấy Minh Chúc, “Đi thôi đi thôi.”
Cảnh tượng buồn nôn lại máu me, cô nàng lại một lần nữa cảm thán, tham gia quân ngũ thật là không dễ dàng mà.
Lúc Minh Chúc bị túm ra ngoài, còn quay đầu mở to mắt nhìn, Đường Hinh nhíu mày: “Có cái gì hay đâu mà xem?”
Minh Chúc nhìn cô cười cười, “Cậu vào trước đi, tớ đứng xem một lát.”
Cô thật sự muốn xem.
Đây là cuộc sống của Lục Trác Phong.
Ngay từ ngày đầu tiên biết anh, Minh Chúc đã cảm thấy người đàn ông này đặc biệt kiên cường. Cô không biết có phải những người tham gia quân ngũ đều như vậy hay không, Từ Duệ đã vậy, anh cô cũng vậy, ba cô lại càng như vậy …. Thế nhưng Từ Duệ là ánh mặt trời cởi mở, anh cô có chút cà lơ phất phơ, cha cô có khi lại quá mức nghiêm túc.
Lục Trác Phong thì không giống vậy, trước đây anh rất hay cười, cười lên nhìn rất đẹp, thỉnh thoảng còn trêu chọc cô. Nhưng Minh Chúc chỉ cảm thấy anh không giống, anh mặc quân phục, đứng nghiêm ở nơi đó, cho người ta cảm giác anh như lá cờ đỏ ở Quảng trường Thiên An Môn, vĩnh viễn không thể phá huỷ*.
*nguyên văn là một câu thành ngữ 坚不可摧 chỉ sự vững chắc.
Khoảng thời gian này, Minh Chúc tiếp xúc với anh càng nhiều, càng hiểu rõ, thế nào mới là thẳng thắn cương nghị, cũng biết được thế nào là rèn sắt thành thép*.
*nguyên văn là một câu thành ngữ 百炼成钢 chỉ sự rèn luyện, chịu đựng vượt khó.
Nhưng Minh Chúc biết, trái tim anh, là mềm mại.
Lục Trác Phong lúc đó đang dạy dỗ Tào Minh: “Hai tiếng đồng hồ trước cậu vừa cam đoan xong, mới như vậy mà đã sợ?”
Bỗng nhiên cảm giác được cái gì đó, quay người nhìn sang.
Cô gái thanh tú động lòng người kia đang đứng trước chiếc lều nhiều màu sắc, một thân quần áo rằn ri, lẳng lặng nhìn xem bên này.
Anh cúi đầu liếm khoé môi, rồi quay đầu trở về,
Quên đi, cô muốn nhìn thì cứ nhìn đi vậy.
Minh Chúc trở về chui vào trong lều, trên tay và cả trên mặt bị muỗi cắn mấy đốt, da cô trắng lại mẫn cảm, chỗ bị cắn qua đều nổi đỏ. Đường Hinh lấy điện thoại di động ra chơi, nơi này sóng yếu, lại không có điện, cô cũng không dám chơi lâu đã đem điện thoại đi cất.
Vừa buông tay, điện thoại di động liền báo có tin nhắn tới.
Đường Hinh cầm lên nhìn, là Đường Vực nhắn tin Wechat cho cô, Wechat chỉ vừa mới kết bạn với nhau vài ngày trước, bởi vì lần trước câu nói kia của cô bị Đường Vực nghe được, từ đó đến nay cô bị đưa đẩy làm tai mắt của anh ta, mỗi ngày phải báo cáo tình hình.
[Hôm nay thế nào rồi?]
Đường Hinh đưa mắt nhìn Minh Chúc đang đeo tai nghe nghe ghi âm, đáp lại câu: “Đang ở nơi rừng sau núi thẳm, ăn còn chưa ăn no, anh cảm thấy có thể sẽ thế nào?”
Giọng nói của cô có chút châm chọc, tín hiệu cũng không được tốt lắm, nhưng vẫn một mực muốn gửi đi, cô đem di động nhét vào trong bao, cũng không quan tâm rốt cuộc có gửi thành công hay không.
Lại nói đến bên phía Đường Vực, anh vừa kết thúc xã giao, còn chưa lấy lại được tinh thần, mặt có chút cứng nhắc. Một đường quay trở lại xe, trợ lí đều cẩn thận từng li từng tí nhìn sắc mặt anh, “Đường tổng, ngày mai mười giờ sáng còn có một cuộc họp, hội nghị kết thúc là đi thẳng về luôn, hay là tham gia tiệc rượu buổi tối, sáng ngày mốt mới về?”
Đường Vực ngồi vào ghế sau, “Đi thẳng về.”
Công ty còn một số chuyện, cho dù về ngay, cũng tạm thời không đi được.
Lần đầu tiên anh có cảm giác ghen tị với những người tham gia quân ngũ.
————
Màn đêm bao phủ toàn bộ núi rừng, xa xa có tiếng côn trùng kêu, tiếng chim gọi, xung quanh toàn là rừng sâu cây cối, nghe có chút đáng sợ, nếu như không có một đám người mặc quân phục ở bên cạnh, mọi người chắc chắn là sợ chết khiếp.
Bên ngoài rất nhiều muỗi, Minh Chúc thực sự rất dụ muỗi, thuốc xịt muỗi cũng không có tác dụng, ở bên ngoài một hồi là lại phải chui vào trong lều.
Cô ngồi trong lều vải, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Lục Trác Phong và Hàn Tĩnh đang dạy các chiến sĩ, làm thế nào để xác định phương hướng trong trường hợp không có sóng GPS, bản đồ địa hình, hay la bàn, trong từng tình huống khác nhau. Còn có làm cách nào để đi bộ và diễu hành vào ban đêm trong rừng sâu, nơi mà đưa tay lên cũng không thấy được năm ngón.
Từ quan sát thực vật, tới địa hình, cả hướng bay của động vật …. Chỉ cần duy trì sự tỉnh táo và cẩn thận, thì có thể xác định và phân biệt được mọi thứ.
Lại nói đến phương pháp kim giờ, phương pháp đồng hồ* ….
*hai phương pháp định vị này tương tự nhau, giống như thường hay nói “hướng hai giờ”, “hướng sáu giờ.”
Khi anh nói đến phương pháp định vị bằng sao trên trời, Minh Chúc lại nhớ tới lúc còn ở trên trấn, có một lần, hai người ngồi trong sân, anh dạy cô cách nhìn sao trời để xác định phương hướng.
Đêm hôm đó, bầu trời sáng vô cùng, trải đầy những ngôi sao.
Mỗi một vì sao giống như đang toả sáng cực kỳ rạng rỡ.
Cô chỉ hai lần, mới chỉ đúng cái nào là sao Bắc Cực.
Lục Trác Phong cúi đầu cười cười: “Tốt rồi, đã học được cách phân biệt hướng bắc, vậy học phân biệt hướng nam một chút.”
Minh Chúc ngồi bên cạnh anh, ngẩng đầu nhìn anh, đột nhiên hỏi: “Trong sách nói, mỗi một người gặp nạn khi mất đi đều sẽ biến thành ngôi sao, anh nói xem … anh Từ Duệ có phải cũng là một trong những vì sao kia không?”
Thật ra cô rất ít khi chủ động nói đến Từ Duệ, Lục Trác Phong dựa vào ghế, cúi đầu nhìn cô, lại nhìn về phía chân trời đầy sao, “Ừ.”
Minh Chúc cũng ngửa đầu, nhìn về phía bầu trời đêm.
Lục Trác Phong nhìn qua, mắt nhìn thấy cạnh sườn mặt tinh xảo nhỏ nhắn của cô.
Minh Chúc quay đầu lại nhìn anh, cong lên khoé miệng, “Thật ra, em càng tin tưởng có kiếp sau hơn, người sau khi chết đi là có thể đầu thai.”
Lục Trác Phong cúi đầu cười cười, giơ tay, xoa nhẹ đầu cô một cái, đứng lên, “Con người rất nhỏ bé, nhưng thế giới lại rất rộng lớn, em cảm thấy thế giới là thế nào thì nó là thế đấy.”
Minh Chúc hỏi: “Vậy …. Anh có sợ chết không?”
“Sợ.”
Không có ai là không sợ.
“Nhưng có thứ còn đáng sợ hơn là cái chết.”
Sau cùng, Minh Chúc hỏi anh: “Lúc anh thi hành nhiệm vụ, gặp nguy hiểm, lúc đó sợ nhất là cái gì?”
Thời điểm đó, Lục Trác Phong nói: “Sợ nhất là nhiệm vụ không được hoàn thành.”
Minh Chúc nghe giọng nói của anh từ bên ngoài, lại hồi tưởng chuyện cũ.
Thật ra, lần trước phỏng vấn, cô có hỏi qua anh: “Tại thời khắc nguy hiểm nhất, nhiều lần phải đối mặt với cái chết, anh sợ nhất là điều gì?”
Lúc đó, anh chỉ nhìn cô, cũng không trả lời.
Minh Chúc nghĩ, chắc hẳn vẫn là đáp án giống trước kia, sợ nhất là nhiệm vụ không được hoàn thành.
Đường Hinh nằm bên cạnh cô, có chút thán phục nói: “Lục đội thực sự là toàn năng.”
Lâm Tử Du nằm phía ngoài cùng bên phải, đã ngủ từ lâu.
Minh Chúc cúi đầu cười, cũng nằm xuống, “Đúng không, anh ấy rất lợi hại.”
Đường Hinh quay đầu liếc cô một cái, mắt mở cũng không lên nổi, âm thanh bên ngoài vẫn còn tiếp tục, cô nàng lầm bầm một câu: “Mau ngủ đi, lúc này không phải Lục Trác Phong đã nói trong đêm sẽ có tình huống sao?”
Lục Trác Phong trước đó đúng là đã thông báo cho mọi người, đồ đạc đều đã thu dọn xong, trong đêm sẽ có biến, có thể sẽ phải rời đi bất cứ lúc nào.
Minh Chúc ừ một tiếng, trở mình, mắt cũng nhắm lại.
Lều vải có chút chật chội, ba người ngủ một lều cũng không phải là dễ chịu.
Minh Chúc mơ mơ màng màng, cũng không biết đã ngủ được bao lâu, bỗng nhiên nghe thấy được tiếng súng, giật mình ngồi dậy.
Đường Hinh và Lâm Tử Du cũng bị đánh thức, “Có chuyện gì có chuyện gì?”
Vừa dứt lời, lều vải lập tức bị người nào đó mở ra, Trương Vũ Lâm ở bên ngoài thấp giọng hô: “Các cô mau dậy đi, có biến.”
Minh Chúc lập tức đeo bao lên lưng, leo ra lều vải, Đường Hinh theo sát phía sau, Lâm Tử Du bị doạ đến nỗi mặt mày trắng bệch, gắt gao níu lấy quần áo của Trương Vũ Lâm, không dám buông tay.
Mọi người đều theo bước chân các chiến sĩ mà rút lui.
Minh Chúc vội vàng đi lên phía trước, tay bỗng nhiên bị ai đó kéo lại.
Cô quay đầu nhìn.
Lục Trác Phong kéo cô đến bên người, “Đừng chạy loạn, đi theo bên cạnh anh.”
- Hết Chương 27-