CHỈ CÓ TÔI HIỂU ĐƯỢC NHU TÌNH CỦA ANH ẤY

Con người dưới tình huống bị chọc giận, rất có khả năng sẽ làm ra những chuyện quá khích.

Minh Chúc rất xác định hiện tại Lục Trác Phong đang rất tức giận, thế nhưng cũng rất chắc chắn, anh sẽ không làm chuyện gì quá đáng đối với cô, anh không nỡ. Cô đập đập lên vai anh mấy lần, xấu hổ giận dữ la lên: “Anh mau buông em xuống, không đúng em quay về sẽ tìm thủ trưởng của anh mà khiếu nại.”

Lục Trác Phong dừng trên hành lang lầu hai, đem người dựa lên trên tường, một tay ôm eo của cô, tay kia chống lên tường. Cả người Minh Chúc như bị áp khí đè lên tường, cúi đầu không nhìn anh, có chút xấu hổ.

Ánh trăng xuyên qua đầu bậc thang lầu hai rơi xuống dưới, chiếu vào khuôn mặt của hai người, mặt Minh Chúc bỗng nhiên đỏ lên, tư thế hiện tại của hai người quá là mập mờ, hai tay cô khoác lên vai anh, mặt anh vừa vặn đối diện với lồng ngực cô, đang ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm.

“Vậy em đem đồ cưới vứt đi, anh tìm ai để khiếu nại?”

“….”

Anh thấp giọng: “Hửm?”

Minh Chúc quay mặt đi chỗ khác, vùng vẫy vài lần, “Anh thả em xuống trước đi đã.”

Lục Trác Phong nhắm mắt, đem người buông xuống, vẫn còn nhớ rõ chân cô vẫn chưa lành hẳn nên động tác rất nhẹ, tay kia vẫn còn để trên thắt lưng cô, vẫn chống đỡ sức nặng của cô như trước, lạnh giọng ép hỏi: “Nói chuyện đi chứ, vậy anh tìm ai để khiếu nại đây?”

Cô có chút bực bội, anh dựa vào cái gì mà cảm thấy đồ cưới kia là của anh là chuyện đương nhiên, có phải cô sẽ bị anh ăn hiếp đến chết luôn sao?

Cô xoay mặt qua, tính tình cứng đầu lại nổi lên, “Có thêu tên anh sao? Em có nói nhất định là cho anh sao?”

Anh cúi đầu liếm môi một vòng, nhẹ nhàng thở ra một hơi, nắm cằm của cô xoay trở về, nâng lên, khiến cho cô nhìn thẳng vào anh, “Không có thêu tên của anh? Lại nói láo?”

Thật ra anh căn bản vẫn chưa thấy qua bức đồ cưới kia, lúc cô nói với anh đồ cưới vì anh mà thêu là chuyện sau này, thời gian gặp mặt cũng không nhiều, cô lúc ấy tuổi còn nhỏ lại hay ngượng, anh có hỏi vài câu đều bị cô đỏ mặt từ chối trả lời.

Anh cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể đoán, đoán mấy đáp án đều không đoán đúng, cuối cùng, cười hỏi: “Dù gì cũng không phải là tên của anh đó chứ?”

Cô không nói.

Vì vậy, Lục Trác Phong cảm thấy cho dù không phải thêu tên của anh, thì cái kia có khả năng liên quan đến anh là rất lớn.

Minh Chúc im lặng không nói lời nào.

Anh cúi đầu tới gần, hơi thở ve vãn trên khuôn mặt cô, “Không nói sao?”

Cô cắn môi: “Vứt rồi vứt rồi.”

“Cho em nói lại lần nữa.”

“Vứt rồi.”

Sắc mặt Lục Trác Phong càng lạnh thêm, ngồi thẳng dậy, cách xa cô một chút, ánh mắt vẫn quan sát khuôn mặt cô, cảm giác áp bách vẫn không bớt đi chút nào, anh sẵn giọng: “Được, vậy em nói cho anh biết, vứt đi đâu rồi?”

Minh Chúc ngẩng đầu nhìn anh, giọng điệu dịu dàng: “Có quan trọng không?”

Anh nói: “Quan trọng.”

“Quan trọng bao nhiêu?”

“Trừ khi anh chết.” Anh dừng lại một chút, nhìn chằm chằm vào mắt cô nói, “Cho dù anh có chết đi, cũng muốn đem đồ cưới đến đốt ở mộ phần của anh.”

Trong lòng Minh Chúc run lên, ngón tay gắt gao nắm chặt, mặt mày dường như đã trắng bệch, ngửa đầu chất vấn: “Vậy tại sao lúc trước anh lại không muốn? Lúc em muốn cho anh, tại sao anh lại không muốn? Bắt buộc em phải vứt đi thì anh mới nhận ra là hiếm có sao?” Cô càng nói, giọng nói dần dần phát run, cắn thật chặt môi dưới, đôi mắt dần dần đỏ lên, giống như là đã nhẫn nhịn nhiều năm, tất cả tức giận cùng oán trách đã không thể nhịn được nữa, cảm xúc đang ở bên bờ vực sụp đổ.

Lục Trác Phong sửng sốt một hồi, trong nháy mắt trở nên luống cuống.

Anh không muốn làm cô khóc, một giọt nước mắt cũng không nỡ.

“Em ….” Anh thấp giọng, lại dựa sát vào, ôm lấy cô, “Đừng khóc mà.”

Trong hốc mắt cô gái nhỏ toàn là nước mắt sáng lấp lánh, lại liều mạng cắn môi dưới, kiềm chế chính mình, ngoại trừ lần Từ Duệ hi sinh vì nhiệm vụ, Lục Trác Phong vẫn chưa hề thấy cô khóc thêm lần nào nữa. Anh mím chặt môi, tay vuốt lên khuôn mặt cô, vừa chạm tới, nước mắt cô liền trượt xuống, rơi vào lòng bàn tay anh, nóng cháy mà ướt át, lại giống như đốt cháy cả tim anh.

Minh Chúc không muốn khóc, cũng không nghĩ sẽ yếu thế trước anh, khi ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve khoé mắt cô, lúc lau nước mắt, tim lại giống như bị vỡ đê, tất cả tủi thân cùng khổ sở toàn bộ đều tuôn ra bên ngoài.

Nước mắt yên tĩnh chảy xuống, muốn ngăn cũng không ngăn nổi….

Giống như năm đó Lục Trác Phong lần đầu tiên gặp cô, cô ngồi ở ngưỡng cửa yên tĩnh rơi lệ y như thế này, làm cho anh khó chịu không thôi, anh đem đầu cô dựa lên vai mình, thấp giọng dỗ: “Đừng khóc có được hay không?”

Minh Chúc không nói gì.

“Được rồi, là lỗi của anh, sẽ không ép em.”

“…”

“Trước kia cũng là lỗi của anh, hiện giờ theo đuổi em một lần nữa, lần này là anh theo đuổi em, có được hay không?” Anh ở bên tai cô thấp giọng dỗ dành, giọng nói trầm thấp rõ ràng, hơi thở ấm áp vờn quanh lỗ tai cô, Minh Chúc cảm thấy nhột, rụt đầu lại né tránh.

Cô hít mũi một cái, tiếp theo lại chớp mắt một cái, cảm giác ấm áp quen thuộc rơi xuống trên lỗ tai, cảm giác nhận được giống như lúc diễn tập tối hôm qua, cô không nhịn được run rẩy một trận, sợ nhột.

Lục Trác Phong nhẹ nhàng hôn lên tai cô một cái, thấy cô không có kháng cự, lại hôn thêm một lần. Anh bưng lấy mặt của cô, cô rụt lại về phía sau, thế nhưng đã đến góc tường, cũng không thể lui nữa. Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt ửng đỏ, bị bao phủ bởi một tầng hơi nước nhưng lại sáng hơn bao giờ hết, thẳng thắn nhìn anh, còn mang theo giọng mũi: “Tối hôm qua là anh hôn trộm em.”

“Ừ.” Anh cười nhẹ thừa nhận, tay vuốt ve khuôn mặt cô, “Không khóc nữa nhé?”

Minh Chúc liếm môi một cái, quay mặt sang chỗ khác, cảm thấy có chút xấu hổ, lại quay lại nhìn anh: “Anh hôn trộm em, em trộm vứt đồ cưới, hoà nhau.” Nói xong, cô quay người muốn đi.

Lục Trác Phong híp mắt lại một chút, gắt gao giữ chặt eo cô, tay từ trên gò má cô chuyển đến sau tai, giữ chặt lấy gáy cô, liền cúi đầu hôn xuống.

Minh Chúc bỗng dưng trừng lớn hai mắt, chỉ cám thấy đáy lòng run lên, cảm giác giống như năm năm trước, nhưng lại không giống ….

Lục Trác Phong cũng không có cho cô một chút cơ hội để do dự hay cự tuyệt, ngay từ lúc bắt đầu hôn đã rất dùng sức, không giống như năm năm trước tiến hành theo quy chuẩn chất lượng, gần như là cắn mút lấy môi cô, đầu lưỡi chen vào, ôm lấy cô, hôn vừa sâu vừa mạnh bạo.

Minh Chúc chỉ mới hôn qua một lần nên rất không thông thạo, căn bản là không theo kịp tiết tấu của anh, cả người run rẩy, chân cũng đứng không vững, mềm nhũn ra. Cô lại vừa khóc xong, khoé mắt đều đỏ hồng, lông mi dài ướt át, từng sợi từng sợi rõ ràng, rất giống như đang bị khi dễ.

Lục Trác Phong nhắm mắt lại, giữ chặt lấy gáy cô ép về phía anh, cắn lấy môi dưới của cô, Minh Chúc rên lên một tiếng, ở trên vai anh đập đập hai cái.

“Lưu manh ….”

Lưu manh càng hôn càng sâu.

Cô gắt gao níu lấy quần áo trước ngực anh, thân thể như bị điện giật, tê dại từ đáy lòng đến mũi chân, ngay cả hô hấp cũng nhanh bất thường rất không thoải mái.

Lục Trác Phong dừng một chút, nụ hôn cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, trằn trọc ở môi cô, “Đồ cưới vứt đi đâu rồi, hửm?”

Minh Chúc: …

Cô ngây ngốc một hồi, không nghĩ tới lúc này anh vẫn còn bận tâm đến bức đồ cưới xấu xí kia, đây là vừa đấm vừa xoa, cộng thêm nam sắc dẫn dụ sao?

Không nói, phải kiên quyết không nói, cho anh gấp chết đi.

Nhận ra cô muốn trốn tránh, Lục Trác Phong nắm lấy cằm cô cố định một chỗ, lại hôn lên, lần này còn hôn mạnh bạo hơn.

Bức cung kiểu này tới tới lui lui nhiều lần, Minh Chúc chính là vẫn không chịu nói, âm thanh run rẩy: “Anh mới nói sẽ không ép em.”

“…..”

Lục Trác Phong chiếm tiện nghi của cô, lúc này cũng thật không đành lòng ép cô, nhưng trong lòng còn ngứa ngáy hơn.

Anh khẽ cắn ở môi cô một chút, lại hôn phớt lên miệng cô.

“Ngồi dậy.”

Anh xoa nhẹ trên đầu cô một hồi, cười nhẹ lên tiếng: “Được, không ép em.”

Minh Chúc nhẹ nhàng thở ra, đỏ mặt cắn cắn môi dưới, cảm giác được toàn bộ vùng môi đều tê dại, chắc chắn là sưng lên rồi.

Lục Trác Phong vẫn còn đang ôm cô, anh còn phải xác định một việc, “Chúng ta bây giờ đã làm hoà rồi, nhé?”

Minh Chúc hừ một tiếng, đẩy anh ra lại không đẩy được, “Ai nói làm hoà với anh?”

Lục Trác Phong thật sự là sắp bị cô hành hạ tới chết, hít vào thật sâu thở ra một hơi, cúi đầu bắt lấy ánh mắt cô, “Vậy cái lý thuyết kia, hiện tại quốc gia sắp xếp cho em một người bạn trai, có muốn hay không?”

Cô há to miệng, nhìn anh: “Anh có thể đại diện cho quốc gia sao?”

“Anh chính là đại điện của quốc gia, anh là quân nhân Trung Quốc.”

Minh Chúc cúi đầu trầm mặc một hồi, thấp giọng nói: “Em không muốn.”

Lục Trác Phong sửng sốt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Em nói cái gì?”

Cô ngẩng đầu nhìn anh, “Em nói em không muốn.”

Lục Trác Phong buông cô ra, cúi đầu liếm môi một cái, đưa tay sờ lên gáy mình, vừa rồi cô đã ở nơi đó cào một chút, anh ấn ấn vào chỗ kia, bông dưng cười, “Hôn cũng đã hôn rồi, còn nói không muốn?”

“Vậy trước kia cũng hôn, anh cũng không muốn đấy thôi.”

“….”

Lục Trác Phong quay người, cúi đầu nhìn về phía đầu cầu thang, Minh Chúc không hiểu gì lắm.

Rất nhanh, chỉ nghe thấy có người kêu lên: “Hình như có người đang nói chuyện, thế nhưng đèn văn phòng đều không có mở, chắc là không có người đâu …”

“Đi lên xem một chút.”

Lục Trác Phong đút tay vào túi quần, quay người bước hai bước, đứng ở đầu cầu thang, hai cậu chiến sĩ tuần tra nhìn thấy anh, lập tức kêu lên: “Lục đội, anh ở trên đó à, tôi còn tưởng rằng không có ai đấy chứ, đèn văn phòng cũng không mở.”

Lục Trác Phong ừ một tiếng: “Không có việc gì đâu, lập tức đi đi.”

Chiến sĩ nhỏ cười cười: “À, được.”

Ngay lập tức, người đã rời đi.

Minh Chúc có chút ngượng ngập, xém chút nữa là đã bị bắt quả tang ngay tại chỗ.

Cô đưa tay sửa sang lại đầu tóc, đi đến sau lưng Lục Trác Phong, đi xuống bậc thang, Lục Trác Phong bắt lấy tay cô, ngày mai còn phải dậy sớm đi về thành Bắc, anh cũng không có ý định thật sự làm khó cô, “Cùng đi đi.”

Minh Chúc nhìn xem anh, gật đầu, rút tay mình về.

Hai người cùng nhau đi về hướng ký túc xá.

Lục Trác Phong giữ lời hứa không ép buộc cô, thật ra chỉ là không tiếp tục hỏi nữa, Minh Chúc cứ tưởng anh đã bỏ qua chuyện này, không ngờ tới, trở lại ký túc xá, lúc chia tay ở đầu cầu thang, anh bỗng nhiên gọi cô lại.

Minh Chúc dừng lại, Lục Trác Phong cúi đầu, ở bên tai cô hững hờ nói: “Lần sau anh được nghỉ phép, đến nhà em xem một chút, anh mặc kệ đồ cưới em vứt đến chỗ nào rồi, chỉ cần chưa lạc đến rác rưởi vựa ve chai, anh nhất định sẽ tìm về lại.”

Minh Chúc đưa mắt nhìn về cuối hành lang, thấy Đường Hinh đang bám lấy khung cửa nhìn trộm, không hiểu sao lại cảm thấy chột dạ.

Lục Trác Phong liếc mắt về hướng bên kia, “Em không nói cũng không sao, Đường Hinh chắc chắn biết.”

Minh Chúc: …. “Cô ấy không biết.”

“Ừ, ngày mai anh hỏi cô ấy một chút.”

“…”

“Ngủ sớm chút đi.” Anh cười cười.

Minh Chúc máy móc đi về hướng ký túc xá, Đường Hinh nhìn thấy Lục Trác Phong đã đi khỏi, lập tức chạy ra từ phía cửa, nhìn cô từ trên xuống dưới, sau đó kinh ngạc chỉ vào môi cô: …. “Cậu vì chuyện này mà hi sinh cũng không ít nha, thật sự là bị bức cung rồi?”

Mặt Minh Chúc còn đang đỏ lựng, gật đầu.

Đường Hinh há to miệng, mấy giây sau mới cảm thán được câu: “Vậy cậu cung khai sao?”

Minh Chúc: “Không có.”

Đường Hinh bội phục, giơ ngón tay cái về phía cô, lải nhải không ngớt nói: “Tớ vừa mới hỏi cô bé nhân viên phục vụ khách hàng, cô ấy nói cậu đã sớm rao bán đồ cưới trên Taobao, phải được hai ba tháng rồi, vậy mà bây giờ tớ mới biết. Cậu cũng thật là, âm thầm làm đại sự, cũng không nói với tớ một tiếng, haizz … cậu không thật sự muốn bán đi đấy chứ?”

Minh Chúc dựa vào lan can, cúi đầu nhìn mũi chân của chính mình, “Tớ chỉ là nhất thời xúc động, với lại cũng không có ai mua.”

Cô bé phục vụ khác hàng có nói qua với Đường Hinh, các mối khách cũ đều chê bai bức đồ cưới kia xấu mù, để cô rảnh rỗi thì khuyên nhủ Minh Chúc, nếu không thì hạ giá đi? Dù sao cũng không ai mua, chưng mãi cũng thật ảnh hưởng hình tượng.

Đường Hinh hỏi: “Nếu thật sự có người mua thì sao?”

Minh Chúc cúi đầu, không nói gì.

Đường Hinh hừ một tiếng: “Biết ngay là cậu không nỡ.”

“Không có.”

Minh Chúc ngẩng đầu, “Nếu quả thật có người muốn mua, vậy thì liền bán đi, tớ có thể thêu lại một bức khác, dù sao bức kia cũng xấu đến vậy, anh ấy cũng chưa từng thấy qua.”

Cô quay người đi vào phòng ký túc.

Đường Hinh cào cào tóc, nhỏ giọng thầm thì: “Tin cậu mới là lạ.”

————————-

Sáng sớm hôm sau, mọi người lên máy bay trực thăng trước, Lục Trác Phong đứng ở hàng ngũ phía trước, nhàn nhạt liếc mắt nhìn Đường Hinh, Đường Hinh không hiểu sao có chút bồn chồn, dựa vào bên cạnh Minh Chúc, cúi đầu nói: “Sao tớ có cảm giác Lục đội nhà cậu nhìn tớ với ánh mắt rất không bình thường ….”

Minh Chúc nhớ tới lời anh nói tối hôm qua, ngẩng đầu nhìn qua.

Lục Trác Phong đang nhìn cô, chậm rãi dời ánh mắt, “Đi thôi.”

Minh Chúc nhìn về phía Đường Hinh, “Anh ấy có thể sẽ đến hỏi cậu.”

Đường Hinh: ……

Tuyệt đối đừng đến hỏi cô nha, cô nhìn thế chứ chịu không được ánh mặt lạnh lùng của Lục Trác Phong đâu!

- Hết Chương 43-

Bội Bội: Hôn rồi hôn rồi!!!! *hú hét nhún nhảy tung bông tung hoa* T___T

Bình luận

Truyện đang đọc