CHỈ CÓ TÔI HIỂU ĐƯỢC NHU TÌNH CỦA ANH ẤY

CHƯƠNG 88: Cuộc sống hôn nhân của Minh tiểu chủ phiên ngoại một

Minh Chúc và Đông Giai, bởi vì cùng là quân tẩu, sau khi add Wechat của nhau thì quan hệ dần dần khá hơn.

Mới đầu, Đông Giai còn có chút tiếc nuối, bởi vì ngày trước tuổi trẻ xúc động, đã có những quyết định sai lầm, khiến cho bản thân mình và Lục Trác Phong bị bàn tán một thời gian, lúc cô nói chuyện này với Minh Chúc, mặt đỏ gay, "Hàn Tĩnh đã nói với em, Lục đội và chị sớm đã quen biết nhau rồi, nói đến chuyện trước đây, lúc đó em không biết..."

Minh Chúc biết cô nàng muốn nói đến chuyện gì, vội nói: "Không có chuyện gì đâu, đã qua cả rồi."

Với lại, nói thêm nữa sẽ rất lúng túng.

Đông Giai cười cười: "Hôn lễ của em và Hàn Tĩnh được tổ chức vào tháng 12, sớm hơn so với hai người, hai người nhớ giành thời gian tham dự nhé."

Minh Chúc nở nụ cười, "Được, nhất định sẽ đến."

Đông Giai tò mò nhìn cô: "Nghe nói hai người muốn tổ chức hôn lễ kiểu Trung Quốc sao?"

Minh Chúc gật đầu: "Ừ, chị và bà ngoại đều thích hôn lễ kiểu Trung Quốc, hai người tổ chức kiểu Tây sao?"

"Vâng, hôn lễ đều là cha mẹ em và cha mẹ Hàn Tĩnh cùng nhau bàn bạc." Đông Giai tưởng tượng một chút, khí chất của Minh Chúc rất hợp với lễ phục kiểu Trung Quốc, cảnh tượng kia, mới nghĩ tới thôi mà đã cảm thấy rất đẹp rồi, cô nở nụ cười, "Cảm giác rất đặc biệt, em rất mong chờ hôn lễ của hai người."

Minh Chúc cũng chờ mong.

Hai người đang trò chuyện vui vẻ, Hàn Tĩnh đứng ngay cửa gõ một cái, "Giai Giai, đi ăn cơm thôi."

Đông Giai hiện tại đang làm việc trong quân khu, vợ chồng hai người có rất nhiều thời gian gặp mặt, cô liếc anh một cái, "Vâng, chờ một chút."

Minh Chúc nhìn về phía cổng, trên hành lang có một thân ảnh cao lớn đang dựa vào, cô nở nụ cười, đi ra ngoài. Lục Trác Phong nhìn cô, có chút nhíu mày, "Sao lại chạy đến đây rồi?"

"Vậy sao anh biết là em ở đây?"

"Tào Minh nói."

Anh đưa tay ra, Minh Chúc nắm lấy tay anh.

Hai người đi phía trước, Hàn Tĩnh và Đông Giai đi phía sau.

Hàn Tĩnh nhìn xem bóng lưng của bọn họ, kêu lên: "Qua mấy ngày nữa bọn tớ đi thử lễ phục, hai người có muốn cùng đi hay không?"

Người này, vốn dĩ là chỉ muốn khoe khoang chuyện mình sắp tổ chức hôn lễ mà thôi, Lục Trác Phong nắm tay Minh Chúc, cũng không thèm quay đầu lại, "Không đi."

Hai người đàn ông này từ lúc bắt đầu yêu đương thì đối đầu nhau, nói đúng ra, là Hàn Tĩnh đòi phân cao thấp với Lục Trác Phong, đầu tiên là so ai nộp báo cáo kết hôn trước, tiếp theo là so ai nhận giấy hôn thú trước, rồi lại so ai tổ chức hôn lễ trước.

Lục Trác Phong và Minh Chúc nhận giấy hôn thú rất sớm, Hàn Tĩnh tự giác nhận thua, sau khi từ Ca Lợi Á trở về liền lôi kéo Đông Giai đi nhận giấy hôn thú cho xong. Hôm trước, nghe được hai người này đến tận tháng ba năm sau mới tổ chức hôn lễ, trong lòng vô cùng vui mừng, vỗ vỗ bả vai Lục Trác Phong, có chút đắc ý: "Xin lỗi huynh đệ, hôn lễ của tớ tháng 12 là tổ chức rồi."

Lục Trác Phong dựa trên lan can, nhàn nhạt liếc nhìn anh một cái: "Bác sĩ Đông biết bộ dạng đức hạnh này của cậu không?"

Hàn Tĩnh: ...

Việc này sao có thể để cho Đông Giai biết được, nếu không thì đã xảy ra chuyện rồi.

Có đôi khi đàn ông ghen, thật sự so với phụ nữ còn ghê gớm hơn, Hàn Tĩnh cũng không biết mình đang cùng Lục Trác Phong so đo cái gì, dù sao đi nữa, có thể tổ chức hôn lễ trước Lục Trác Phong quả thật đã làm anh vui vẻ một hồi lâu.

Hai ngày trước, Hàn Tĩnh lại nổi hứng, hỏi anh: "Cậu và Minh Chúc dự định lúc nào thì có con?"

Lục Trác Phong liếc anh mọt cái: "Ngay cả sinh con cũng muốn so với tớ sao?"

"Không phải, chỉ là tò mò thôi, các cậu sinh con trai hay con gái vậy, Đông Giai nói nếu các cậu sinh một đứa con gái, lớn lên sẽ giống Minh Chúc, chắc chắn sẽ vô cùng xinh đẹp, nếu mà bọn tớ sinh được con trai, thì để cho thằng nhóc kia theo đuổi con gái của cậu vậy."

Lục Trác Phong liếc nhìn anh một cái, nhàn nhạt nói: "Nghĩ hay lắm."

Hàn Tĩnh: ...

——————–

Từ sau khi Lục Trác Phong về nước, hai người càng có nhiều thêm thời gian ở bên nhau, thẻ tập thể dục của Minh Chúc đã bỏ hoang trong một thời gian dài, rốt cuộc dưới sự giám sát của Lục Trác Phong đã được phục hồi sử dụng trở lại, mỗi tuần tập thể dục một lần, không thể thiếu được.

Thiếu một buổi, nếu đêm đó Lục Trác Phong trở về mà biết được, liền làm tới hung ác vô cùng, tới mức cô chịu không nổi mà cầu xin tha thứ, nói là trừng phạt.

Minh Chúc sợ gần chết, mỗi một chiều thứ bảy, thành thành thật thật đi câu lạc bộ thể dục rèn luyện thân thể, bền lòng quyết tâm.

Đường Hinh vì chuyện này mà chê cười cô, "Địa vị trong gia đình của cậu như thế này, không ổn đâu."

Minh Chúc liếc nhìn cô một cái, mặt không đổi sắc nói: "Đừng nói với tớ cậu không bị đau eo đi."

Đường Hinh ho khan, mặt có chút đỏ, "Hầy không đau eo, eo tớ tốt lắm! Đường Vực cũng không cầm thú tới vậy nhé!"

Minh Chúc nháy mắt một cái, chợt nhớ đến lúc đi đến quân khu sưu tầm dân ca, Đường Hinh nói câu nói kia bị Đường Vực nghe thấy được, cô tiến tới, nhỏ giọng hỏi: "Cho nên mới nói, các cậu một đêm nhiều nhất mấy lần vậy?"

"Haizz haizz haizz, Minh tiểu chủ, tớ phát hiện tiêu chuẩn của cậu sau khi cưới lớn lên không ít nha." Đường Hinh cười híp mắt nhìn cô, "Trước đây cậu cũng chưa từng hỏi loại vấn đề này,"

"Học cậu ấy." Minh Chúc nói.

"Chuyện này." Đường Hinh nhấc tay, năm đầu ngón tay đều giật giật.

Minh Chúc: "À."

Đường Hinh liếc nhìn cô nàng một cái, "Lục đội của cậu tối nay không phải là trở về sao?"

Minh Chúc gật đầu: "Đúng vậy."

Đường Hinh: "Tớ nhớ hình như đầu tuần cậu phải chạy bản thảo, không có đi câu lạc bộ tập thể dục."

Minh Chúc: ...

Chết rồi!!!

Buổi tối, lúc Lục Trác Phong trở về, Minh Chúc đang ngồi trong thư phòng viết kịch bản, hình như đang bị bí từ, đang ngồi xổm trên ghế chống cằm bứt tóc, anh dựa vào cạnh cửa, cô vươn tay về phía anh: "Chân em tê ..."

Lục Trác Phong đi qua, ôm cô dậy, đặt lên bàn, xoay người xoa bóp bắp chân cho cô, "Chỗ này à?"

Minh Chúc gật đầu, "Chỗ nào cũng tê."

Lục Trác Phong xoa bóp bắp chân của cô, hững hờ nhìn cô, "Tuần trước sao lại không đi phòng tập thể dục?"

Cô chột dạ liếc anh một cái, "Tại phải chạy bản thảo ..."

Anh gật gật đầu, không nói gì.

Minh Chúc có chút lo sợ, ôm lấy cổ anh, hai chân thon dài trực tiếp vòng qua eo anh, Lục Trác Phong cúi đầu đưa mắt nhìn, nhận thấy cái tư thế này, thật vừa vặn. Minh Chúc vẫn chưa phát hiện ra, hai tay vòng lên cổ anh, "Thật là bề bộn nhiều việc mà, tuần này em đi bù hai ngày có được không?"

Lục Trác Phong trừng mắt nhìn cô, gật đầu: "Vậy thì được."

Minh Chúc vô cùng vui vẻ, hướng về phía người anh cọ cọ, cam đoan nói: "Em nhất định sẽ đi."

Anh xoa xoa đầu cô, "Ngoan."

Minh Chúc vui vẻ dựa vào anh, hôn lên môi anh một cái, vừa định rời đi thì bị người ta đè lại, đảo khách thành chủ. Lục Trác Phong cắn môi của cô, nhẹ nhàng cọ xát, tay đặt trên bắp đùi mịn màng của cô mà vuốt ve, Minh Chúc khẽ run lên, "Em còn chưa có tắm rửa ..."

Lục Trác Phong vòng tay qua mông cô, ôm cô đi về phía phòng tắm, "Vừa đúng lúc, cùng nhau tắm đi."

Hai người bọn họ rất ít khi tắm cùng với nhau, ngoại trừ lần đó.

Bình thường Minh Chúc ít khi chịu tắm chung, tắm chung chắc chắn sẽ xảy ra chuyện, phòng tắm không thể so với trên giường, sau lần trải nghiệm đó, cảm giác mệt mỏi hơn lúc ở trên giường rất nhiều.

Minh Chúc ghé vào trên vai anh, "Em không muốn cùng nhau ..."

Đã đến cửa phòng tắm, Lục Trác Phong đương nhiên là không cho phép cô từ chối, đóng cửa lại, xả nước vào bồn tắm, đặt cô xuống dựa vào cửa, hai ba lần là đã lột sạch sẽ, đèn phòng tắm toả ra ánh sáng mềm mại, làn da Minh Chúc dường như phát sáng, mịn màng không tỳ vết, anh nhìn thoáng qua thôi mà toàn thân đã bốc hoả.

Minh Chúc có chút thẹn thùng, tay mò đến công tắc, tắt đèn.

Trong nháy mắt, trong phòng tắm tối om, chỉ có đèn từ phòng khách xuyên qua cửa thuỷ tinh hắt vào, ánh sáng dịu dàng mà mập mờ, hô hấp hỗn loạn hoà lẫn vào nhau, Lục Trác Phong nặng nề hôn cô, Minh Chúc thở dốc bám chặt trên người anh, cắn môi, kiềm chế những tiếng kêu vỡ vụn.

"Nói vài lời êm tai, nhé?" Anh ôm cô, đặt vào trong nước, để cô ngồi trên người anh.

Minh Chúc bám lấy vai anh, có chút không biết làm thế nào, bị trêu chọc đến đầu váng mắt hoa, đầu óc trống rỗng, không biết phải nói gì, Lục Trác Phong hôn lên cổ cô, một đường hướng xuống, nắm lấy mềm mại trên ngực cô. Cô run lên, thở hắt ra, "Nói ... Cái gì?"

"Không nói, vậy kêu lên hai tiếng xem."

"..."

"Hửm?"

Sóng nước dập dờn, cô cứ như một con cá nhỏ đang lênh đênh trên biển, dựa sát vào vai anh, âm thanh nhỏ vụn: ..... "Meo?"

Lục Trác Phong đột nhiên cắn lên môi cô, thấp giọng cảnh cáo: "Đừng dụ dỗ anh, anh sẽ không nhịn được đâu."

Minh Chúc mở mắt ra, mơ hồ nhìn anh, "Không phải ... anh bảo em kêu sao?"

Anh cúi đầu, ở bên tai cô khàn khàn lên tiếng: "Là muốn em phát ra tiếng, đừng chịu đựng, rên rỉ ... Chứ không phải học mèo kêu, anh không có khẩu vị nặng đến vậy."

Minh Chúc xấu hổ không thôi, "À.."

Vậy mà cô cứ tưởng ...

Lục Trác Phong hít một hơi thật sâu, nhớ tới đám nhóc trong đội bàn tán, lúc đó anh chỉ coi đó là lời nói nhảm, Minh Chúc vẫn luôn thoải mái, lúc cao hứng thì vẫn kêu lên vài tiếng, lúc quá xấu hổ thì mới chịu đựng.

Đàn ông đều thích nghe tiếng của phụ nữ dưới thân mình, anh cũng giống vậy.

Giọng nói trầm thấp dịu dàng của cô, thực sự có thể lấy mạng anh.

Nhưng từ trước đến nay vẫn chưa từng xảy ra chuyện như vừa nãy, làm anh phản ứng mạnh đến thế.

Minh Chúc meo một tiếng, bản thân mình phải trả giá đắt suốt đêm, sáng ngày mai còn không dậy nổi.

Lúc tỉnh lại thì đã là giữa trưa, đi nhà vệ sinh đều phải khoá trái cửa, phòng chồng như phòng trộm vậy.

Buổi chiều mới tỉnh táo lại đôi chút, lại bắt đầu cặm cụi viết kịch bản.

Cô đang thử nghiệm đề tài mới, nên lại bị bí, Lục Trác Phong cũng không giúp được gì, dựa trên ghế sô pha đọc sách, nhìn cô đứng ngồi không yên trong thư phòng, ngồi xếp bằng một hồi, lại đi uống nước, rồi lại ngồi vào bàn căng thêu Tô Tú.

Vẫn là không tĩnh tâm nổi.

Lúc cô đi lướt qua anh lần thứ ba, anh giữ chặt tay cô.

"Đi đâu vậy?"

Minh Chúc đẩy anh ra, "Em đi góc tường trồng cây chuối một lúc đã."

Nói xong, đi đến góc tường, trồng cây chuối.

Lục Trác Phong đi qua, ngồi xổm trước mặt cô, đôi mắt liếc nhìn cô, "Bằng không anh dẫn em ra ngoài một chút nhé?"

Minh Chúc đang trồng cây chuối, nhận thấy nhìn anh từ góc độ này vẫn rất đẹp trai, tâm trạng bỗng nhiên khá hơn rất nhiều, "Đi đâu vậy?"

"Em muốn đi đâu?"

"Em không biết..."

Thời gian hai người có thể ở cùng nhau tương đối ít, bình thường Minh Chúc càng muốn ở nhà cùng với anh, dính chung một chỗ, thỉnh thoảng sẽ đi đến chỗ Từ Kính Dư bên kia, hoặc là cùng An Tình bọn họ ăn một bữa cơm.

Mái tóc dài của Minh Chúc trải ra tán loạn trên sàn nhà, Lục Trác Phong cuốn lấy tóc cô, cong cong khoé miệng, "Đi xem phim? Hay là đi đến chỗ Từ Kính Dư, bên đó hôm nay sẽ có tranh tài đấy."

"Ai với ai?" Cô có chút hứng thú.

"Anh và Từ Kính Dư." Lục Trác Phong nhìn cô, "Đánh cho em nhìn nhé?"

Minh Chúc đảo mắt, "Vậy ... Em có thể bớt đi một lần đi phòng tập thể dục không?"

Lục Trác Phong liếc nhìn cô, Minh Chúc lại hỏi: "Có thể chứ?"

"Em nói thử xem?"

"Được không được không, tối hôm qua em rất mệt mỏi ..."

Lục Trác Phong liếc nhìn cô một cái, trực tiếp ngồi xuống sàn nhà, chống chân lên, tay khoác lên đầu gối, chống cầm nhìn cô, nhìn xem cô có thể trồng cây chuối được bao lâu, "Đó là do thể lực của em quá kém."

Minh Chúc: ....

Cô không phải là đàn ông, cũng không phải quân nhân, cô cũng chỉ là con gái thôi.

Nếu thể lực của cô thực sự tốt đến vậy, cô còn sợ đi phòng tập thể dục sao?

"Trồng chuối như vầy có mệt hay không?" Lục Trác Phong nhìn cô một hồi.

"Mệt mỏi ..."

Anh có chút không biết làm sao: "Được thôi, bãi bỏ luật lệ vậy."

Minh Chúc lập tức tươi cười, "Anh thật là đẹp trai."

Anh cười cúi đầu, hôn lên môi cô, Minh Chúc a một tiếng, xém chút không trụ được.

Lục Trác Phong ôm lấy chân cô gập lại, trực tiếp đỡ người cô xuống, Minh Chúc lại kêu lên một tiếng sợ hãi: "Á ... Anh làm em sợ muốn chết ... Xém chút là em ngã rồi!"

"Có anh ở đây, làm sao ngã được."

"À .."

Cũng đúng.

Lục Trác Phong bế cô đi vào phòng ngủ, đặt lên giường, Minh Chúc lăn hai vòng trên giường, đứng lên, ngẩng đầu nhìn anh, "Đi thật à?"

"Không muốn đi sao?" Lục Trác Phong mở tủ quần áo ra, nhìn thoáng qua trang phục của cô, "Muốn mặc cái nào?"

Minh Chúc chỉ chỉ áo len màu trắng, "Mặc cái đó, rồi mặc cái váy kia."

Lục Trác Phong đưa mắt nhìn cái chân váy kia, "Ngắn quá." Anh kéo xuống một cái quần jeans, "Mặc cái này đi."

Minh Chúc: ...

Haizz, đàn ông đúng là.

-Hết Phiên ngoại 1-


Bình luận

Truyện đang đọc