CHỈ CÓ TÔI HIỂU ĐƯỢC NHU TÌNH CỦA ANH ẤY

Tình hình của Đỗ Nhất Minh vô cùng không tốt, sắc mặt tái nhợt nằm trên giường trong phòng y tế, đối diện với Đông Giai đang đặt câu hỏi, cậu nuốt yết hầu, mệt mỏi nói: “Tôi chỉ cần ăn thứ gì vào thôi là sẽ cảm thấy buồn nôn, luôn có cảm giác như có cái gì trơn bóng lành lạnh chui vào trong cổ họng, không khống chế được mà muốn ói, ban đêm nằm mơ toàn thấy rắn và các loại đồ vật kì dị.”

Ăn không ngon, ngủ không yên, dinh dưỡng không đủ, thể lực tiêu hao, quan trọng nhất là tinh thần bị hoảng loạn, biến cậu tân binh vốn dĩ là một chiến sĩ mạnh mẽ nhiệt huyết thành cái dạng này đây

Đông Giai ghi chép lại, nhìn cậu ta một cái: “Trước đây có trải qua tình trạng như thế này bao giờ chưa?”

Đỗ Nhất Minh đưa mắt nhìn Lục Trác Phong.

Lục Trác Phong nói: “Cần tôi tránh đi sao?”

Đỗ Nhất Minh liền vội vàng lắc đầu: “Không cần đâu …. Để tôi nói, tôi hồi nhỏ đi học bị mấy bạn nam bắt nạt, từ nhà trẻ cho đến trung học, luôn luôn là đối tượng bị khi dễ, lúc học cấp hai có mấy bạn nam đem rắn hù tôi, bỏ vào bên trong quần áo của tôi, cả quần … Rắn thì không có độc, nhưng vẫn sẽ cắn người, cái cảm giác lạnh buốt nhứ băng đó đến bây giờ tôi vẫn không thể nào quên được, có đôi khi còn gặp ác mộng.” Cậu ta nằm trên giường bệnh, ánh mắt mông lung, “Sau khi lên đại học, tôi muốn trở thành một người lính, muốn tham gia quân ngũ, muốn chứng minh bản thân không phải là hèn nhát, tôi thực ra bên trong rất kiên định nhiệt huyết …”

Thì ra là bạo lực học đường.

Đông Giai thở dài: “Ngoại trừ nguyên nhân này, còn gì khác nữa không?”

Đỗ Nhất Minh: “Không có.”

Cậu trầm mặc một lúc, ngẩng đầu nhìn Lục Trác Phong, ánh mắt đỏ như máu: “Lục đội, tôi nhất định có thể vượt qua chính mình, giống như Tào Minh dùng ngón giữa giữ cò súng vậy, tôi cũng không muốn chịu thua, không muốn xuất ngũ, tôi muốn vào được Đội đột kích.”

Lục Trác Phong nhìn cậu ta: “Cậu trước tiên nghỉ ngơi cho tốt đi, mau chóng hồi phục để còn huấn luyện.”

Ánh mắt Đỗ Nhất Minh sáng lên, giọng nói kìm nén, liều hết sức hét lên: “Rõ!”

Lục Trác Phong quay người rời đi khỏi phòng y tế.

Những người khác an ủi Đỗ Nhất Minh mấy câu, cũng đi ra theo.

Hằng năm đều sẽ có vài tân binh gặp phải tình huống như thế này, nhưng sẽ không ai từ bỏ bọn họ, Hàn Tĩnh sẽ không, Lục Trác Phong lại càng không.

Đông Giai nhìn bọn họ, mở miệng nói: “Ý thức của cậu ấy còn rất rõ ràng, vấn đề cũng không phải là lớn, cho em chút thời gian.” Cô ngừng lại một chút, “Còn bốn tân binh kia đâu?”

“Đang luyện tập.”

Lục Trác Phong trả lời ngắn gọn.

Chỉ đạo Lý đứng bên cạnh bọn họ, cười nói: “Nếu đã vậy, chiều mai sắp xếp một buổi khai thông tâm lý cho toàn đội đi, tôi sẽ sắp xếp ổn thoả.”

Lục Trác Phong nhìn về phía anh ta: “Vậy làm phiền anh.”

Buổi tối lúc ở nhà ăn ăn cơm, Khương đạo mới nói: “Máy bay của Đường tổng đến trễ, lúc đó lại có việc đột xuất, tạm thời không thế đến đây.” Ông nói xong những lời này, nhìn nhìn Minh Chúc một cái, thật ra Đường Vực không cần thiết phải đến những chỗ như thế này, anh ta tới đây, đơn giản chỉ là vì Minh Chúc.

Đường Hinh chỉ khựng lại một chút, vẫn không có phản ứng gì.

Minh Chúc đã biết, vì lúc chiều Đường Vực có gọi điện thoại cho cô.

Sau khi ăn cơm sau, Minh Chúc cùng Đường Hinh về ký túc xá thu xếp một chút, rồi lại quay về văn phòng tiếp tục viết kịch bản, vì ký túc xá không có mạng internet.

Trong văn phòng im ắng, lúc cô ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn qua đồng hồ bên dưới góc phải màn hình máy tính thì đã chín giờ tối rồi. Thế nhưng bên ngoài vẫn còn ánh sáng, chỉ hơi tối đi một chút thôi, ban ngày ở nơi đây cũng thật là dài.

Cô đứng dậy đi rót ly nước nóng, bưng ly nước ra khỏi văn phòng, đặt ly nước lên lan can hành lang, cúi đầu nhìn xuống phía dưới lầu.

Dưới lầu, Lục Trác Phong và Đông Giai đang cùng nhau đi vào ký túc xá, hai người vừa đi vừa nói chuyện của Đỗ Nhất Minh, lúc đó hai người đã nhanh bước tới hành lang lầu dưới, Lục Trác Phong bỗng nhiên dừng bước, không biết lý do vì sao, anh ngẩng đầu nhìn lên.

Minh Chúc hai tay đang cầm ly nước, nhìn anh cười cong khoé miệng.

Lục Trác Phong: …

Anh đối với nụ cười nghề nghiệp giả tạo của cô đã hết sức quen thuộc, vừa nhìn thấy bộ dáng cô cười như thế này toàn thân anh đều không được tự nhiên, cảm giác như mình vừa làm ra chuyện không thể tha thứ được vậy.

Đông Giai có chút không hiểu, nghiêng đầu nhìn anh: “Lục đội, sao vậy?”

Cô ngẩng đầu lên, trên lầu đã không còn thấy bóng người nào nữa.

Lục Trác Phong cúi đầu liếm môi, sắc mặt có chút khó coi, “Không có gì, lên lầu lấy báo cáo trước đi.”

Đông Giai liếc anh một cái, muốn nói gì đó, nhưng nhìn sắc mặt hờ hững của anh, một câu cô cũng không nói nên lời, chỉ có thể buồn bực im lặng đi phía sau anh.

Hàn Tĩnh cũng đang ở trong phòng làm việc, Lục Trác Phong lấy ra tư liệu từ trong ngăn kéo đưa cho Đông Giai, Đông Giai cầm lấy tư liệu, lại ngẩng đầu nhìn anh, lấy hết can đảm nói: “Lục đội, anh đưa em về một chuyến, được không?”

Lục Trác Phong vốn dĩ là đang dựa vào góc bàn, nghe xong lời này chỉ động đậy mí mắt, vỗ vỗ vai Hàn Tĩnh, “Tôi còn có việc, để Hàn Tĩnh tiễn cô một đoạn đường, nếu còn không được, thì sắp xếp tài xế đưa cô về.”

Nói xong lời này, liền quay người rời đi.

Đông Giai cắn môi nhìn bóng lưng anh, có chút lạc lõng cúi thấp đầu xuống.

Hàn Tĩnh nhìn về phía bóng lưng người kia, trong lòng thầm chửi thề một câu, nhìn về Đông Giai tâm trạng đang sa sút, tay nắm lại thành quyền che miệng ho khan: “Trương Vũ Lâm còn nằm trên giường, tình hình của Đỗ Nhất Minh cũng không tốt lắm, khoảng thời gian này cậu ta có hơi bận, cô cũng đừng để trong lòng.”

Đông Giai giật giật khoé miệng: “Không có việc gì đâu.”

Hàn Tĩnh đem văn kiện trên bàn làm việc xếp gọn lại, đứng lên, cúi đầu nhìn cô: “Đi thôi, tôi đưa cô về một chuyến.”

Đông Giai dạ, cầm lấy túi bước đi trước.

Hàn Tĩnh nhìn cô gái nhỏ một chút, lắc đầu, làm sao tất cả đều thích Lục Trác Phong? Bởi vì vẻ ngoài của cậu ta hấp dẫn nhất?

Anh khoá cửa lại, tay đút trong túi quần đi theo sau lưng Đông Giai, bước đi ung dung chậm rãi, nhìn không được nói: “Tôi nghe lão Lý nói, cô ở lại nơi này là vì tên Lục Trác Phong kia?”

Bước chân Đông Giai hơi khựng lại, quay đầu nhìn anh, mặt cũng hơi đỏ lên, cười khổ nói: “Ngay cả anh cũng biết?”

Hàn Tĩnh sờ sờ chóp mũi, thật ra Chỉ đạo Lý chỉ là muốn giúp Đông Giai, nhưng mà thằng nhóc Lục Trác Phong kia tính tình cứng rắn, đao thương bất nhập, cho nên ông ta cũng không dám nói thẳng, chỉ có thể ra tay từ bên phía Hàn Tĩnh.

Thế nhưng Đông Giai ở đây cũng đã nhanh được hai năm, trước đó náo loạn thành trò cười, cho nên vẫn là có không ít người biết được chuyện này.

“Tôi là vì Lục đội mới ở lại nơi này, thế nhưng ….”

Thế nhưng, hình như anh ấy không thích tôi.

Hàn Tĩnh nhìn cô một cái, lại nhìn thấy Đường Hinh đang đi ra khỏi văn phòng cùng với Minh Chúc, sửng sốt đến ngây người, cũng không kịp phản ứng, cảm thấy lúng túng không biết phải làm sao, tiêu đời rồi.

Anh ta vốn dĩ là muốn khuyên nhủ Đông Giai, đừng đem tâm tư dồn lên người Lục Trác Phong nữa, Lục Trác Phong hiện tại là đang theo đuổi một cô gái.

Dĩ nhiên, câu nói vừa rồi của Đông Giai đã bị Minh Chúc nghe thấy được.

Phản ứng của Đường Hinh so với anh cũng không khác biệt lắm, cũng sững sờ đứng nguyên tại chỗ, hình như là đã bị câu nói kia của Đông Giai hù doạ. Cô nhìn về phía Minh Chúc đứng bên cạnh, sắc mặt Minh Chúc nhàn nhạt, nhìn về phía Đường Hinh: “Đi thôi.”

Đông Giai sững sờ, quay đầu nhìn.

Minh Chúc và Đường Hinh đã đi xuống lầu.

Hàn Tĩnh lúng túng ho khan, nhìn về phía Đông Giai, “Đi thôi, cũng đã muộn rồi, tôi đưa cô về.”

Mặt Đông Giai hơi đỏ, nhẹ gật đầu, lại ngẩng đầu nhìn anh: “Hàn đội, có phải Lục đội đã có bạn gái rồi hay không?”

Hàn Tĩnh nghĩ nghĩ, cũng không phủ nhận: “Cũng không hẳn là vậy, chính là đang theo đuổi.”

Đông Giai ngẫm nghĩ một lát, chần chờ hỏi: “Minh tiểu thư phải không?”

“Đúng.”

“À.” Cô không kiềm chế được mất mát trong giọng nói.

Cũng không biết cô gái được người đàn ông kia theo đuổi có chỗ nào tốt.

Đường Hinh cùng Minh Chúc đi xuống dưới lầu, Đường Hinh lúc này mới lấy lại tinh thần, nhỏ giọng thầm thì: “Thì ra bác sĩ Đông thích Lục Trác Phong nha, tình địch của cậu hơi nhiều rồi đó …..”

Minh Chúc cúi đầu, im lặng không nói chuyện.

———————–

Sắc trời vừa ngẩm tối, toàn bộ quân khu hình như cũng đã rơi vào trạng thái ngủ say, rất yên tĩnh.

Lục Trác Phong từ trong phòng y tế đi ra, nhìn về phía hai cô gái đang đi ở phía trước, quay đầu nói với Hàn Lương một câu: “Tớ đi trước đây.”

Không chút do dự, nhanh chân chạy về phía trước.

Anh cao chân lại dài, chẳng mấy chốc đã đi đến bên cạnh cô, Đường Hinh nhìn thấy anh, lắc lắc cánh tay Minh Chúc vài lần.

Minh Chúc nhìn anh một cái.

Đường Hinh cầm lấy laptop, còn thuận tay cầm lấy túi đựng laptop trên tay Minh Chúc cầm qua, vô cùng quan tâm nói: “Tớ về ký túc xá trước, hai người nói chuyện đi.”

Sau khi Đường Hinh đi khỏi, Minh Chúc cũng không vội vàng đi theo, cô nhìn về phía Lục Trác Phong, “Anh không đưa bác sĩ Đông về nhà sao? Trời tối, đi đường rất nguy hiểm.”

Lục Trác Phong: …….

Anh cúi mặt xuống, có chút khó xử giải thích: “Cô ấy là chỉ đạo tâm lý ở nơi này, năm ngoái lúc dẫn đội đến tập huấn có gặp qua vài lần, thật ra cũng không quen …”

Minh Chúc bỗng nhiên cười cười: “Lục Trác Phong, em phát hiện ….”

Lục Trác Phong không hiểu gì, trong lòng có chút hồi hộp: “Ừ?”

“Em phát hiện, hình như anh đặc biệt thu hút các nữ bác sĩ.”

“…”

- Hết Chương 33-

Bình luận

Truyện đang đọc