CHỊ DÂU, NHÌN EM MỘT CHÚT!

Lục Lăng muốn học nhiếp ảnh, nàng đem chuyện này nói với dì Cách, chẳng những dì ấy không từ chối mà còn mua cho nàng một máy ảnh đời mới nhất. Lục Lăng cầm máy ảnh trên tay ngập ngừng đưa lên mắt, tìm một khung cảnh thật đẹp rồi nháy. Nàng đưa máy sang thứ mà nàng nghĩ là xinh đẹp nhất – dì Cách, dì ấy cười dịu dàng nhìn vào ống kính cho nàng chụp.

Yêu nhau được mấy tháng, cả hai đều không muốn xa rời nhau. Bình thường nếu đến ngày kỉ niệm Lục Lăng đều tặng Tử Cách một món quà nho nhỏ, khi thì là chiếc kẹp tóc mới, khi thì một sợi dây chuyền, khi thì vòng tay, Tử Cách thì thường nấu cho Lục Lăng một bữa thật ngon. Hai người ở bên nhau vô cùng khéo léo, hòa hợp như thể ông trời sinh ra để được gần nhau.

Trong cuộc đời dài đằng đẵng của Tử Cách, cô chưa hề có tình cảm với bất kì người nào. Thứ gì của cô đều được dùng để đổi lấy lợi ích, ngay cả tình yêu cũng thế, nếu không, cô có tu hành thêm hai mươi năm cũng không thể báo thù sớm đến vậy. 

Nhưng bây giờ cô biết mình đã yêu.

Cô biết mình đã yêu khi cô nằm trong vòng tay ấm áp của con bé, trái tim cô đập mạnh, bồi hồi hệt như khi cô lần đầu làm chuyện sai trái. Trái tim cô bắt buộc đôi tay cô phải vòng qua eo, ôm chặt lấy người kia.

Cô biết mình đã yêu khi cô tiếp nhận nụ hôn nồng nàn của người kia, và cô tha thiết mong nhiều hơn.

Cô biết mình đã yêu khi cô nghe được từ đôi môi của Lục Lăng thỏ thẻ hai tiếng "mình ơi", "lão bà", cô biết hai người sai trái, hoàn toàn điên cuồng khi bắt đầu tình yêu này. Nhưng cô thà bản thân rơi vào dầu sôi lửa bỏng, chịu thiên đao vạn quả còn hơn bắt cô kết thúc tình yêu này. Cô thà bản thân sẽ bị mẹ của Lục Lăng sỉ vả khi gặp nhau dưới địa giới, cô chấp nhận mọi tội nghiệt mình gây ra.

Và cô cũng biết mình đã yêu khi nỗi nhung nhớ trong lòng hệt như sóng dữ, nỗi nhớ nhung cứ cồn cào trong lòng, chỉ xa cách Lục Lăng một ngày mà cô đã không sao chịu nổi.

"Mình đang nghĩ gì đấy?" Lục Lăng hôn lên má Tử Cách một cái, rõ ràng đang ở cạnh nhau mà dì ấy cứ mãi nhìn xa xăm vô định, hệt như trong lòng đang chất chứa ngàn vạn suy tư.

Tử Cách thu lại nét thất thần của mình, cô mỉm cười: "Không có gì."

Lục Lăng được Tử Cách sắp xếp đi học riêng về nhiếp ảnh, thầy giáo dạy Lục Lăng là một người có tiếng trong giới. Những ngày gần đây số lượng ảnh Lục Lăng rửa ra rất nhiều, hầu hết là về phong cảnh, nhưng trong hình cũng có không ít những tấm ảnh nàng chụp Tử Cách. Khi thì dì ấy nói cười, ngay cả khi dì ấy say ngủ, tất cả nàng đều chụp lại rửa ra.

"Mùa hè đến rồi, con có muốn đi chơi không?" Tử Cách ôm ngang eo Lục Lăng, ngước mắt lên nhìn.

Lục Lăng lo nhìn máy ảnh của mình, nghe vậy bèn cất máy ảnh đi nghiêng người hôn lên môi dì ấy một cái: "Mình muốn đi đâu thì tôi đi đó. Nơi nào có mình… nơi đó là nhà tôi."

"Ôi… cái miệng lúc nào cũng nói linh tinh." Tử Cách nằm ngửa đầu nhìn trần nhà, cô hận trái tim phản chủ của mình cứ đập thình thịch mãnh liệt, nằm nghiêng người ôm con bé chỉ sợ con bé cảm nhận được rồi trêu cô.

"Miệng còn làm được nhiều thứ khác, mình có muốn thử không?" Lục Lăng xoay người ôm ngang eo Tử Cách, nàng dụi đầu mình vào cổ dì ấy chọc ghẹo, đến khi nghe dì ấy cười khúc khích trong miệng xin thua mới thôi.

Hai người quyết định đi dã ngoại ở vùng ngoại ô, bình thường hàng xóm hay nói rằng ngoại ô phía Tây thành phố không khí rất tốt, thích hợp thả diều, ăn uống dã ngoại.

Vườn xanh ở ngoại ô này không phải của riêng ai, Lục Lăng mở cửa xe bước xuống xe, ánh nắng trên cao chiếu xuống khiến mắt nàng díp lại, nàng nheo mắt nhìn quang cảnh xung quanh. Lác đác nhiều cặp đôi cũng đang trải tấm bạt mỏng bày đồ ra ăn uống, nàng hơi mỉm cười: "Mình thích mấy chỗ như thế này hả?"

Tử Cách cười mà không nói gì, cô đi ra sau xe mở cốp lấy túi đựng thức ăn cô đã chuẩn bị tối qua. Lục Lăng thấy vậy mới cùng đi xuống sau xe giúp dì ấy mở cốp, túi đựng thức ăn to, đầy ắp thức ăn. Nàng hơi vất vả mang đặt xuống đất, dì ấy quả thật chuẩn bị rất nhiều.

Hai người trải một tấm bạt lớn, bày đồ ăn ra rồi cùng nhau ăn. Mọi người ngồi cách xa nhau một quãng khá rộng để không phải vô tình nghe câu chuyện của người khác, bên trên tán cây, tiếng chim hót ríu rít nghe rất êm tai.

"Trời đẹp thật." Tử Cách gim một khối bánh ngọt cho vào miệng, cô mỉm cười với Lục Lăng khi biết Lục Lăng nhìn mình chăm chú nãy giờ. "Sao hả? Nhìn dì hoài vậy?"

"Tiên nữ ngồi trước mặt, không nhìn không được." Lục Lăng hơi cười, nàng cũng gim một khối dưa hấu cho vào miệng.

"Lúc nào cũng miệng lưỡi giảo hoạt."

Lục Lăng nhích người lại nắm lấy bàn tay xương xương của Tử Cách, cùng dì ấy ngắm nhìn bầu trời màu xanh nhàn nhạt. Thật ra được ở cạnh người mình yêu, thiên nhiên như thế nào cũng trở nên tươi đẹp. Lục Lăng lấy máy chụp hình trong túi ra chụp bầu trời một tấm, rồi chụp Tử Cách. Dì ấy không cười, góc nhìn nghiêng cho thấy sóng mũi cao cao, đôi môi đỏ hồng cũng mái tóc xoăn nhẹ. Dì ấy đẹp như một tuyệt tác nghệ thuật, nhất là khi dì ấy xícɦ ɭõa nằm dưới thân nàng… Lục Lăng cười thầm trong miệng nhìn lại tấm hình vừa chụp.

"Con cứ cười khúc khích vậy?" Tử Cách nhìn gương mặt có vẻ gian manh của Lục Lăng, cô dám khẳng định Lục Lăng không nghĩ được gì đàng hoàng.

Lục Lăng đưa tấm hình mình vừa mới chụp cho Tử Cách xem, sau đó ghé sát vào tai dì ấy thổi một hơi: "Nghĩ đến dì đẹp đến như vậy… ngoan ngoãn cho tôi nhu lộng liền muốn cười."

"Bao giờ mới đàng hoàng đây!" Tử Cách hờn giận đấm vào vai Lục Lăng một cái, lúc nào cũng giỡn, đi ra đến đường vẫn còn mang chuyện giường chiếu ra trêu chọc cô.

"Tay chân dì thon nhỏ đến vậy, không ai nghĩ dì có thể cầm súng gϊếŧ biết bao nhiêu người." Lục Lăng nhìn vào bức hình nàng mới chụp, dáng vẻ dì ấy không khác gì tiên nữ hạ phàm. Mấy ai biết tiên nữ ấy thường hay nửa đêm lấm máu trở về, ít khi nào tự lấm máu của bản thân, hầu như là tắm máu của người khác.

Tử Cách ngước lên nhìn bầu trời xanh thẳm bên trên, trong lòng hỗn tạp suy nghĩ.

"Dì năm mười ba tuổi chưa bao giờ nghĩ sẽ chém chém gϊếŧ gϊếŧ. Lần đầu tiên gϊếŧ người, dì khóc cả đêm…" Tử Cách cười khẩy thói đời, một cô gái cả tuổi xuân chưa bao giờ gϊếŧ một con gà, lại lần đầu cầm súng bắn chết người để bảo vệ tính mạng mình. Chưa ai từng hỏi cô có hối hận không, có dằn vặt không, chưa một ai. "Dì chân ướt chân ráo lên thành phố, muốn mau chóng có thế lực để về trả thù cho bạn mình, chỉ có con đường trải đầy máu tươi mới có thể nhanh đến thế."

"Có dằn vặt không?" Lục Lăng hỏi.

Tử Cách cố gắng cười nhưng nước mắt lấm lem trên mi, cô đưa tay lau đi.

"Có, bao nhiêu đêm lén nhìn con say ngủ, dì hối hận nhất đó chính là không bảo vệ được con khi con còn chưa hiểu chuyện. Dì ước mình có thể bế con đi đêm đó, không vì bản thân mà để con lại."

"Dì đã từng bế tôi đi sao?"

"Phải." Tử Cách gật đầu, "Đêm đó dì đã bế con chạy đi, nhưng bọn họ phát hiện, trong lúc tranh cãi dì chỉ có thể bỏ con lại rồi rời đi một mình."

"Dì không bế tôi đi là đúng."

Tử Cách nghiêng đầu nhìn Lục Lăng, cô phì cười khi nghe Lục Lăng nói: "Ai lại dám yêu người thay tã cho mình chứ"

"Đồ ngốc."

Bình luận

Truyện đang đọc