CHỊ DÂU, NHÌN EM MỘT CHÚT!

Bác sĩ không quan ngại về cái trán “bị xược đạn” của Lục Lăng, bác sĩ lại cực kì lo ngại với cánh tay bị trúng đạn của Tử Cách. Bác sĩ hỏi xem Tử Cách có muốn báo cảnh sát không, cô lắc đầu bảo không. Bác sĩ bảo với cô rằng tình hình của Lục Lăng rất ổn, ngủ một giấc liền có thể tỉnh dậy.

Tử Cách được sắp xếp nằm trong phòng hai giường với Lục Lăng nhưng cô không muốn ngủ, cô ngồi gục đầu vào giường Lục Lăng đợi con bé tỉnh lại. Cả ngày chỉ ngồi như vậy, ai khuyên cô cô cũng không mảy may lên giường nghỉ ngơi.

“Xong rồi, trả tôi cái vòng đi.” Vịnh Thi thần không biết quỷ không hay hiện thân ở giữa phòng, Tử Cách thấy Vịnh Thi, cô mừng rỡ không thôi. “Con bé đổ máu rồi, không sao nữa đúng không?”

“Đúng rồi, không phải qua kiếp nạn bởi vì đổ máu đâu, vì Triệu Kiệt hắn đã gieo ân oán kiếp này xong.” Vịnh Thi đi lại gần giường của Lục Lăng, nàng cẩn thận tháo trên tay Lục Lăng xuống một chiếc vòng hạt, nàng tỉ mỉ nhìn thì thấy có một hạt bị nứt. “Nứt rồi… Biết ngay thế nào cũng nứt mà.”

“Lục Lăng có phải chết nữa không? Xin cô cho tôi biết được không?” Tử Cách van cầu, chỉ có vị thần tiên này mới có thể chỉ điểm cô, giúp cô cứu Lục Lăng qua khỏi hiểm cảnh. Vì với tài bắn súng của Triệu Kiệt, không thể nào muốn gϊếŧ Lục Lăng mà bắn không chết, nhất là bắn từ phía sau. Nhất định là do vị thần tiên tỷ tỷ này cứu Lục Lăng.

Vịnh Thi đeo vòng tay vào cổ tay mình, mỉm cười: “Không, nhưng tốt hơn hết cô vẫn nên lập một ngôi mộ cho Lục Lăng, làm lễ thay tên đổi họ.”

“Vậy sẽ tránh được?”

“Không, làm màu tí thôi.” Vịnh Thi che miệng mỉm cười, “Lục Lăng không sao nữa đâu, mệnh của cô mới tùy vào con bé, vậy nên có thể rất thọ… để xem, tầm bảy mươi.”

“Bối cô nương…”

“Hm?”

“Đại ơn đại đức của cô, tôi không sao đền đáp được.” Tử Cách nhanh chóng làm một lễ với Vịnh Thi, đối với cô, người này không khác gì tiên trên trời, đại ân đại ức cao như biển cả. Cô đối với thần tiên quỳ là đúng.

“Khùng quá. Nghe lời tôi lập một ngôi mộ trống cho Lục Lăng, cứ làm thủ tục như con bé chết rồi. Như vậy cô sẽ sống được yên ổn đến cuối đời.” Vịnh Thi nháy mắt một cái, gương mặt xinh đẹp nở một nụ cười thật tươi, “Cô có quên gì không?”

“Quên? Bối cô nương, cám ơn cô.” Tử Cách nghĩ ‘quên’ ở đây chính là quên cám ơn, vậy nên cô cảm ơn Vịnh Thi rất nhiều. Vậy mà Vịnh Thi vẫn dỏng  tai lên nghe thêm gì đó, Tử Cách suy nghĩ một chút, cô không biết có phải cái này không. “Cô là người xinh đẹp nhất thế giới…”

“Haha, đúng rồi.” Vịnh Thi hài lòng không thôi, búng tay một cái, thân ảnh hóa thành hư vô rồi rời đi.

Đúng là thần tiên ham hư vinh.

Tối đó Tử Cách nằm bên cạnh Lục Lăng trên giường, bác sĩ nói Lục Lăng không bị nặng nhưng Tử Cách lại bị mất máu khá nặng. Thanh tỉnh một lúc Tử Cách cũng không thức nổi, cô đành nằm bên cạnh Lục Lăng trên giường rồi ngủ thiếp đi.

Lục Lăng trong mơ tỉnh dậy, nàng nhìn sang bên cạnh thì thấy Tử Cách đang ngủ ngon bên cạnh mình. Ban nãy đang nói chuyện với vợ thì trời đất tối sầm, đúng là ngu ngốc, cái tên Triệu Kiệt đáng ghét. Nàng nhìn cánh tay bị băng bó của Tử Cách, chẳng lẽ hắn lại bắn luôn cả dì ấy? Đúng là một gã điên tình, dám bắn luôn vợ nàng! Nàng mà khỏe lại phải đánh cho hắn người không ra người, quỷ không ra quỷ.

“Ngủ ngon vậy…?” Lục Lăng hôn lên má Tử Cách một cái, mỉm cười, rồi lại hôn lên môi Tử Cách một cái, mỉm cười ngây ngô. Dì ấy ngủ mà cũng thật đáng yêu.

Sáng Tử Cách tỉnh dậy điều đầu tiên là kiểm tra xem Lục Lăng cũng tỉnh chưa, cô nhìn xuống ngực áo mình, vừa tức giận vừa buồn cười. Người này tỉnh dậy điều đầu tiên cũng là sờ ngực cô mà ngủ quên, đúng là không có gì đàng hoàng.

“Mình dậy rồi hả?” Lục Lăng hơi động đậy, tay nàng thứ là thứ khởi động đầu tiên, nắn nắn bóp bóp thứ mềm mềm trước ngực người thương.

Tử Cách mắng cũng không được, là không nỡ mắng, đành để im cho con bé sờ ngực mình buổi sáng.

“Cái tay có thể đàng hoàng xíu không?” Tử Cách tuy là đang nói nghiêm túc nhưng miệng lại mỉm cười, vậy nên Lục Lăng không nghe lời cũng là chuyện bình thường, vì dì ấy không có vẻ gì là đang giận cả.

“Mắt mình sưng hết cả rồi, lo lắng cho tôi lắm hả? Đã bảo rồi, tôi không chết bỏ mình trước đâu, còn phải rửa chân cho mình.”

“Nói linh tinh, buông cái tay ra…” Tử Cách không dám đánh Lục Lăng, sợ động vết thương của mình, cũng sợ động phải vết thương của Lục Lăng. “Không ai vừa tâm tình vừa sờ ngực người ta hết.”

“Có tôi.” Lục Lăng cười.

Nàng nghiêng người hôn lấy đôi môi mềm của Tử Cách, Tử Cách tuy có chút ngạc nhiên nhưng cũng không phản kháng, lẳng lặng đáp lại nụ hôn của người kia.

“Tôi yêu mình. Cả kiếp này, kiếp sau.”

“Thật không?”

“Thật, tôi thề…” Lục Lăng lại đặt một nụ hôn lên môi Tử Cách, ấm áp dịu êm.

Tử Cách sau sự kiện kia đã lập một ngôi mộ cho Lục Lăng, hai người vẫn sống nhưng cạch mặt Triệu Kiệt ra khỏi vòng xã hội của mình. Đám người Hưng Thịnh cân bằng giữa Kiệt ca và Nghiêm tỷ, khi nào có Kiệt ca sẽ không có Nghiêm tỷ và ngược lại. Cuộc sống cứ đơn giản, như vậy mà trôi qua.

Vịnh Thi chăm chú xem xét sổ sách của mình, nàng đã biết lý do vì sao kí ức của Lục Lăng bị lệch. Bây giờ hiểu rõ ngọn ngành, chung quy cũng hiểu được phần nào. Bẵng đi một thời gian dài, khi mà cô đã nghỉ việc ở địa giới về dị giới sống với gia đình của mình. Một hôm cô rảnh rỗi, cưỡi trên lá sen trôi vào trong địa giới xem thử ai là nhân viên mới của Diêm đế.

Cô bàng hoàng phát hiện là Lục Lăng, thấy cô, Lục Lăng nhìn một chút rồi hạ mắt xuống, tiếp tục làm việc.

“Diêm lão đế quân, đây là ngươi mới hả?” Vịnh Thi chỉ tay vào con bé, hỏi.

“Phải.”

“Vậy Tử Cách đâu?” Vịnh Thi nhìn quanh một lượt, đừng nói Lục Lăng chấp nhận ở lại đây làm việc thả cho Tử Cách trôi nổi trên nhân giới một mình. Vậy thì chẳng còn chút tình người nào cả!

Lục Lăng ngước mắt nhìn Vịnh Thi, hơi mỉm cười rồi nhìn sang con heo phía tay phải. Vịnh Thi ngạc nhiên đi lại gần con heo, nàng sờ đầu heo, bàng hoàng nói: “Thiên a, Tử Cách hóa thành heo thật rồi hả?”

“Điên, ý tôi là Tử Cách đang cho heo ăn.”

“Dù sao cũng không tốn tiền thuê, vừa có người làm sổ sách, vừa có người chăm gia súc.” Diêm đế hơi nhún vai, ra vẻ bất bắc dĩ. Vừa may đang tuyển dụng thì có linh hồn ưu tú Lục Lăng ứng tuyển, mang theo vợ mình đến. Hắn tuyển một nhưng lại nhận được hai, bình thường Tử Cách chỉ việc cho heo ăn sáng, ăn trưa, ăn tối, đồ ăn đều do một tay Lục Lăng nấu buổi sáng. Nói chung công việc nhàn hạ, mướn một được hai. Mà hai người nọ vừa vặn có thể sống bên cạnh nhau không cần luân hồi.

Tử Cách mỉm cười: “Tôi đăng kí thi viên chức rồi, không chừng sẽ là tiểu tiên.”

“Thiên a! Thật sao? Chúc mừng cô.” Vịnh Thi bắt tay Tử Cách chúc mừng, nếu cả hai đều là tiểu tiên, vậy có thể vu sơn ngoạn thủy cùng nhau rồi. Nhận một quả núi quả đồi nào đó rồi canh giữ, cùng nhau đạm bạc sống qua ngày. “Khi nào địa giới không nhận hai người, mạnh dạn đến dị giới chúng tôi thu nhận hai người.”

“Cám ơn cô… Bối cô nương…”

“Hm?”

“Tôi gặp nhiều thần tiên rồi, cô vẫn là đẹp nhất.”

“Haha, bây giờ dọn qua dị giới sống luôn đi.” Vịnh Thi cười thật sảng khoái.

Diêm đế dùng quyển sách gõ đầu Vịnh Thi một cái, mắng: “Bớt chuyện giúp ta với, khó lắm mới tuyển được người làm việc với Tô An.”

Từ đó về sau, Địa giới nổi tiếng thành nơi thu nhận LGBT bốn phương.

Lăng Cách cố mộng – Mộng hoàn!

Bình luận

Truyện đang đọc