CHỊ DÂU, NHÌN EM MỘT CHÚT!

Lục Lăng cũng không phải không biết Tử Cách đang giả vờ sợ hãi, nhưng nàng không vạch trần, chỉ yên lặng ôm Tử Cách ngủ trên cùng một chiếc giường. Đây là lần đầu tiên hai người ở gần nhau đến vậy, Tử Cách nép sát vào người nàng, đã sớm say ngủ. Mái tóc rũ ở bên má, Lục Lăng giúp cô ấy chỉnh lại, dung nhan xinh đẹp như ẩn như hiện.

Đợi đến khi Tử Cách ngủ rồi Lục Lăng mới bước chân xuống giường, nàng ngồi xuống bàn trang điểm của Tử Cách cầm lên một khung hình, là Tử Cách khi còn rất trẻ, tầm cỡ tuổi Huệ Gia. Tấm ảnh đen trắng cũ kĩ nhưng cũng đủ cho Lục Lăng biết ngày xưa Tử Cách từng xinh đẹp đến độ nào. Vì gương mặt của Tử Cách khá nhỏ cho nên lâu già, hệt như năm nay mới vừa chớm ba mươi, ánh mắt ấy ngày xưa đã từng rất tươi sáng, đôi môi ấy đã từng cười những nụ cười thật tươi.

"Con không ngủ?" Tử Cách trong mơ tỉnh dậy phát hiện Lục Lăng đang xem hình của mình, cô liền dụi dụi mắt, một đêm thức tận hai lần như vậy nếu người khỏe mạnh cũng chẳng chịu nổi, thế nên Tử Cách ngáp dài một cái, dùng tay che miệng mình lại.

Lục Lăng nhìn bức hình sau đó quay đầu sang hỏi Tử Cách, "Người kế bên là ai?"

"Chị hai của mẹ" Tử Cách vuốt lại mái tóc, sau đó tựa đầu lên gối nhìn Lục Lăng. Người mà con bé luôn gọi là mẹ chồng, con bé còn chẳng nhận ra ư? Mặc dù chị chết từ sớm, nhưng Quốc Châu có rất nhiều hình của chị, Tử Cách không nghĩ Lục Lăng sẽ chẳng nhận ra.

Lục Lăng hơi cười một chút, "Đây mới là mẹ chồng của tôi này, vậy còn dì, sao dì không lấy chồng? Đừng nói quá thương Quốc Châu nên không dám đi bước nữa, ở vậy nuôi cháu nha"

"Đã từng gả đi rồi" Tử Cách nói rồi liền phát hiện mình lỡ lời, cô không nói nữa, gương mặt đăm chiêu nhìn Lục Lăng. Đôi mắt của Lục Lăng trong trẻo như nước, hệt như nước suối mùa xuân tươi mát, nhưng cũng lạnh lùng, có thể nhìn nhưng không thể với tới.

Nghe Tử Cách từng gả đi rồi, lòng của Lục Lăng như ai đó đang đốt lửa, càng lúc càng nóng. Vốn người nàng như củi khô, chỉ cần động một chút liền có thể cháy lớn!

"Người đó là ai? Còn sống không?" Nếu mà còn sống, ngày mai Lục Lăng liền bảo Huệ Gia "giải quyết" hắn. Những ngày gần đây Lục Lăng còn không phát giác được bản thân nàng đang trở nên ghen tuông thế nào, nàng còn không nhận ra bản thân mình càng ngày càng muốn chiếm hữu người phụ nữ tên gọi Tử Cách này.

Tử Cách mỉm cười, "Ngủ với mẹ đi?"

"Kể cho tôi nghe đi, dì không kể, ngày mai liền không uống thuốc" Lục Lăng trèo lên giường, nàng đưa cánh tay ra hiệu cho Tử Cách gác đầu lên vai nàng. Mặc dù Tử Cách thấy hơi lạ lùng, nhưng cũng không từ chối, chỉ nhẹ nhàng dựa đầu vào vai con bé.

"Chồng mẹ tên là Trần Thuận" Tử Cách nhíu đôi mày của mình lại để cố suy nghĩ về dáng vẻ của anh ta lúc đó, lúc đó anh ấy là một thư sinh ưu tú nhất làng, cha mẹ cô lại là người có tiền, muốn có một cậu con rể có học thức. Năm đó mẹ cô quyết định chấp nhận lời cầu hôn của gia đình bên anh ấy.

"Rồi sao? Trần Thuận? Nghe tên là thấy xấu rồi, xấu tên xấu nết"

"Trần Thuận là thư sinh đẹp trai nhất làng, ưu tú nhất làng, còn tốt nghiệp đại học. Lần đó mẹ nhìn thấy, tim còn sắp rụng" Tử Cách cười nhớ lại quãng thời gian đã qua, cười, nhưng trong lòng chua xót không thôi.

"Rụng cái gì mà rụng" Lục Lăng đưa tay chạm vào tim của Tử Cách rồi để yên ở đó. Tử Cách ngước mắt lên nhìn Lục Lăng, nói, "Lấy tay ra khỏi ngực mẹ đi"

"Đang chạm vào tim, ngực là cái gì cơ? Chẳng thấy miếng ngực nào cả???"

"Hừ! Ngực như thế này mà bảo không thấy miếng ngực nào cả?" Tử Cách lấy tay của Lục Lăng để lên ngực mình, tối ngủ nên cô không hề mặc bra, ngực vẫn vun đầy ắp. Vậy mà con bé dám bảo nàng không có ngực, thật biết cách khi dễ cô!

"Rồi sao hai người bỏ nhau? Kể tôi nghe đi"

"Nɠɵạı ŧìиɦ, bỏ nhau, vậy thôi." Tử Cách nói nhẹ nhàng như thể chuyện như cơn gió thoảng. Cô bỏ qua quãng thời gian đi ngang qua phòng của Nghiêm Tử Lan nghe tiếng hoan ái của hai người họ, cô cũng bỏ qua quãng thời gian trốn trong phòng khóc, chẳng dám than van với cha, với mẹ, cũng chẳng có một người bạn nào để kể khổ.

"Trần Thuận… Hắn là cha của Quốc Châu, đúng không?" Nói đến chữ đúng không bỗng Lục Lăng bật dậy, nàng nhìn chằm chằm Tử Cách, hệt như muốn chờ đợi một lời trả lời, "Đúng không? Tử Cách, dì nuôi con riêng của chồng? Chồng dì nɠɵạı ŧìиɦ với chị hai của dì?"

"Đừng nhắc nữa, ngủ thôi" Tử Cách cũng không muốn nhắc lại chuyện từ xa xưa như vậy, chuyện đã qua, cô cũng không hề trách móc họ nữa.

Lục Lăng ôm Tử Cách vào lòng, nói nho nhỏ, "Họ làm như vậy với dì sao? Vậy từ nay tôi chẳng thèm kêu bà ấy là mẹ chồng nữa, đồ hồ ly tinh"

"Vậy kêu dì là mẹ chồng đi được không?"

Lấy chồng ba năm cũng chẳng được chồng gọi một tiếng vợ, nuôi con bao nhiêu năm cũng không được con dâu gọi một tiếng mẹ chồng, số cô thật khổ mà!

"Không được, dì là dì, tôi thích gọi bằng dì, như vậy không xa cách…" Cũng không có vẻ với không tới người.

"Mẹ cũng không biết vì sao chị ấy nỡ làm thế với mẹ, ngày mẹ đám cưới, chị ấy còn nói mẹ nhất định sẽ hạnh phúc. Sau khi giành chồng của mẹ, chị ấy sinh Quốc Châu, sau đó hai người bỏ con lại cho mẹ rồi bỏ trốn."

"Thôi đừng nhớ đến nữa, quên đi nhé?" Nói rồi Lục Lăng hôn lên trán Tử Cách một cái, dịu dàng như muốn dùng nụ hôn xóa bỏ đi đoạn kí ức đau khổ đó. Những lúc có việc cần giải quyết, Lục Lăng thường chọn dùng nụ hôn.

"Ừ, số mẹ cũng thật khổ, nuôi con lớn xong con chết, mẹ phải nuôi thêm một con dâu nữa" Tử Cách giả vờ buồn bã nói, Lục Lăng nghe vậy bèn bĩu môi, "Còn không phải dì khắc mọi người? Tôi cũng bị dì khắc sắp chết mấy lần mà"

"Vậy sao?"

"Không có, tôi giỡn. Tôi thích ở bên dì"

"Tại sao thích ở bên mẹ?"

Lục Lăng kéo sát Tử Cách vào lòng mình, lại đặt một nụ hôn lên mũi cô, "Vì dì là con heo ngu ngốc, heo được người khác nâng niu hay làm thịt thì còn tùy vào tâm người nuôi. Tôi muốn nuôi dưỡng heo ngu ngốc"

Nếu cuộc sống đã quá khó khăn với Tử Cách, Lục Lăng cũng sẽ không biến bản thân thành gánh nặng cho cô ấy. Nhưng Tử Cách vẫn khá ngốc so với Lục Lăng tưởng tượng, nếu mà là Lục Lăng, nàng sẽ gϊếŧ đôi gian phu dâm phụ đó ngay tại đó, đừng nói là ôm con nuôi đến dựng vợ gả chồng. Tử Cách đúng là ngốc hết phần thiên hạ.

"Dì…"

Tử Cách mở đôi mắt sắp híp lại của mình ra, hỏi, "Sao…?"

"Tôi thích ở bên dì, dì là heo của tôi thôi nhé?"

"Heo gì chứ… dì có chỗ nào… giống heo?" Nói rồi Tử Cách ngáp dài một tiếng rồi chìm vào giấc ngủ.

Có một sự thật mà Tử Cách không biết, đó chính là Lục Lăng yêu nhất là heo, nàng đã nghĩ mình có thể là người chăn heo cả đời. Vậy nên câu nói muốn Tử Cách là heo của mình, Lục Lăng đã muốn nhìn nhận Tử Cách là nữ nhân của mình, là sủng vật, là tất cả của nàng. Nếu như người ta yêu hoa, yêu lá, yêu cỏ cây, Lục Lăng nàng yêu nhất là heo, cũng yêu nhất là Tử Cách.

Bình luận

Truyện đang đọc