CHỊ DÂU, NHÌN EM MỘT CHÚT!

Trước khi Ngọc Hiên ra về, Tử Cách viết cho nàng một chữ "Nhẫn" vào tờ giấy lớn, nét chữ của Tử Cách bay bổng nhưng lại có nét kiên định, vững vàng. Tử Cách dặn Ngọc Hiên đem chữ này treo trong phòng ngủ, mỗi khi muốn nổi giận hãy nhìn vào chúng mà tĩnh tâm.

"Con phải nhẫn! Trẻ nhỏ ưa ngọt, cứng quá sẽ gãy!" Tử Cách ở bên cạnh dặn dò, nàng có kinh nghiệm nuôi một đứa nhỏ đến trưởng thành, đương nhiên sẽ hiểu rõ ở độ tuổi mười tám tuổi này Huệ Gia đang nghĩ gì trong đầu.

Ngọc Hiên nhìn nét mực còn chưa khô trên giấy, nàng nói, "Lỡ đâu có chuyện con không nhịn được thì sao hả dì?"

"Chuyện gì con cũng phải nhịn!" Dì Cách cười cười, "Phải nhịn! Phải nhẫn, phải mềm mỏng. Như vậy mới trói được Huệ Gia. Chuyện Huệ Gia muốn làm con không nên cấm, vì cấm không bao giờ được. Dì dám đảm bảo."

"Con sẽ cố gắng."

"Được, con làm tốt, mọi sự còn lại dì sẽ lo liệu giúp con." Dì Cách thu lại bút viết của mình, sau đó vỗ lên vai Ngọc Hiên một cái.

Đem bức tranh chữ Nhẫn về, Ngọc Hiên đóng khung treo trong thư phòng. Trong nhà của Huệ Gia một mảnh âm u, trong nhà chẳng có một bóng người làm nào. Ngọc Hiên thay quần áo bằng bộ đồ ngủ quen thuộc của nàng, sau đó leo lên giường, đắp chăn ngang ngực ngủ một giấc. Buổi tối Huệ Gia uể oải đi về nhà, nàng mở cửa, bước sâu vào bên trong nhà. Một ngày không có Ngọc Hiên trôi qua thật buồn tẻ, cả thế giới này dường như bị biến thành sắc xám nhạt nhẽo.

Cả tối hôm qua đến giờ Huệ Gia không tìm được Ngọc Hiên, điện thoại di động thì không truy cập, gọi cũng không nghe máy, Huệ Gia lo lắng tìm kiếm Ngọc Hiên khắp mọi nơi. Rốt cuộc cũng như bỏ công vô ích, bóng dáng của Ngọc Hiên như trôi vào vô định.

Cửa phòng vừa mở ra, Huệ Gia ngạc nhiên cực độ, người mà nàng ngày đêm tìm kiếm nhớ nhung đang nhu thuận nằm trên giường ngủ, mái tóc dài xõa trên gối, dáng vẻ an nhiên, hệt như ngày đầu tiên khi chị ấy dọn vào phòng này. Huệ Gia dụi mắt mình, không tin được trèo lên giường xem thử, đúng thật là Ngọc Hiên của nàng!

"Ưm… Về rồi? Em thay đồ đi rồi ngủ." Ngọc Hiên lèm nhèm mắt, nàng miệng tuy nói Huệ Gia thay đồ đi rồi ngủ nhưng đầu lại nhướn lên gác vào người Huệ Gia, vòng tay ôm lấy eo. Huệ Gia thụ sủng nhược kinh, nàng tự nhéo đùi mình, có phải chị ấy chủ động làm lành với nàng?

Huệ Gia được Ngọc Hiên ôm cũng không đi thay đồ nữa, nàng vòng cánh tay của mình ra sau đầu Ngọc Hiên, để Ngọc Hiên gác đầu lên tay nàng, cả đêm ôm Ngọc Hiên không ngủ. Đã bao lâu rồi hai người không có được những giây phút nhẹ nhàng như thế? Không cãi vã, không hờn giận, không ghen tuông, không tiền tài, không danh vọng, không còn bất cứ gì xen vào tình yêu của hai người.

Vì tối ngủ dậy trễ nên Huệ Gia ngủ thẳng một giấc đến tận mười một giờ sáng, Ngọc Hiên thức dậy sớm nấu đồ ăn sáng, dọn dẹp nhà cửa. Nhà cửa không có một chút không khí từ bên ngoài cho nên âm u ẩm thấp, Ngọc Hiên kéo rèm ra để ánh nắng tràn vào phòng, nàng bật một bản nhạc nhẹ, sau đó bắt đầu hút bụi khắp nhà. Nhà không có người làm, Ngọc Hiên bước chân vào thấy không khác gì chuồng heo.

"I"ve never had a dream come true. Till the day that I found you. Even though I pretend that I"ve moved on. You"ll always be my baby."

Ngọc Hiên vừa lau nhà vừa lẩm nhẩm hát theo, trên radio hát bài nào nàng đều thuộc bài đó. Nhà cửa nhà bám một tầng bụi như vậy mà Huệ Gia lại chẳng buồn dọn, đúng thật là Huệ Gia tiểu tổ tông lười biếng.

Huệ Gia đứng bên cửa nhìn Ngọc Hiên say sưa dọn nhà, vừa dọn vừa lẩm nhẩm hát, chị ấy có vẻ không chú ý đến việc nàng đã thức dậy rồi, chỉ say sưa hát, vừa hát vừa đẩy máy hút bụi tới lui. Ngọc Hiên búi mái tóc dài lên, vài sợi tóc cứng đầu rũ sau ót, tuy là không gọn gàng lại mang một tư vị khác.

"Em dậy rồi? Đợi chị một chút là xong." Ngọc Hiên thấy Huệ Gia dậy rồi bèn hút bụi cho xong nhà, sau nàng đi vào nhà vệ sinh rửa tay, trong lúc nàng đang để tay dưới vòi nước thì có một vòng tay ôm chầm lấy eo nàng, không cần suy nghĩ Ngọc Hiên cũng biết người này là ai.

Ngọc Hiên cười, "Sao vậy? Mới sáng ngủ dậy đã làm nũng?"

"Em có cảm giác em đang mơ." Huệ Gia hôn lên cần cổ trắng mịn của Ngọc Hiên một cái, cảm nhận tầng hương nhàn nhạt của nước hoa Ngọc Hiên sử dụng hàng ngày. Đúng thật là Ngọc Hiên của nàng, người mà nàng ngày nhớ đêm mong.

Ngọc Hiên lại nở một nụ cười nhẹ như hoa lan trong sương sớm, nàng rửa cho xong bàn tay mình, sau đó quay người sang nhìn Huệ Gia. Huệ Gia nhìn thấy gương mặt mình yêu thương đang nhìn mình tình tứ, cảm giác không thực này khuyến khích nàng tự tạo một vết thương để kiểm nghiệm xem liệu rằng hết thảy có phải giấc mơ nàng tự tạo ra không? Từ ngày nàng đi làm cho Duyệt Nhiên, mối quan hệ của nàng và Ngọc Hiên ngày càng căng thẳng, nhưng ngày hôm nay nàng lại cảm thấy có chút không giống thường ngày.

"Ngốc. Mau đi ăn sáng. Trong nhà cũng không còn chút sữa nào, đồ hư nhiều lắm, một lát nữa nếu không đi học thì dẫn chị đi siêu thị nhé?" Ngọc Hiên đề nghị, Huệ Gia ngay lập tức gật đầu, đồ trong nhà cũng sớm không còn gì, để Ngọc Hiên chê cười rồi.

Hai người cùng nhau ăn sáng, Ngọc Hiên vừa ăn vừa kể về những thứ xảy ra gần đây, tuyệt nhiên không nhắc đến việc làm của Huệ Gia nữa, cũng giả vờ như chính nàng không thấy một vết thương miệng vẫn còn hở trên cánh tay thon thả của Huệ Gia. Bữa cơm chỉ có trứng và bánh mì đơn giản nhưng cũng khiến cho cả hai rất ngon miệng, đã lâu rồi Huệ Gia không ăn được đồ ăn ngon đến thế.

"Huệ Gia này, em quên chở chị đi siêu thị?" Ngọc Hiên thấy Huệ Gia sau khi rửa chén xong liền ngồi trên ghế sô pha xem tivi, quên hẹn với nàng, nàng liền ngồi sà xuống bên cạnh. Huệ Gia chợt nhớ ra, nàng tắt vội tivi, "Quên mất, đi siêu thị thôi."

"Trẻ con ưa ngọt"

Lời nói của dì Cách ẩn hiện trong đầu Ngọc Hiên, trẻ con ưa ngọt, thế nên nàng không ngại ngày ngày đút thêm cho Huệ Gia những muỗng đường ngon nhất thế gian. Nàng phát hiện ra quả thật Huệ Gia vẫn rất trẻ con, rất hảo ngọt, lời nói đạo lý đều không nghe vào đầu, thế nhưng nũng nịu một chút thì nghe ngay.

"Lê ngon quá ta." Ngọc Hiên đi lại gần quầy bán lê, nàng nhặt một trái lên ngắm nghía. Huệ Gia ở bên cạnh cũng bắt chước nhặt quả lê lên xem, nhưng rốt cuộc xem tới xem lui cũng không thấy quả lê này khác quả lên kia thế nào. Thế nhưng Ngọc Hiên lại chọn được quả ngon, nói với Huệ Gia, "Lê này ăn không hết chị sẽ chưng cho em uống, lê mùa này đang ngọt."

"Em cũng đang ngọt." Huệ Gia thấp thấp bên tai Ngọc Hiên thổi một hơi. Ngọc Hiên đánh yêu vào vai Huệ Gia một cái, sau đó tiếp tục đi chọn đồ, gương mặt cũng sớm đỏ lên.

Hôm nay, hai người lại bắt đầu yêu nhau như lúc mới yêu. Cảm giác ngại ngùng thẹn thùng này khiến cả hai như trẻ con, dù sao thì mọi chuyện đều giao cho dì Cách, Ngọc Hiên nghĩ lúc này nàng chỉ cần "nhẫn" và "ái" là đủ.

Ngọc Hiên lại cảm thấy nàng như chú ruồi đắm chìm trong mật ngọt, trong khi nàng tự nhủ chính nàng mới là kẻ đút mật cho Huệ Gia ăn mọi ngày. Rốt cuộc là ai đang cho ai ăn mật, Ngọc Hiên cũng không biết.

Bình luận

Truyện đang đọc