CHỈ LÀ SÁU NGÀN DẶM

Sư Nhạc là người không bao giờ để bản thân chịu ấm ức, nói xong cô liền cúi đầu nhìn đồ ăn trong túi, không để ý rằng cậu thiếu niên đứng bên cạnh đang im lặng.

Hai cái túi, hai bát cơm rang và một ít rau luộc, phần của Lưu Thủy Dương cậu cũng mang đến đây.

Sư Nhạc gập ngón tay, vươn tay gõ xuống mặt tủ, nhìn về phía Lưu Thủy Dương đang nhân cơ hội lười biếng liếc sang bên đây: “Nào, nhanh cám ơn anh Yến đi.”

Lưu Thủy Dương ngoan ngoãn đứng dậy: “Cảm ơn anh Yến!”

Lưu Thủy Dương đối với Thích Yến có vẻ rất lễ phép, ở trước mặt cậu cũng kiềm chế tính khí lại mấy phần.

Thích Yến duỗi đầu ngón tay hơi cong của mình ra, khẽ gật đầu.

Sư Nhạc đưa một phần cho Lưu Thủy Dương, nhướng mắt hỏi Thích Yến đang đứng bên cạnh: “Từ Dư Bình tới đây cũng phải mất cả tiếng, còn phải chuẩn bị cơm, cậu làm sao mà nhanh vậy?”

Thích Yến lấy một phần thức ăn khác đưa cô, dáng vẻ thoạt nhìn đã quen với việc chăm sóc người khác, nhẹ giọng giải thích: “Không phải, nhà cậu em ở trong thôn, những lúc mẹ em nằm ở Trung Tâm Y Tế, bình thường đều mang cơm từ nhà bọn họ đến.”

Đại khái chắc là nhà ông cậu chạy xe kia của cậu, quả thực là một người rất nhiệt tình.

Sư Nhạc hiểu ra: “Cám ơn cậu giùm tôi nhé.”

“Vâng.” Thích Yến nhìn bàn tay vẫn đang truyền nước của cô, “Bây giờ chị ăn chưa?”

“Để em để em!” Lưu Thủy Dương vẫn đang cắm cúi viết bản kiểm điểm, thấy vị giáo viên này không để mình làm gì, trong lòng cứ luôn căng thẳng, rất muốn phát huy tác dụng của bản thân, “Cô giáo, em có thể đút cho cô ăn.”

Sư Nhạc giơ tay ngăn động tác rục rịch của cậu nhóc lại: “Không cần, cậu tự ăn của cậu đi.”

Cô vốn dĩ không định ăn bây giờ, nhưng cái bát này vừa nhìn là đã biết của nhà người ta, để ở đây cũng không tiện, tay trái truyền dịch, tay phải vẫn có thể dùng được, thế là Sư Nhạc ngồi dậy, dùng tay phải cầm đũa lên.

Thích Yến cũng đang ngồi trên một chiếc giường khác, cúi đầu xem điện thoại di động.

Sư Nhạc vừa đút miếng cơm vào miệng thì nghe Lưu Thủy Dương hỏi: “Anh Yến, dì Phân đã khỏe hơn chút nào chưa?”

Động tác ăn cơm của Sư Nhạc hơi khựng lại.

“Ừm.” Thích Yến trả lời, “Ăn cơm xong ngủ rồi.”

“Ồ.” Lưu Thủy Dương lại hỏi, “Hôm nay sao anh lại tới đó?”

Thích Yến: “Đi giao hàng cho chú Phan.”

Một người hỏi một người đáp, giọng nói của Thích Yến trước sau đều nhàn nhạt khiến người nghe rất thoải mái, nhưng cậu cũng không nói nhiều, có vẻ như cậu trước giờ vẫn như vậy.

Một lát sau, điện thoại của Thích Yến vang lên, cậu nhận điện thoại.

Sư Nhạc nghe thấy một tiếng ‘anh’ vang lên, là giọng nói của Hổ Tử.

Thích Yến hơi nghiêng người.

“Ừm, ở Diêu Sơn, em ăn cơm chưa?”

“Ngày mai.”

“Mẹ ngủ rồi.”

“Chở mẹ về luôn.”

“Ngủ nhớ đóng cửa sổ lại.”

Thích Yến vừa nghe điện thoại, khóe mắt vừa liếc nhìn cô nữ sinh đang từ tốn ăn từng miếng cơm.

Từ lần trước cậu đã phát hiện, lúc ăn cơm cô không nói chuyện, không tạo ra bất cứ âm thanh gì, còn ăn rất chậm, cách ăn cơm cũng rất đẹp mắt.

Nhớ lại vừa rồi trong đoàn giáo viên có người nói, cô là hoa khôi của trường.

Quả đúng là danh xứng với thực, trong cuộc đời của cậu chưa từng thấy qua một người đẹp nào đến mức khiến người khác không dời nổi mắt như vậy.

Khó trách ngày đó Lưu Minh An tưởng cô là minh tinh.

“Anh, vừa nãy lúc em mượn điện thoại có nghe chú Vương nói, cô giáo Nhạc Nhạc bị rơi xuống sông, là anh cứu lên hả?”

Thích Yến nhìn người trước mắt: “Ừm.”

Hổ Tử có chút lo lắng nói: “Vậy cô ấy không sao chứ? Nước ở đó rất xiết đấy! Nghe nói cô ấy còn ngất xỉu nữa, trời ạ! Anh, bây giờ cô giáo Nhạc Nhạc đang ở đâu?”

Sư Nhạc hình như nghe thấy tên mình, cô ngước mắt lên, chỉ chỉ vào bản thân.

Thích Yến gật đầu: “Hổ Tử nghe nói chị gặp chuyện.”

“Anh, bây giờ anh đang ở cùng cô giáo Nhạc Nhạc sao? Em có thể nói chuyện điện thoại với cô ấy không?”

Thấy Thích Yến có chút chần chừ, Sư Nhạc tò mò hỏi: “Sao vậy?”

“Hổ Tử lo lắng cho chị, muốn nói chuyện điện thoại với chị.”

Sư Nhạc đặt đũa xuống, vươn tay: “Được.”

Thích Yến lúc này mới đưa điện thoại cho cô.

Vừa mới cầm trên tay, Sư Nhạc đã nghe thấy giọng nói kích động của Hổ Tử: “Cô giáo Nhạc Nhạc, cô có nghe được không? Sức khỏe của cô có tốt không?”

“Sức khỏe của cô rất tốt.” Sư Nhạc cảm thấy ngữ khí của Hổ Tử rất giống với mỗi lần ông bà nội gọi điện thoại cho cô, cô khẽ cười, “Cám ơn sự quan tâm của Hổ Tử.”

Hổ Tử: “Cô không sao là tốt rồi, em lo cho cô lắm đấy.”

“Cô nhớ chăm sóc bản thân thật tốt nhé, hẹn gặp cô ở trường! Cô giáo, em còn phải trả điện thoại cho chú nữa, tạm biệt cô ạ.”

Sư Nhạc mỉm cười đáp: “Được, tạm biệt.”

Bên kia cúp điện thoại xong, Sư Nhạc trả điện thoại lại cho Thích Yến: “Sao em ấy lại biết chuyện của tôi?”

Mới xảy ra lúc chiều mà đã biết rồi sao?

Thích Yến cất điện thoại: “Cái thôn ‘to’ thế cơ mà.”

Nghe cậu nói như vậy, Sư Nhạc chợt nhớ đến lời của Lưu Thủy Dương, cái thôn này chỉ có bấy nhiêu, nhà ai có chuyện gì mọi người đều biết, chuyện trong nhà Thích Yến mọi người cũng biết rất rõ.

Hình như năm nay Thích Yến cũng mới vào Mười Một, nhưng từ lần đầu gặp mặt đến nay, Sư Nhạc lúc nào cũng thấy cậu bận rộn tới lui.

Giống như không lúc nào nghĩ ngơi, là một bạn học nhỏ rất vất vả.

Nhưng, lại là một bạn học nhỏ ấm áp.

Sau khi không có Sư Viên Viên, mỗi lần Sư Nhạc đổ bệnh, cô hoặc là tự uống thuốc, hoặc là tự đến bệnh viện một mình, Ông Đình chưa bao giờ tốn tâm tư và tinh lực cho cô quá nhiều.

Đói thì tự gọi đồ ăn ngoài, hoặc là ăn chút đồ ăn vặt không đủ dinh dưỡng, cho dù sau này có Hứa Tịnh thì vấn đề này vẫn không thay đổi quá nhiều, Sư Nhạc đã quen với việc một mình suốt mấy năm nay.

Hình như đây là lần đầu tiên bị ốm mà có người mang cơm đến cho cô.

Sư Nhạc nhìn nửa phần cơm rang còn sót lại trong bát, lúc này cô chẳng có khẩu vị gì, nhưng có lẽ vì là đầu tiên được như vậy nên cô vẫn im lặng mỉm cười, chốc chốc lại nhấc đũa lên.

Ăn được mấy miếng, Thích Yến đột nhiên nói: “Chị, ăn không được nữa thì bỏ đi.”

Sư Nhạc có chút bất ngờ, ngước mắt lên.

Cô không có cảm giác thèm ăn, nhưng làm sao cậu có thể nhìn ra là cô không muốn ăn nhỉ?

Dường như nhận ra sự hoài nghi của cô, Thích Yến nói: “Trước đây chị cũng không ăn bao nhiêu.”

Cậu đang nói đến cái lần cô ăn cơm ở nhà cậu.

Từ lần đó, Thích Yến cũng phát hiện ra khẩu vị của Sư Nhạc rất bình thường, ăn món gì cũng chỉ ăn có một chút.

Nhưng ăn xong rồi cô sẽ từ từ đợi họ, thỉnh thoảng lại gắp thứ gì đó bỏ vào trong bát, cầm đôi đũa quay vòng quanh thành bát.

Biết để ý đến cảm nhận của người khác, nhưng lại không nói ra.

Nghe cậu nói như vậy, Sư Nhạc đặt đũa xuống, lần đầu tiên có chút bất lực: “Chuyện này cũng có thể nhận ra sao.”

Thích Yến đứng lên thu dọn bát đũa cho cô: “Hửm?”

Sư Nhạc cầm túi đưa cho cậu, nửa đùa nửa thật nói: “Bạn học nhỏ, cậu khiến chị có chút bất an đấy.”

Cô nói xong, phát hiện động tác của Thích Yến hơi dừng lại, giống như có chút lúng túng không biết nên làm thế nào.

Giống như lần trước bị cô vô tình bắt gặp đang hút thuốc vậy, cậu thiếu niên vốn luôn trầm tĩnh đúng lúc đó lại có chút ngỡ ngàng, Sư Nhạc thích cậu như vậy, cô cười thành tiếng: “Đùa thôi.”

Thích Yến bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm.

“Có điều cũng khá là mất mặt.” Sư Nhạc nói.

Thích Yến đặt túi sang một bên, nghe nói như vậy thì quay đầu sang, im lặng chờ cô nói tiếp.

Sư Nhạc thở dài: “Lần nào chị nhếch nhác cũng bị cậu nhìn thấy.”

Thích Yến nhớ lại, nhịn không được bật cười: “Nhếch nhác gì đâu.”

Thấy cậu đã thoải mái hơn, Sư Nhạc quay người lại dựa vào gối: “Coi như cậu đang an ủi chị, chị tin đấy nhé.”

Lưu Thủy Dương ngồi bên cạnh nghe thấy, nhịn không được hỏi: “Cô giáo, cô nhếch nhác lúc nào thế?”

Sư Nhạc quắc mắt liếc cậu ấy: “Vừa nãy bị rớt xuống nước không phải nhếch nhác rồi đó sao?”

“Vừa rồi cậu cũng nghe cô Đồng đó nói rồi đấy.” Cô chỉ vào bản thân, ngữ khí có chút lười biếng: “Cô giáo Sư ấy à, cũng được coi là một hoa khôi của học viện, sau đó bởi vì một vài đứa nhỏ nào đó không nghe lời mà đóa hoa này đã bị ngập nước.”

Lưu Thủy Dương: “……”

Sư Nhạc tiếp tục nói: “Nếu tôi mà là đứa nhỏ nào đó, tôi sẽ viết bản kiểm điểm thêm 1000 từ để giảm bớt cảm giác tội lỗi.”

Lưu Thủy Dương: “….”

Cậu nhóc đành phải đầu hàng: “Được, em viết, em viết.”

Bên cạnh truyền đến một tiếng cười khẽ, Sư Nhạc nhướng mắt nhìn sang, con ngươi của Thích Yến có chút lấp lánh: “Chị nên gọi là ‘hoa sen vừa mới nở’.”

Sư Nhạc cong khóe mắt: “Bạn học nhỏ nhà ai mà miệng mồm ngọt ngào thế nhỉ.”

Một đứa trẻ ở độ tuổi như Lưu Thủy Dương, đối với kiểu người trời sinh đã mang vầng hào quang như Sư Nhạc, vừa tò mò lại muốn tiếp cận, đặc biệt là Sư Nhạc còn từng cứu cậu ấy hai lần, một lần ở dưới sông, một lần từ trong tay bố cậu ấy.

Cậu ấy ngẩng đầu lên, nhìn Sư Nhạc đang cười vui vẻ, rồi lại nhìn về phía Thích Yến, cuối cùng tổng kết, cậu ấy gọi Thích Yến là anh, Thích Yến lại gọi cô giáo Sư là chị, bốn bỏ năm lên, cậu ấy cũng có thể.

Vì thế Lưu Thủy Dương hỏi: “Vậy cô giáo, có phải em cũng có thể, gọi cô là chị không?”

Thích Yến vô thức quay đầu lại, không hiểu sao trong lòng lại nổi lên chút bất an mơ hồ.

Giây tiếp theo, cậu nghe thấy Sư Nhạc nhàn nhạt nói: “Không thể.”

Chút bất an đó lập tức chuyển thành niềm vui âm ỷ, Thích Yến nhìn cô nữ sinh, thấy cô quay đầu sang, ánh mắt rơi xuống người Lưu Thủy Dương, khóe miệng khẽ cong lên.

“Tôi đâu có dạy anh Yến của cậu, cậu ấy đương nhiên không cần gọi tôi là cô giáo.”

Nói xong cô quay đầu lại nhìn Thích Yến, giọng nói mềm mại, mang theo ý cười: “Hơn nữa, cậu còn không ngoan bằng cậu ấy, thân thiết với cậu chỉ tổ thiệt hại.”

Trái tim Thích Yến đột nhiên nảy lên một cái.

….

Có lẽ do tâm trạng tốt nên cả đêm Sư Nhạc ngủ khá ngon giấc, sáng hôm sau thức dậy sớm, truyền dịch xong thì ra khỏi viện.

Lưu Thủy Dương đi theo cô từng bước, chỉ đường cho cô.

“Cô muốn mua điện thoại hiệu gì?”

Sư Nhạc bước đi chậm rãi, không chút để ý nói: “Cái nào cũng được, cậu thử đề xuất vài cái xem?”

“Mấy cửa hàng ở đây, hiệu nào cũng có.” Lưu Thủy Dương đáp, “Có điều, cửa hàng nhà bạn học em dịch vụ khá tốt.”

Sư Nhạc gật đầu: “Được, vậy tới cửa hàng của cậu ấy đi.”

Lưu Thủy Dương dẫn cô đến một cửa hàng điện thoại di động trên phố, cách trang trí cũng khá bài bản. Thấy một nam sinh đang ngồi trong quầy, lưu Thủy Dương cao giọng nói: “Đông Lâm, bố mày tới rồi đây!”

Sư Nhạc cười, đánh nhẹ vào gáy cậu ấy.

Lưu Thủy Dương lúc này mới tiết chế lại một chút.

Cậu nam sinh tên Đông Lâm ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lưu Thủy Dương, lập tức chú ý đến cô gái đang đứng phía sau.

Cậu ta nhanh chóng đứng dậy: “Mày đến đây làm gì?”

Lưu Thủy Dương bước tới, nằm rạp lên quầy tính tiền: “Dẫn cô giáo đến mua điện thoại, đủ hứng thú chưa?”

Đông Lâm nhìn về hướng Sư Nhạc: “Cô giáo?! Mày lừa tao à? Tao với mày một lớp học hai năm đấy.”

Nếu mà có giáo viên xinh đẹp như vậy, cậu ta sẽ người đầu tiên đến trường mỗi ngày.

“Không phải bên Dư Bình đang có hỗ trợ giảng dạy kỳ nghĩ hè sao?” Lưu Thủy Dương nhìn thẳng vào mắt cậu ta, “Tao qua đó chơi mấy ngày.”

“À, mấy người bên đại học A gì đó hả.” Đông Lâm như bừng tỉnh, đè giọng nói, “Mẹ kiếp, cô giáo xinh đẹp vãi! Được đấy Dương Tử, thảo nào lại đi chơi với một đám học sinh tiểu học.”

“Mày tôn trọng cô ấy chút đi.” Lưu Thủy Dương đấm cậu ta một cái, “Đây là ân nhân cứu mạng tao đấy.”

“Thôi tao xin.” Đông Lâm còn không biết bạn mình là loại đạo đức gì nữa sao. Đẩy Lưu Thủy Dương sang một bên, cậu ta nhìn về hướng Sư Nhạc, nói: “Cô giáo, cô muốn mua điện thoại hiệu gì?”

Lưu Thủy Dương: “Nói tiếng phổ thông.”

Đông Lâm liếc cậu ấy một cái, sau đó dùng tiếng phổ thông hỏi lại lần nữa.

Sư Nhạc thấy hai cậu nhóc đã nói xong, lúc này mới chỉ vào một kiểu: “Lấy cái này đi.”

Chỉ định mua một cái dùng đỡ nên Sư Nhạc cũng không biết chọn thế nào, giá cả cũng không thấy đâu, chỉ thấy mỗi kiểu đó nhìn được mắt.

Đông Lâm liếc mắt nhìn chiếc điện thoại đó rồi lại nhìn Lưu Thủy Dương, thấp giọng nói: “Cô giáo này của mày, ánh mắt cũng khá sắc bén đấy.”

Lưu Thủy Dương đi theo, sau khi nhìn thấy chiếc điện thoại đó mới phát hiện là kiểu mới nhất trong cửa hàng, giá cả cũng mắc nhất.

Đông Lâm lấy ra, lại hỏi: “Cô giáo, có muốn xem thêm mấy kiểu khác không?”

“Không cần đâu.” Sau khi xác nhận điện thoại mới có pin xong, Sư Nhạc lấy chiếc điện thoại bị hỏng của mình ra, “Tôi đổi sim rồi thanh toán sau được không?”

“Được!” Đông Lâm thoáng chần chừ, “Thật sự không cần xem những kiểu khác sao?”

Tiền tiêu vặt của học sinh đại học nhiều đến vậy sao?

“Không cần.” Sư Nhạc tưởng mấy kiểu khác mà cậu ta nói tốt hơn, cô tùy tiện đáp lại, “Chỉ là chữa cháy thôi.”

Hai cậu nhóc: “…..”

Lưu Thủy Dương nhịn không được chửi thề một câu: “Mẹ kiếp.”

Cậu ấy thực sự ghen tị.

Sư Nhạc đổi sim xong, tải thêm mấy phần mềm rồi dùng điện thoại mới thanh toán tiền.

Còn chưa ra khỏi cửa hàng, điện thoại đã đổ chuông.

Vừa mới nhấc máy, Hứa Tịnh đã gào lên một tiếng: “Cậu có chuyện gì vậy? Sao điện thoại cả đêm không gọi được?”

“Điện thoại bị hỏng rồi, mới đổi cái mới.” Sư Nhạc liếc mắt nhìn thời gian, hôm nay hẳn là sinh nhật của ông cụ, “Sao đấy?”

“Giọng cậu bị sao vậy?”

Sư Nhạc: “Bị cảm tí ấy mà.”

Hứa Tịnh ồ một tiếng, sau đó nói: “Tớ đang ở sân bay.”

Sư Nhạc: “….”

Cô dừng bước chân muốn rời đi: “Cậu đi đâu vậy?”

“Chắc tầm ngày mai là tới chỗ cậu đấy.” Hứa Tịnh đáp, “Chiều chủ nhật là thời gian nghĩ cá nhân đúng không? Nhớ chừa ra cho tớ.”

Sư Nhạc không ngờ cô ấy lại đến đây sớm như vậy: “Tớ tưởng một thời gian nữa cậu mới đến.”

“Một thời gian nữa gì chứ.” Hứa Tịnh xía một tiếng, “Tớ vừa từ nhà họ Chu đến sân bay, mắc ói vãi, mẹ cậu không gọi điện thoại cho cậu sao?”

“Không.”

“Tớ nghĩ bà ấy cũng không bận tâm đâu.” Hứa Tịnh nói, “Hôm qua tớ đã lên kế hoạch rồi, chỉ là không gọi cho cậu thôi.”

“Vậy cậu còn đến nhà họ Chu làm gì?”

“Chu Đàm đó.” Hứa Tịnh cười đắc ý, “Không phải tớ đã nói cho cậu ta một gậy sao?”

Sư Nhạc: “Nói gì cho tớ dễ hiểu đi.”

“Được rồi, chưa cho một gậy.” Hứa Tịnh nói, “Có điều đã làm hỏng bộ lễ phục của cậu ta.”

Sư Nhạc cười: “Được đấy.”

Những bộ lễ phục của Chu Đàm bình thường phải đặt hàng rất lâu, tiền bạc không quan trọng, quan trọng là thời gian, cuối cùng cũng có ngày cậu ta không có cơ hội mặc.

Hứa Tịnh nói: “Ngày mai tớ đến đón cậu, chỉ một buổi chiều thôi, buổi tối có việc bận thì cậu cứ làm đi, tớ về.”

Sư Nhạc gật đầu: “Được.”

Bình luận

Truyện đang đọc