CHỈ LÀ SÁU NGÀN DẶM

Những người đến nhà Thích Yến cũng không mấy quen, trước tiên anh lên lầu thay một bộ quần áo khác, sau đó mới bước xuống, vừa xuống dưới thì chạm phải ánh mắt của một người.

Thích Yến dừng chân, khí áp xung quanh người đều giảm xuống.

Không cần anh phải bước sang đó, Chu Đàm đã tự động bước tới: “Thì ra cậu chính là đứa con trai đã tìm về được.”

Thích Yến không thèm để ý đến anh ta.

Đang lúc định vòng qua người anh ta để bước sang chỗ khác, Chu Đàm đột nhiên nói: “Cậu với cô ta ở bên nhau rồi?”

Thích Yến hơi xoay đầu lại.

“Lúc ở cổng chúng tôi có nhìn thấy hai người.” Chu Đàm bất mãn nói, “Nhìn thấy hai người đang ôm ôm ấp ấp nhau.”

Còn nhìn thấy, Sư Nhạc chủ động hôn anh.

Trong lòng Chu Đàm ngập tràn phẫn nộ và nham hiểm.

Dựa vào cái gì mà một người xuất thân từ vùng núi xa xôi chưa từng trải sự đời, lại một bước bay lên cành cao biến thành con chim phượng hoàng?

“Đúng vậy.” Thích Yến cuối cùng cũng mở miệng, anh cao hơn Chu Đàm, từ trên cao rũ mắt nhìn anh ta: “Nhìn thấy thì đã thế nào?”

“Cô ta là một con sói mắt trắng.” Chu Đàm đè thấp giọng, “Một con sói mắt trắng mà ngay cả mẹ ruột cũng không cần, còn bản thân vừa mới thành niên đã tách hộ.”

Tách hộ?

“Thế nên?” Thích Yến đã từng thấy qua nhiều thằng hề nhảy nhót, anh cố nén sự khó chịu trong lòng, nhàn nhạt nhìn anh ta: “Tôi thích cô ấy chứ không phải thích hộ khẩu của cô ấy, chuyện này đâu có liên quan gì đến tôi?”

Chu Đàm không ngờ anh chẳng hề phản ứng lại, nhất thời sửng sốt.

Thích Yến không muốn cùng loại người này lãng phí nước bọt, cũng không muốn ở Thời gia xảy ra xung đột gì với anh ta, anh xoay người định rời đi.

Chu Đàm lập tức cản đường anh lại. Anh ta quay đầu, nói: “Vậy cậu có biết cô ta đã từng bị bệnh, thần kinh có vấn đề không?”

Ánh mắt Thích Yến lập tức trở nên sắc bén.

Anh gạt tay Chu Đàm sang một bên: “Không biết nói chuyện thì câm cái miệng lại.”

“Tôi nào có nói bừa.” Chu Đàm bày ra dáng vẻ ‘Tôi không đạt được thì cậu đừng mơ sống tốt’, “Cô ta chưa từng nói với cậu đúng không? Năm lớp Mười Hai cô ta từng nghĩ học để làm gì không một ai biết cả, nhưng tôi biết, cô ta là đi chữa bệnh.”

Anh ta ác ý nói: “Thứ cậu thích chỉ là đồ bị bệnh thần kinh mà thôi.”

“Bịch”.

Âm thanh vang lên làm kinh động đến tất cả mọi người.

Mọi người lập tức nhìn sang bên đây, chợt thấy Chu Đàm ngã nhào ra đất, ôm ngực, vẻ mặt đau đớn cực độ.

Còn cậu hai của Thời gia thì đang quỳ lên bụng anh ta, lại một đấm nữa tung thẳng vào mặt Chu Đàm, hành động vô cùng dứt khoát và mạnh mẽ.

Mọi người lũ lượt chạy qua.

Thích Yến nhấc cổ áo của Chu Đàm lên, lạnh giọng nói: “Lần trước không động vào mày là vì cô ấy, lần này cũng là vì cô ấy.”

Thích Yến trưởng thành giữa môi trường chợ búa tốt xấu lẫn lộn, khi đã lạnh lùng thì chỉ có khiến người khác không rét mà run.

“Mày họ Chu đúng không?” Nhìn thấy người đang bước qua, Thích Yến thấp giọng nói, “Đừng đến làm phiền cô ấy nữa, cùng đừng đến làm phiền tao, để tao nghe thấy mày nói dù chỉ là một chữ không tốt về cô ấy, cái miệng của mày sẽ không còn nữa.”

Chu Lâm Cường và Thời Thâm cùng bước tới.

Thích Yến buông tay ra rồi đứng lên.

Thời Thâm biết được một số chuyện của Chu gia, nên đại khái cũng đoán ra được xích mích của hai người này, anh ấy rõ biết nhưng cố ý hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Thích Yến lạnh lùng liếc nhìn người đang nằm trên đất: “Miệng thối.”

Chu Lâm Cường vốn dĩ mang Chu Đàm theo là để làm quen với người khác, nhằm tranh thủ chút mặt mũi, nào ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.

Ông ta vừa tức giận vừa kéo người dưới đất lên: “Có chuyện gì vậy hả!?”

Mặt Chu Đàm đã sưng lên, anh ta lau khóe miệng, mắt nhìn chằm chằm Thích Yến: “Không có gì.”

Cũng là đánh nhau nhưng Thích Yến từ đầu tới chân chẳng mảy may lộn xộn, ngược lại là anh ta lại thảm hại hết chỗ nói, làm cho Chu Lâm Cường không biết vứt mặt mũi đi đâu.

Chu Lâm Cường căng da đầu xin lỗi: “Thật ngại quá, chắc là hôm nay thằng bé có uống chút rượu, thất lễ rồi.”

Thích Yến không nói chuyện.

Thời Thâm chỉ cười cười: “Uống say rồi ở nhà chúng tôi gây sự, đầu năm đầu tháng như vậy hình như không thích hợp lắm thì phải?”

“Phải, không thích hợp.”

Nhưng người nào bị đánh chẳng phải vừa nhìn đã thấy rõ sao?

Chu Lâm Cường tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng cũng không dám hó hé gì, chỉ có thể nuốt cơn giận xuống: “Phải, Đàm Nhi, mau xin lỗi đi.”

Chu Đàm không chịu mở miệng.

“Bỏ đi.” Thời Thâm giơ tay ngắt lời, “Cũng đừng xin lỗi gì nữa, có nói cũng như không nói, vì vốn dĩ đâu chịu thừa nhận, chỉ tổ phiền phức thêm mà thôi.”

Lời nói này hoàn toàn chặt đứt đường lùi của bọn họ.

Nụ cười của Thời Thâm lại nhạt đi một chút, trực tiếp hạ lệnh đuổi khách: “Đầu năm đầu tháng cũng không muốn kiếm thêm chuyện phiền phức không vui, mời.”

Trước khi rời đi, Chu Đàm ý vị thâm trường liếc nhìn Thích Yến một cái, Thích Yến lại chẳng để vào mắt, như thể vô cùng thờ ơ với lời nói đó.

Sau khi Chu Lâm Cường sầm mặt dẫn Chu Đàm rời khỏi, Thích Yến mới mấp máy môi: “Xin lỗi.”

“Xin lỗi gì chứ.” Thời Thâm khoát tay, “Anh nói rồi mà, có chuyện gì cần giúp đỡ cứ đến tìm anh.”

Trong lòng Thích Yến lúc này đang rối bời nên cũng chẳng nói gì nhiều.

Cái gì gọi là nghĩ học một năm, đi chữa bệnh?

Đây không chỉ là vấn đề cô đơn độc một mình nữa. Thích Yến nhắm mắt lại, không có cách nào tượng tượng nổi rốt cuộc cô đã trải qua những gì.

Muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi.

Lúc này anh đột nhiên cảm thấy mình có chút tàn nhẫn, là anh đã ép cô nói ra những lời đó, đưa ra lựa chọn.

Nếu thật sự có chuyện gì đó, cũng là do anh đã ép cô hồi tưởng lại những chuyện trong quá khứ.

Chỉ cần bây giờ cô sống tốt là được rồi, anh hà tất gì phải dồn ép cô cơ chứ?



Mồng Mười, Thích Yến quay lại Dư Bình, người của Thời gia đưa anh qua đó. Qua năm mới Sư Nhạc cũng sắp sửa phát hành album, bận rộn đi quảng bá, không có thời gian tới tiễn anh. Trước đêm anh đi hai người có gặp nhau một lần, cô đưa bao lì xì của Hổ Tử và quà năm mới cho anh.

Sư Nhạc đưa bao lì xì xong, còn lấy ra một món đồ: “Còn cái này nữa.”

Là album phiên bản giới hạn.

Món đồ này cô đã chuẩn bị từ trước, bởi vì chưa phát hành nên chỉ có độc nhất một cái này.

Thích Yến cầm album đặt trên điện thoại, nhẹ nhàng sờ sờ, khẽ cười nói: “Sau này, em sẽ trở thành một ngôi sao của rất nhiều người.”

Sư Nhạc không phủ nhận, lúc quyết định đi con đường này cô đã chuẩn bị tốt tâm lý. Nhìn thấy sắc mặt của Thích Yến, cô đột nhiên nghiêng người ôm lấy anh: “Nhưng chỉ có một mình anh được ôm em.”

“Còn họ mãi mãi chỉ có thể ngắm nhìn.” Sư Nhạc như đang dỗ dành anh, “Nhưng không hề biết rằng trên ngôi sao đó đã khắc tên anh.”

Tất cả mọi người đều ngắm nhìn ngôi sao của anh, nhưng chỉ có anh biết ngôi sao này là của một mình anh.

Con ngươi Thích Yến khẽ chuyển động, nghiêng đầu đặt lên trán cô một nụ hôn.



Trước tiết Nguyên Tiêu một ngày, cuộc phỏng vấn cuối cùng trước khi kết thúc phát hành album cũng hoàn tất, Trương Bình vỗ vai Sư Nhạc: “Nghĩ ngơi cho khỏe đi, đợi ngày mốt phát hành album xong lại quay như chong chóng.”

Sư Nhạc khẽ gật đầu: “Vất vả rồi.”

Trước khi rời đi, Trương Bình như nhớ ra gì đó: “Trước đây em nói tình cảm sắp có sự thay đổi…”

Cô ấy còn chưa nói xong Sư Nhạc đã hiểu, cô hào phóng thừa nhận: “Vâng.”

Đây là lần đầu tiên Trương Bình thấy một người ở độ tuổi trẻ như vậy, mới gia nhập vào làng giải trí nhưng đã kết thúc chế độ độc thân, không thể không công nhận rằng cô rất gan dạ, cũng là đánh cược cả tương lai sau này.

Có điều con đường phát triển của Sư Nhạc không giống người khác, nên cô ấy cũng không nói nhiều.

“Lúc nhận công việc chị sẽ lưu ý giúp em.” Trương Bình dặn dò: “Nói thì nói như vậy, nhưng mấy năm mới bắt đầu đừng để người khác tóm được gì đó, trọng tâm chính của em vẫn là ca hát, vì nền tảng của em vẫn chưa đủ ổn định.”

Sư Nhạc biết mối quan hệ lợi hại, cô cũng muốn bảo vệ Thích Yến, không muốn để anh bị đem ra bàn tán, cho nên dứt khoát đáp lại một tiếng: “Em hiểu rồi ạ.”

Về đến nhà, đúng lúc nhìn thấy Sư Tần xách hành lý chuẩn bị rời đi.

Ngày mai là tết Nguyên Tiêu, giờ này anh ấy còn muốn đi đâu?

Sư Nhạc đứng ở cửa, hỏi: “Anh định đi đâu vậy?”

“Có một hạng mục tạm thời cần đến nước Y một chuyến.” Sư Tần đẩy vali ra cửa, “Bên phía công ty anh đã sắp xếp hết rồi, lịch trình tiếp theo của em không có vấn đề gì đâu.”

Sư Nhạc trước nay vẫn không quấy rầy đến công việc của anh ấy, với lại sau này cô bận rộn rồi, nói không chừng không chỉ là tết Nguyên Tiêu, mà ngay cả cuối năm cũng không thể ở nhà.

Cô nhường đường cho anh ấy.

Sư Tần vừa mang giày vừa nói: “Ngày mai đến tìm bạn trai em đón tết chứ?”

Sư Nhạc: “Anh ấy về Dư Bình rồi.”

Sư Tần lúc này mới nhớ ra gì đó, anh ấy đứng thẳng người dậy: “Anh có kể cho em nghe chưa, trước đây ở Thời gia, cậu ấy đã đánh nhau với Chu Đàm.”

Sư Nhạc sửng sốt: “Lúc nào?”

“Ngày em đi tìm cậu ấy.” Sư Tần cảm thấy khá thú vị, tình huống này anh ấy cũng không ngờ là sẽ xuống tay.

Thích Yến đã từng gặp Chu Đàm.

Nhưng Sư Nhạc vẫn có chút lo lắng: “Vì sao lại đánh nhau?”

“Không biết, nói cậu ta miệng thối gì đó.” Sư Tần đáp, “Còn chưa đợi anh bận xong là đã có người hỏi tội bọn họ rồi, cậu bạn trai này của em cũng khá đấy chứ.”

Nhận được sự chấp nhận của Sư Tần, ngược lại Sư Nhạc lại chẳng thể nào thở phào nhẹ nhõm.

Chu Đàm miệng thối, vậy anh ta đã nói gì mới chọc giận Thích Yến đến mức động tay?

Cô lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Thích Yến.

“Anh đánh nhau với Chu Đàm à?”

Một lúc sau bên phía Thích Yến mới hồi âm lại: “Ừm, không có chuyện gì.”

Sư Nhạc hỏi: “Cậu ta nói gì?”

Thích Yến trả lời: “Không nói gì cả, chỉ là anh nhớ tới lần trước cậu ta bắt nạt em thôi.”

Anh không nói tiếp nữa, khéo léo chuyển sang chủ đề khác.

Sư Nhạc thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn cảm thấy thấp thỏm không yên.

Người này nói sẽ dạy cho cô, nhưng mấy hôm cũng không thấy động tĩnh gì, hình như anh đã quên mất chuyện này rồi, mà cho dù có gặp Chu Đàm thì cũng đâu hỏi được gì nhiều.

Cái tên biến thái Chu Đàm đó, Sư Nhạc không biết anh ta đã nói ra những gì, nhưng Thích Yến không phải là kiểu người bốc đồng, tại sao giữa bao nhiêu người như vậy lại động tay đánh anh ta?

Nhưng anh lại không nói.

Sư Nhạc cảm thấy hình như bản thân rất bị động, cô vẫn đang chuẩn bị tâm lý đến ngày đó, nhưng lại rất sợ hãi.

Chỉ cần vừa chạm vào thôi đã thấy sợ hãi.

Buổi tối, Sư Nhạc lại mất ngủ.

Trong giấc mơ, cô lại trở về những ngày tăm tối trước đây, cô liều mạng vùng vẫy, liều mạng tháo chạy.

Vừa mở mắt ra, đầu tóc đã ướt đẫm mồ hôi.

Sư Nhạc thở dài, đứng dậy rửa mặt rồi bấm số điện thoại của vị bác sĩ trước đây.

Cô không thể đợi Thích Yến được, cô phải nổ lực hơn nữa mới đúng.

Vị bác sĩ bớt chút thời gian gặp mặt Sư Nhạc, nghe xong lời của cô, ông ấy khẽ cười.

“Nếu đã xuất hiện một người có thể khiến cháu trải lòng mình, thì đây là một chuyện tốt. Cháu cứ thử xem sao, đầu tiên là cho cậu ấy xem lớp vỏ ngoài cùng của cháu.”

“Cứ từ từ thôi.” Ông ấy nói, “Quan trọng không phải là cậu ấy, mà là bản thân cháu.”

Từ bệnh viện đi ra, Sư Nhạc ngồi trên xe, nghĩ đến lời nói của bác sĩ, sau đó lại nghĩ đến Thích Yến.

Lớp vỏ ngoài cùng? Lớp vỏ ngoài cùng của cô là gì nhỉ?

Một tiếng còi xe vang lên cắt ngang mạch suy nghĩ của cô.

Sư Nhạc xoay đầu lại, nhìn thấy bên lề đường đang đậu một chiếc xe.

Chu Đàm hạ cửa kính xe xuống, nhìn cô chằm chằm: “Chị gái.”

Trong đầu Sư Nhạc bỗng vang lên một tiếng nổ lớn.

Tại sao Chu Đàm lại biết nơi này?!

Chu Đàm mở cửa bước xuống xe, từ từ đi đến trước mặt cô, giả vờ liếc nhìn bệnh viện sau lưng cô: “Chị gái lại đến khám bác sĩ à?”

Sư Nhạc nhìn anh ta: “Xem ra cậu không muốn chân nữa rồi.”

Chu Đàm ngược lại không sợ hãi nữa, anh ta cười nói: “Chị thích thì cứ lấy đi.”

Sư Nhạc xoay người rời đi: “Đừng gọi tôi như vậy, nghe buồn nôn lắm.”

“Vậy còn chị thì sao?” Chu Đàm lập tức đuổi theo, hỏi ngược lại: “Chị cứ luôn mồm nói tôi buồn nôn, vậy còn chị thì sao?”

“Chị khám chữa bệnh lâu như vậy, có phải là chưa khỏi hẳn không?”

Sư Nhạc dừng trước xe mình, quay đầu lại: “Cậu nói cái gì?”

“Đến khám khoa Tâm Thần đúng không?” Chu Đàm giống như đã biết từ trước rồi.

Hô hấp Sư Nhạc có chút đình trệ, tại sao anh ta lại biết?

Như biết cô đang nghĩ gì, Chu Đàm cười càng vui vẻ hơn: “Khoảng thời gian chị không có ở nhà, tôi quả thực rất nhớ chị, vậy nên đã tìm cách đi theo chị. Tôi chỉ là vì lo cho an nguy của chị thôi.”

Anh ta nhích lại gần: “Chị gái ngoan, chỉ có tôi là người biết mọi thứ nhưng vẫn không ghét bỏ chị…”

Bốp!

Sư Nhạc tát thẳng vào mặt anh ta.

Chu Đàm ôm mặt, liếm liếm môi.

Sư Nhạc lại tát thêm một cái: “Cậu nói thêm một chữ nữa đi.”

Chu Đàm khẽ cười: “Tôi…”

Trước khi Sư Nhạc định tát thêm một cái, anh ta đã nói hết lời còn lại: ‘Tôi đã nói chuyện của chị cho người đó nghe rồi.”

Sư Nhạc lập tức khựng lại, cô gằn từng chữ hỏi anh ta: “Cậu nói cái gì?”

“Năm Mười Hai tại sao chị lại nghĩ học? Vì phải đến bệnh viện để chữa bệnh tâm thần. Tôi đã nói hết cho cậu ta nghe rồi.” Chu Đàm cười rất vui vẻ, “Sư Nhạc, cậu ta không nói gì với chị sao?”

Đầu ngón tay Sư Nhạc vô thức bấm sâu vào lòng bàn tay, đầu óc bỗng trở nên trống rỗng, bước đi mà cô chưa kịp thực hiện đã bị Chu Đàm phá vỡ.

Chu Đàm nghĩ đến những chèn ép mà thời gian gần đây Chu gia phải hứng chịu thì càng thêm tức giận, nhìn thấy biểu cảm của Sư Nhạc hiện tại chỉ cảm thấy vui sướng.

“Sư Nhạc, các người không muốn chúng tôi sống tốt thì các người cũng đừng mong sống tốt.”

“Mẹ của cô không cần cô, bố của cô không cần cô, bây giờ bạn trai của cô cũng sẽ không cần cô nữa.”

Sư Nhạc cảm thấy khó thở, không khỏi có chút sửng sốt.

Chu Đàm thấy đã đạt được mục đích thì khẽ chậc một tiếng, xoay người đi về phía xe của mình.

Sư Nhạc cảm thấy tay chân có chút mềm nhũn, nhìn theo bóng lưng Chu Đàm, nỗi u ám vốn được chôn chặt trong lòng đột nhiên hiện ra.

Cô từng bước đi về phía trước, giống như trước đây vậy, kéo chiếc băng đô buộc tóc bằng ren xuống.

Không sao cả, cô nghĩ.

Nhưng Chu Đàm đã bước lên xe, Sư Nhạc liếc nhìn đường sá.

Cô nắm chiếc băng đô trong tay, xoay người đi về hướng chiếc xe của mình đang đậu cách đó không xa. Sau khi khởi động xe, ánh mắt cô dán chặt vào chiếc xe của Chu Đàm trước mặt.

Thời điểm Chu Đàm cho xe lăn bánh, Sư Nhạc cũng nhấn ga chạy.

Trên phố xe cộ đông đúc, nhưng Sư Nhạc chỉ nhìn chằm chằm theo xe của Chu Đàm.

Cứ đồng quy vu tận đi, cô nghĩ.

Khi đi qua một ngã tư, xe của Chu Đàm vừa qua khỏi thì đèn đỏ chợt bật sáng, Sư Nhạc vừa định nhấn chân ga thì lại nhìn thấy người đi bộ sang đường.

Cô lập tức đạp phanh xe, theo quán tính cả người hơi lao về phía trước.

Tay chân cô phát lạnh, đầu óc là một mảnh hỗn độn.

Đúng lúc này, điện thoại đổ chuông, Sư Nhạc liếc mắt nhìn, là cuộc gọi của Thích Yến.

Sư Nhạc nhắm mắt lại, như vừa tỉnh khỏi một giấc mơ.

Cô cầm điện thoại lên, nhận máy.

“Mãn Mãn.”

Sư Nhạc: “Ừm.”

Bên phía Thích Yến rất yên tĩnh, anh nhận ra giọng nói của cô không được tốt lắm: “Em sao vậy?”

“Không sao cả.” Giọng nói của Sư Nhạc rất nhẹ, có chút khàn, “Vừa mới ngủ dậy.”

Thích Yến ôn hòa nói: “Tết Nguyên Tiêu vui vẻ, Mãn Mãn.”

Sư Nhạc im lặng.

Thích Yến lại nói: “Tết Nguyên Tiêu Mãn Mãn có điều ước gì không?”

Sư Nhạc thấp giọng nói: “Tết Nguyên Tiêu mà cũng ước được sao?”

“Được chứ.” Thích Yến nói, “Mỗi ngày em đều có thể ước.”

Sư Nhạc nhìn đèn đỏ chớp nháy trước mắt, trong mắt có chút mê man, mãi lâu sau mới tìm lại giọng nói của mình.

Cô nói: “Em nhớ anh rồi.”

Cô quả nhiên vẫn còn tham lam những điều tốt đẹp.

Cúp điện xong, Sư Nhạc đổi hướng đi, chạy thẳng đến sân bay.

Bình luận

Truyện đang đọc