CHỈ LÀ SÁU NGÀN DẶM

Cái từ ‘cả đời’ này, Sư Nhạc chưa bao giờ nghĩ đến, phải nói là cô và Thích Yến đi đến mối quan hệ hiện tại, là điều mà cô cũng chưa bao giờ cân nhắc đến.

Cô quả thực đã tính chuyện với Thích Yến trong tương lai, nhưng cô chưa từng gán ghép từ này lên hai người bọn họ.

Trước khi đến Dư Bình, cô vẫn đang thấp thỏm lo âu, nhưng Thích Yến đã cho cô một viên thuốc an thần.

Bây giờ, Thích Yến đang ở trong phòng bếp chuẩn bị bữa tối, cô nhìn bóng lưng của anh, bỗng dưng nảy sinh một khao khát.

Cô rất thích nghe từ này, hơn nữa còn là chính miệng Thích Yến nói.

Hôm sau, Sư Nhạc không có lịch trình, cô đưa Thích Yến và Hổ Tử ra sân bay. Thích Yến muốn tự mình đưa về, anh không yên tâm khi để Hổ Tử một mình đi xa nhà.

Còn Sư Nhạc sau khi ra khỏi sân bay thì đi thẳng qua chỗ Hứa Tịnh.

Từ Dư Bình trở về cô vẫn ngập đầu trong công việc, Hứa Tịnh ngày nào cũng hỏi tiến độ của cô, Sư Nhạc biết cô ấy không yên tâm, cho nên qua đây để giải thích với cô ấy cuộc gọi ngày hôm đó.

Biết Sư Nhạc sắp đến, Hứa Tịnh cũng không ra ngoài hẹn hò nữa, đặc biệt ở nhà đợi cô.

Sư Nhạc mới bước chân vào cửa nhà họ Hứa đã bị Hứa Tịnh kéo thẳng lên phòng, cô ấy khóa cửa lại, đi thẳng vào vấn đề: “Từ đầu đến cuối, một chữ cũng không được sót.”

Những chuyện này, mặc dù ở Dư Bình cô đã trải lòng với Thích Yến một lần, nhưng mỗi lần nhắc đến, Sư Nhạc đều cảm thấy không sao thở được.

Co đứng trước cửa sổ, cuối cùng mới nói: “Chuyện là như vậy đấy, vì Chu Đàm muốn xâm phạm tớ, cho nên tớ mói chạy đến Giang Châu.”

Chuyện Sư Nhạc chạy đến Giang Châu Hứa Tịnh cũng biết, nhưng cô ấy không biết nguyên do, chỉ cho rằng cô bỏ nhà ra đi.

Chuyện Chu Đàm có ý với Sư Nhạc, người tinh mắt đều có thể nhận ra, cho nên Hứa Tịnh vẫn luôn cảm thấy anh ta buồn nôn, luôn đi quấy rối.

Nhưng lại không ngờ anh ta có thể làm ra chuyện như vậy.

Nghe tới đây, lửa giận của Hứa Tịnh đã bốc lên tới đầu: “Chuyện lớn như vậy, tại sao cậu không nói! Còn giấu nhiều năm trời như vậy nữa! Báo cảnh sát bắt cậu ta đi chứ!”

Sư Nhạc dựa vào cửa sổ, khẽ cười một tiếng: “Báo cảnh sát làm gì. Tớ đã muốn giết cậu ta thì ai cũng đừng mong sống.”

Hứa Tịnh bước tới bên cạnh cậu ta, nghĩ tới nghĩ lui lại cảm thấy có chỗ không đúng: “Vậy tại sao…”

Vậy tại sao sau đó lại bỏ qua, còn giấu kỹ như vậy nữa.

Sư Nhạc biết lời cô ấy chưa nói hết có ý gì, ý cười lại nhạt đi một chút: “Bởi vì Ông Đình.”

Bà ta vô số lần khóc lóc nói rằng, đó là gia đình vất vả lắm bà ta mới có được.

Sư Nhạc vì hai chữ huyết thống mà chịu đựng giọng điệu này.

Hứa Tịnh nghe như vậy thì cảm thấy vô lý: “Vậy mà bà ta còn kêu cậu kết hôn với cái thằng khốn nạn đó!?”

Đây có còn là chuyện mà con người có thể làm không vậy?!

Sư Nhạc nhếch khóe môi: “Đúng vậy.”

Hứa Tịnh đã nghĩ thông nguyên nhân và hậu quả: “Vậy cậu phát bệnh là bởi vì những chuyện này.”

Sư Nhạc ‘ừm’ một tiếng.

Bởi vì không thể nói với người khác, nên chỉ có thể tự mình tiêu hóa, nhưng ngặt nỗi cô không có khả năng tiêu hóa tuyệt vời đó.

“Bây giờ đã đỡ rất nhiều rồi.” Sư Nhạc quay đầu lại, “Tớ cách xa căn nhà của bọn họ, bây giờ, không phải còn có các cậu sao?”

Hứa Tịnh nhìn sắc mặt của cô, cô ấy nào biết một người từ trước đến nay luôn tỏ ra hờ hững với mọi thứ như Sư Nhạc, trong lòng lại giấu một bí mật lớn đến vậy.

“Ngày đó cậu đến tìm Thích Yến, cậu ấy nói thế nào?”

Hứa Tịnh vừa hỏi xong thì bắt gặp trong ánh mắt Sư Nhạc mềm mại đi mấy phần, cô khẽ cúi đầu xuống: “Anh ấy sao…”

“Anh ấy là sự may mắn lớn nhất của tớ.”

Anh đã kéo cô đứng dậy, không buông tay cô ra, cho cô tất cả mọi hơi ấm.

Sư Nhạc khẽ cười, ngập ngừng nói: “Hứa Tịnh, rõ ràng chưa được bao lâu, vậy mà tớ đã rất muốn cùng anh sống với nhau cả đời.”



Thích Yến phải quay về hai ngày. Mấy hôm nay Sư Nhạc được nghĩ, ở trong nhà rãnh rỗi lại bắt đầu viết ca khúc cho đĩa đơn của mình.

Cô nói với Trương Bình mình có hướng suy nghĩ là thật.

Đứng trong màn tuyết và ánh mặt trời ngày hôm đó, cô bỗng nhiên có một loại cảm giác nhẹ nhõm như được tái sinh.

Cô lấy bài hát cô từng viết lúc đến Dư Bình hỗ trợ dạy học ra, mặc dù vẫn chưa thành hình, nhưng nó vẫn luôn tồn tại.

“Khi làn gió thổi qua màn đêm, từng ngôi sao rớt xuống,

Ngôi sao lơ lửng giữa bóng đêm vô tận,

Mơ hồ bay đến rồi lại thảng thốt rời đi,

Phía sau sự trống rỗng và tĩnh lặng, những ngôi sao ẩn mình trong ánh sáng,

Bầu trời vừa tắt hết ánh sáng, bản thân cũng chìm vào bóng đêm….”

Sư Nhạc lắng nghe bản demo đến thất thần, sao lại khéo như vậy nhỉ, bài hát này cũng là ngôi sao.

Lúc đó cô từng nói muốn hát bài này cho Thích Yến nghe, sau đó ở trường tiểu học Dư Bình, Thích Yến nói, “Nếu như có thể, hãy hát bài hát nào khiến chị vui hơn một chút.”

Lúc cùng cô ngắm trời đêm, anh nói: “Là trong lòng chị có Ngân Hà.”

Sư Nhạc đâu hề biết rằng, thì ra những lúc còn ở Dư Bình, cô đã chìm đắm trong sự ấm áp và ân cần thầm lặng của anh lâu như vậy.

Thì ra cô không phải vô duyên vô cớ tức giận với người này.

Chỉ là cô vì quá để ý đến anh, cho nên mới không muốn rời xa anh.

Sư Nhạc mở album chụp chung với Thích Yến ra, nhìn những chú đom đóm trong đêm, nhìn ánh chiều tà, nhìn bầu trời sao, nhìn màn pháo hoa mà anh đã đốt.

Cô nhẹ nhàng vuốt ve.

Ôm cây đàn ghita tái hiện lại giai điệu mà dưới trời tuyết ngày hôm đó cô nghĩ ra.



Sau khi lịch trình tuyên truyền kết thúc, Sư Nhạc tạm thời được nghĩ ngơi xã hơi một thời gian.

Cô quay lại trường học, học kỳ hai năm ba bài vở khá ít, cả ngày cô chỉ vùi mình trong quán bar, hoặc là viết nhạc, hoặc là cùng Thích Yến ở trong phòng nghĩ ‘yêu đương vụng trộm’.

Trừ Hứa Tịnh và mấy người trong quán bar ra thì hầu như không một ai biết chuyện cô và Thích Yến đang yêu nhau.

Sư Nhạc hỏi anh có ấm ức không, Thích Yến móc ngón tay cô, cười nói: “Mãn Mãn dỗ anh là anh hết ấm ức liền.”

Hôm nay, Sư Nhạc đến quán bar trước.

Thời tiết đã ấm lên, bên trường nhập học từ rất sớm, ban đêm người đến quán bar cũng không ít, thấy Sư Nhạc đến, mọi người liền ồn ào kêu cô hát ca.

Sư Nhạc lên sân khấu trình diễn lại ca khúc hot nhất trong album, sau khi khuấy động bầu không khí sôi trào rồi mới đến bên cạnh Hứa Tịnh.

“Anh ấy còn chưa đến sao?”

Hứa Tịnh lườm cô một cái.

Thích Yến bây giờ giống như người máy vậy, công việc partime ở quán bar cũng không làm nữa, nếu Sư Nhạc không ở đây, cả ngày anh đều vùi mình trong phòng thực nghiệm.

Chỉ khi nào Sư Nhạc đến anh mới đến đây.

Hứa Tịnh toàn là canh chừng cho hai người: “Chưa thấy mặt mũi đâu cả.”

Đa số người đến đây đều là vì muốn xem Sư Nhạc, Sư Nhạc chỉ nán lại một lúc rồi lên lầu, đợi Thích Yến đến tìm cô.

Lúc Thích Yến đến, vừa liếc nhìn lượng người trong quán bar là đã biết Sư Nhạc có mặt ở đây.

Hứa Tịnh chỉ chỉ lên lầu, Thích Yến hiểu. Lúc anh đang định bước lên lầu thì trong quán bar lại có người đến.

Sắc mặt Hứa Tịnh lập tức trở nên khó coi.

Thích Yến quay đầu lại, nhìn thấy người đang bước vào, đáy mắt anh dần chuyển lạnh.

Hứa Tịnh bước qua đó trước, thẳng thừng hô: “Bảo vệ!”

Chu Đàm hoàn toàn không quan tâm lời nói này, anh ta vừa mở miệng đã hỏi: “Hôm nay cô ta có đến đây đúng không?”

Hứa Tịnh: “Liên quan quái gì tới cậu?”

Chu Đàm đảo mắt, bất chợt nhìn thấy Thích Yến đứng sau lưng cô ấy, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Mày vẫn còn ở đây à?”

Hứa Tịnh ngoảnh đầu lại muốn gọi bảo vệ, Thích Yến đột nhiên rảo bước quay ra ngoài.

Anh thả điện thoại vào túi quần, cởi áo khoác của mình vứt sang một bên, sau đó đi tới trước mặt Chu Đàm.

Hứa Tịnh cản anh lại: “Thích Yến, cậu định làm gì?”

Thích Yến nghiêng đầu: “Đừng nói với cô ấy.”

Vừa dứt câu, anh liền túm lấy quần áo của Chu Đàm lôi ra ngoài.

Xung quanh có người nhìn qua, nhưng biết Thích Yến có quen biết với chủ quán nên cũng không ai quan tâm.

Chu Đàm đến đây vốn là để tìm Sư Nhạc, nhưng nhìn thấy người yêu của cô đang ở đây thì thầm nghĩ tìm ai cũng giống nhau, huống hồ anh ta cũng có chuyện muốn nói với Thích Yến.

Trong con hẻm phía sau quán bar, Thích Yến đẩy người vào tường: “Mày đến đây làm gì?”

“Đương nhiên là tìm chị tao…”

Thích Yến đột nhiên động tay, một đấm đánh thẳng vào mặt Chu Đàm, không chút thương tiếc.

Chu Đàm không khỏi sửng sốt, có chút không tin nổi, nhưng khóe miệng vẫn nhếch lên, chậc một tiếng: “Mày ở đây trút giận cho cô ta à? Không phải mày biết cô ta bị bệnh rồi sao?”

Thích Yến nhấc cổ áo của anh ta lên: “Mày không cần miệng nữa đúng không?”

Nói xong anh lại nện vào mặt anh ta một đấm.

Chu Đàm nào có phải là đối thủ của Thích Yến, mới bị ăn hai cú đấm đã bắt đầu choáng váng.

Thích Yến lạnh lùng cất giọng: “Chu Đàm, mày nên vui mừng đi, vì bây giờ là xã hội pháp trị.”

Chu Đàm ngước mắt lên: “Có ý gì?”

Thích Yến không nói chuyện.

Chu Đàm muốn chống cự, nhưng lại bị giam giữ rất chặt.

“Chuyện của Chu gia có phải do mày làm không?” Anh ta hung hăng trừng mắt nhìn Thích Yến, “Mày kêu Thời gia làm đúng không? Có phải không!?”

Thích Yến rũ mắt, không hề có bất kỳ cảm xúc gì: “Phải thì đã làm sao?”

Mối quan hệ của anh với Thời gia vẫn luôn hòa thuận, còn Thời Thâm là một người rất biết lựa người thiên vị và bao che, Sư Nhạc là em gái của bạn tốt anh ấy, cũng là bạn gái của em trai anh ấy, dù là bất cứ chuyện gì anh ấy cũng chưa bao giờ giấu Thích Yến, mà Thích Yến cũng không hề ngăn cản.

Huống hồ, sau lưng cô vẫn còn một Sư Tần.

Chu Đàm ẩn ý nói: “Cô ta bây giờ đã là người của công chúng, mày nói thử xem nếu tao kể ra những chuyện của cô ta trước đây, cô ta sẽ như thế nào?”

“Chuyện gì?” Thích Yến xách anh ta lên, sau đó lại đạp cho anh ta ngã lăn ra đất rồi ngồi xổm xuống hỏi, “Mày nói xem, chuyện gì?”

Chu Đàm lùi về sau: “Cô ta là đồ bệnh thần kinh! Vứt bỏ cả mẹ ruột mình!”

Thích Yến nhích tới từng bước một: “Rồi sao?”

Chuyện này thực ra có nói ra ngoài cũng chẳng tác động gì đến Sư Nhạc, nhiều khi còn có thể lợi dụng sự đồng cảm để đạt được độ nổi tiếng cao hơn.

Nhưng Thích Yến sẽ không làm như vậy, Sư Nhạc cũng sẽ không.

Nói ra đồng nghĩa với việc rắc muối lên miệng vết thương của cô, với lại vẫn đang sống dưới tầm mắt của người dân cả nước, sau này bất luận là ai nhìn cô cũng sẽ gắn thêm một cái mác. Những chuyện này Thích Yến không muốn nhắc đến dù chỉ một chữ, anh chỉ muốn bảo vệ cô, tốt nhất là ai cũng không được nhắc đến, nhưng Chu Đàm lại tự dâng mình đến cửa, không muốn yên ổn sống tốt.

“Sao mày không nói chuyện bốn năm trước…” Thích Yến kéo đầu tóc anh ta, gằn từng chữ một, giống hệt như Asura trong địa ngục nổi cơn thịnh nộ: “Mày xâm phạm không thành Sư Nhạc???”

(Asura: những linh hồn ác độc trong thần thoại Ấn Độ.)

Vẻ mặt Chu Đàm lập tức biến sắc: “Sao mày biết!?”

“Tại sao tao không biết?” Có một khoảnh khắc Thích Yến đã đột nhiên hiểu ra câu nói muốn đồng quy vu tận của Sư Nhạc có nghĩa là gì, anh thực sự muốn bóp chết con  người này.

Thích Yến nhắm mắt lại, nhắc nhở mình phải bình tĩnh: “Chu Đàm, tao không phải cô ấy, mày cảm thấy mày có thứ gì có thể đe dọa tao được không?”

Chu Đàm nghiến răng: “Mày biết thì đã làm sao? Mày có bằng chúng không?! Hơn nữa, liệu mày có dám nói ra ngoài chuyện liên quan đến danh tiếng của cô ta không?”

Thích Yến đạp một phát lên bụng anh ta, khuỵa gối xuống, bóp chẹt cằm của anh ta để anh ta không nói được nữa.

“Không biết hối cải.” Thích Yến cười khẩy, “Mày cứ thử đi, mày có nói hay không nói thì cũng phải mở miệng à.”

“Chu Đàm, bây giờ cô ấy đã không còn liên quan đến Chu gia, trong tình huống cô ấy không muốn mà mày vẫn đi theo làm phiền cô ấy thì đã cấu thành tội quấy rối đời sống của cô ấy rồi, mày không biết sao?”

“Đệch! Tao không hề quấy rối cô ta! Là tao quan tâm đến cô ta!”

Thích Yến bịt miệng anh ta lại, nện một phát xuống bụng anh ta, nhìn anh ta ngắc ngứ thốt không ra lời nữa mới buông tay đứng dậy, cau mày chán ghét: “Cút, đừng để cô ấy nhìn thấy mày.”

Chu Đàm lúc này vô cùng nhếch nhác, nhưng nhìn vẻ mặt của Thích Yến thì cũng biết hôm nay không vào trong được nữa.

Thích Yến đã biết chuyện này rồi, anh ta cũng không ngờ Sư Nhạc lại dám nói ra tất cả.

Nếu đã như vậy, Thời gia làm sao có thể bỏ qua cho bọn họ?

Nếu danh tiếng của Sư Nhạc bị hủy hoại…

Chu Đàm siết chặt nắm đấm, xoay người rời khỏi chỗ này.

Thích Yến đứng lại bên ngoài một lúc, nhấc tay định châm điếu thuốc thì mới sực nhớ bây giờ anh không còn bỏ thuốc bên mình nữa, đành phải thở hắt ra một hơi, kìm nén cơn khó chịu trong lòng.

Đợi lúc anh đã sẵn sàng quay vào trong thì mới phát hiện Sư Nhạc đang đứng ở ngã tư, lặng lẽ nhìn anh.

Thích Yến thoáng sửng sốt, sau đó bước tới chỗ cô: “Sao em lại ra đây?”

“Em đợi anh rất lâu rồi.” Sư Nhạc quan sát người anh từ trên xuống dưới, xác nhận anh không bị thương mới thở phào nhẹ nhõm, “Cậu ta đi rồi?”

Thích Yến có chút bối rối, gật đầu, đang định giơ tay lên thì lại nhớ mình vừa đụng vào Chu Đàm, cảm thấy ghê tởm: “Anh đi rửa tay trước.”

Sư Nhạc theo anh vào quán bar. Hai người lên lầu, Thích Yến rửa tay xong đi ra thì nhìn thấy cô đang đờ đẫn ngồi trên sô pha.

Anh kéo cô tới rồi ôm trọn lấy cô: “Đừng nghĩ nữa.”

“Em không nghĩ.” Sư Nhạc ở trong lòng anh thở dài, “Năm đó là em không đúng.”

“Sao cơ?”

Sư Nhạc nghĩ, nếu không phải năm đó cô không đủ chín chắn, không đủ kiên định, không đủ bình tĩnh, thì chắc chắn đã tổng cổ Chu Đàm vào tù, nếu không cũng sẽ không đến ngày hôm nay, cứ bị anh ta bám riết quấy nhiễu, còn bó tay chịu trói.

Bây giờ mặc dù Sư Tần đã nói sẽ không để nhà họ Chu sống yên ổn.

Nhưng Chu Đàm là một người có vấn đề về tâm lý, chắc chắn sẽ không chịu để yên.

“Mãn Mãn.” Thích Yến lấy điện thoại ra, “Vừa nãy trước khi ra ngoài anh đã mở ghi âm.”

Sư Nhạc lập tức ngẩng đầu lên.

“Phần ghi âm này cho em.” Thích Yến đặt điện thoại vào tay cô, “Em muốn làm gì cũng được.”

Sư Nhạc nhìn điện thoại của anh, đoạn ghi âm trên màn hình thậm chí còn chưa dừng lại.

Đầu ngón tay cô có chút run rẩy.

Thích Yến thấp giọng nói: “Chắc chắn sẽ giải quyết được.”

Đúng lúc này, điện thoại của Sư Nhạc vang lên, cô liếc nhìn ID người gọi đến, đầu mày khẽ cau lại.

Kể từ lần trước ở nhà họ Chu, Ông Đình cũng không liên lạc với cô nữa, lúc này gọi đến là có ý gì?

Mục ghi chú trong phần liên lạc của Ông Đình vẫn không thay đổi, bởi vì đã rất lâu rồi không gọi điện, cô thậm chí còn quên mất số điện thoại này.

Thích Yến liếc mắt nhìn: “Đừng nhận nữa.”

“Không.”

Sư Nhạc nhận máy, mở loa ngoài.

“Nhạc Nhạc.”

Điện thoại vừa kết nối, Ông Đình đã bắt đầu khóc lóc, “Là mẹ không đúng, con tha thứ cho mẹ được không?”

Mí mắt Sư Nhạc khẽ run rẩy: “Bà nói gì cơ?”

“Đàm Nhi vẫn chưa trưởng thành, năm đó vì không hiểu chuyện nên mới làm ra chuyện sai trái, con đừng chấp nhặt với nó.” Ông Đình nói, “Ngày đó mẹ cũng là nhất thời hồ đồ, sau này con muốn thế nào thì cứ làm thế ấy, mẹ sẽ không can thiệp vào cuộc sống của con nữa.”

Cơ thể Sư Nhạc hạ nhiệt từng chút một, cô khẽ nhếch khóe miệng: “Rồi sao?”

“Con kêu Sư…anh con, đừng động đến Chu gia nữa.” Ông Đình khóc lóc, “Còn bên Thời gia nữa, Chu gia nhiều năm qua đã không dễ dàng gì…”

“Ông Đình.” Sư Nhạc ngắt lời bà ta, gằn từng chữ một, “Không có bà, không có Chu gia thì tôi vẫn muốn làm gì thì làm.”

“Bà của bây giờ khiến tôi cảm thấy mấy năm qua tôi đã làm một chuyện rất ngu ngốc.”

Ông Đình ngừng khóc: “Con nói cái gì? Mẹ là mẹ của con đấy!”

“Không phải nữa rồi.” Sư Nhạc trào phúng, “Từ năm tôi mười tám tuổi thì bà đã không còn là mẹ tôi nữa rồi. Huống hồ, chẳng phải bà chỉ muốn làm mẹ chồng của tôi thôi sao?”

Ông Đình cuống quýt: “Sư Nhạc!”

“Con người tôi từ trước tới nay rất hẹp hòi.” Sư Nhạc nhìn chiếc điện thoại Thích Yến đã đưa cho mình, “Bà cũng đừng gọi cho tôi nữa, tranh thủ bây giờ vẫn còn chút tiền tìm cho Chu Đàm một luật sư đi.”

Nói xong, Sư Nhạc dứt khoát cúp máy.

Thích Yến nghe cô nói câu cuối cùng xong thì ngồi xổm xuống trước mặt cô, cất chiếc điện thoại di động đi rồi nắm lấy bàn tay đang run rẩy của cô.

Sư Nhạc nhắm mắt lại: “Lạ thật, rõ ràng đã đi đến bước này, nhưng em lại không muốn khóc nữa.”

“Thích Tiểu Yến.” Sư Nhạc siết chặt tay anh, “Em nhất định là đã trưởng thành rồi.”

Thích Yến nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, bịt mắt cô lại: “Đừng khóc vì những kẻ không liên quan.”

“Bất luận là em muốn làm gì đều có anh ở bên cạnh.”

Sư Nhạc chầm chậm nói: “Vậy ngày mai, anh cùng em đến đồng cảnh sát một chuyến nhé?”

Im lặng mấy giây, Thích Yến trầm giọng đáp: “Được.”

Lần này Sư Nhạc không giấu Sư Tần nữa, bây giờ cô đã là người của công chúng, có một số chuyện vẫn nên để Sư Tần ra mặt sẽ tốt hơn.

Hôm đó, Sư Tần nghe xong đoạn ghi âm thì suýt chút nữa đã lao đến nhà họ Chu giết người.

Cũng may là có Thích Yến ở bên ngăn lại.

Sau khi bình tĩnh lại, Sư Tần ở trong phòng khách châm điếu thuốc: “Sự việc đã qua hơi lâu rồi.”

“Anh sẽ đi tìm luật sư.” Anh ấy nói.

Nói xong, anh ấy nhìn về hướng Thích Yến: “Bên phía anh cậu, nhờ cậu đánh tiếng một chút.”

Thích Yến hiểu ý của anh ấy, Thời gia ở Bắc Thành là gia đình có quyền có thế, có thêm sự giúp đỡ của Thời gia sẽ tốt hơn.

Nhưng anh vẫn muốn xem ý kiến Sư Nhạc trước.

Chuyện này tương đối riêng tư, nhưng đó là anh trai của Thích Yến, Sư Nhạc lại không muốn bỏ qua cho Chu Đàm.

Cô nói: “Em không sao.”

Mấy năm nay Chu Đàm đã làm không ít chuyện, lúc cảnh sát tóm được anh ta, anh ta vẫn đang ở trong quán bar phê pha say thuốc với người khác.

Thậm chí, còn đụng vào những thứ không nên đụng.

Sau khi Hứa Tịnh biết chuyện này, cô ấy chửi ầm lên:  “Thế nên mới nói cậu ta là đồ biến thái! Còn hít cái thứ đó! Có phải mỗi lần hít xong mới tới tìm cậu không!”

Sư Nhạc không muốn nhắc đến những chuyện có liên quan tới anh ta nữa, cô ngồi trên xe, có chút mệt mỏi nhắm mắt lại.

Ông Đình ở ngoài xe khóc trời than đất, la ó rằng không thể đối xử với bà ta như vậy.

Sư Nhạc không thèm để tâm.

Qua một lúc, cảm giác có một bóng đen rơi xuống trước mặt.

Thích Yến cầm tai nghe đeo lên cho cô, sau đó đặt lên trán cô một nụ hôn: “Ngủ một giấc đi, ngủ một giấc dậy là chúng ta tới nhà rồi.”

Sư Nhạc khẽ cười, dứt khoát không nhìn ra ngoài nữa, xoay đầu qua: “Thích Tiểu Yến, anh học lái xe khi nào vậy?”

“Trước giờ anh vẫn biết lái mà.” Thích Yến nói, “Ở Dư Bình hay đi dỡ hàng với cậu, ông ấy cũng dạy cho anh cách lái xe.”

“Không có camera, lại là đường trong thôn, thỉnh thoảng có cho anh chạy thử một đoạn.”

“Có điều bằng lái xe thì thì sau này mới thi.”

Anh sẽ không nói là vì ngày đó anh nhìn thấy Sư Nhạc khó chịu, muốn được ở bên cạnh cô, chăm sóc cho cô.

Sư Nhạc khẽ gật đầu, dựa vào ghế nhắm mắt nghĩ ngơi.

“Sư Mãn Mãn.”

“Hửm?”

Thích Yến nắm tay cô, dịu dàng nói: “Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

Sư Nhạc cong khóe miêng, ừm một tiếng.

Bình luận

Truyện đang đọc