CHỈ LÀ SÁU NGÀN DẶM

Từ Dư Bình trở về, vừa hay không lâu sau bên trường cũng bắt đầu khai giảng, Sư Nhạc không quay lại nhà họ Chu nữa, Ông Đình thậm chí còn không biết cô từng đến Giang Châu.

Khai giảng được mấy ngày, Ông Đình bận rộn, Chu Đàm năm nay vừa mới thi đại học xong, trường học cũng ở Bắc Thành, bà ấy bận rộn hoàn thành vai trò của một người mẹ kế, tận tình đưa cậu ta tới trường.

Sư Nhạc cảm thấy tất cả sự kiên nhẫn và chờ đợi của cô trong mấy năm nay đã dần cạn kiệt từ lúc cô bắt đầu đến Dư Bình.

Lúc nhận được điện thoại của Ông Đình, cô thậm chí còn có thể bình tĩnh đoán được Chu Đàm lại có chuyện gì đó.

Đúng như dự đoán.

“Em trai của con vừa mới kết thúc khóa huấn luyện quân sự, trường học của hai đứa cũng khá gần nhau, thằng bé nói muốn qua đó tìm con, cả kỳ nghĩ hè không gặp, con nhớ chiều nó một chút.”

Sư Nhạc nghe xong câu này thì thẳng thừng cúp máy.

Ông Đình gọi lại không được liền gửi Wechat cho cô. Wechat nằm ở vị trí đầu tiên vốn dĩ đã bị xóa bây giờ lại trở thành tin nhắn đầu tiên.

Sư Nhạc liếc mắt nhìn, toàn là lời dặn dò cô nhớ chăm sóc cho Chu Đàm.

Cô khẽ cười giễu cợt.

Buổi tối lúc đến quán bar, Sư Nhạc vừa liếc mắt đã nhìn thấy Chu Đàm ngồi trước quầy bar, cậu ta mặc một chiếc áo sơ mi hoa, ly rượu trước mặt là loại rượu đắt nhất trong quán, ngồi trong quán bar nhìn ngang nhìn dọc.

Sư Nhạc xoay người tính bỏ đi, cô không cho Chu Đàm bất cứ phương thức liên lạc nào của mình, nhưng ở đại học A, muốn tìm cô thì cách dễ nhất là tới đây.

Chỉ là cô chưa kịp rời khỏi, Chu Đàm đã nhìn thấy cô: “Sư Nhạc!”

Sư Nhạc chưa đi được mấy bước đã bị cậu ta chặn lại, vóc dáng của cậu ta cao hơn cô, ánh mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới.

Cậu ta cười, khom lưng giơ tay ra: “Lâu quá không gặp, chị.”

Dạ dày Sư Nhạc bỗng trào lên cảm giác buồn nôn.

Cô lùi lại một bước, vươn tay cầm lấy cây gậy bóng chày dùng để trang trí ở cửa ra vào: “Muốn tự đi hay để tôi tiễn cậu đi?”

Sắc mặt Chu Đàm thoáng thay đổi, nhưng vẫn đưa mắt nhìn xung quanh, cảm thấy Sư Nhạc sẽ không ở chỗ này động thủ, cậu ta bèn nói: “Tôi chỉ là đến tìm chị ôn chút chuyện cũ thôi mà.”

Sư Nhạc dùng cây gậy bóng chày vạch một đường trên mặt đất, gật đầu: “Vậy để tôi tiễn cậu.”

Chu Đàm có chút ác ý hỏi: “Chuyện chị tách hộ khẩu đó, có cần tôi nói cho mẹ chị nghe không?”

Sư Nhạc cong khóe môi: “Cậu nói đi.”

“Đúng lúc tôi cũng không muốn ở trong nhà cậu nữa.”

“Sư Nhạc.” Ý cười trên gương mặt Chu Đàm liền biến mất, lần này đổi lại là cậu ta lùi lại một bước, “Tôi đến đây là muốn nói chuyện đàng hoàng với chị. Chuyện lần trước là tôi không đúng, tôi say rượu nên bị kích động, nhưng hai người chúng ta bây giờ cũng không có quan hệ huyết thống gì, chị….”

Rầm một tiếng, Chu Đàm hoảng sợ ôm đầu ngồi thụp xuống.

Cây gậy bóng chày của Sư Nhạc đập vào trụ sắt bên cạnh cậu ta, tiếng động vang lên làm tất cả mọi người trong quán bar đều nhìn sang bên đây.

Có người lập tức chạy tới: “Nhạc Nhạc!”

Sư Nhạc xua tay, tỏ ý không sao, sau đó ngồi xổm xuống, chống cây gậy bóng chày xuống đất, nhìn Chu Đàm trước mặt với ánh mắt châm biếm.

“Chu Đàm.” Cô lạnh lùng nói, “Cút.”

Chu Đàm ngẩng đầu lên, cậu ta không ngờ Sư Nhạc sẽ thực sự động thủ, nhưng giữa nơi đông người cậu ta cũng không thể để mình mất mặt, cũng sợ nán lại đây thêm một lúc nữa cây gậy bóng chày này sẽ thực sự hỏi thăm đầu của cậu ta.

Cậu ta đứng dậy, chỉnh sửa lại quần áo, cảm thấy có chút bẽ mặt nên định nói thêm gì đó.

Sư Nhạc cũng đứng dậy theo, trước khi cậu mở miệng, cô nói: “Tốt nhất là đừng ở trước mặt bà ấy lắm mồm lắm miệng, tôi cũng không muốn nghe bất cứ cái cớ gì để kêu tôi quay về, nếu để tôi nghe thấy.”

“Chu Đàm.” Cô nhấc cây gậy bóng chày lên, “Tôi không sợ đâu, chúng ta nợ cũ nợ mới tính toán một lần luôn.”

Chu Đàm bị ánh mắt kích động này của cô làm khó chịu, cậu ta xoay người bỏ đi: “Chị đúng là bị điên.”

Sư Nhạc ném cây gậy bóng chày sang một bên, xoay người bước vào quán bar.

Người bên cạnh hỏi: “Không sao chứ? Người đó là ai vậy?”

Sư Nhạc: “Một tên ngu ngốc.”

Nghĩ tới một tiếng chị của cậu ta, Sư Nhạc liền cảm thấy buồn nôn.

Rồi không kiềm chế được lại nhớ đến giọng nói ấm áp lúc gọi cô là chị của một người khác.

Sư Nhạc buồn bực mở chai bia.

*

Có lẽ Chu Đàm đã thực sự bị dọa sợ nên cả một học kỳ này đều rất nề nếp, cũng không giở trò gì gây rắc rối cho cô.

Sư Nhạc yên ổn vượt qua một học kỳ. Kết thúc kỳ thi cuối kỳ, mọi người đều phải về nhà ăn tết. Quán bar vốn dĩ mở cửa để phục vụ sinh viên, kỳ nghĩ đông còn quạnh quẽ hơn cả kỳ nghĩ hè, không có lấy một bóng người, cho nên cũng tạm thời đóng cửa.

Sư Nhạc vốn dĩ chuẩn bị về căn hộ nhỏ mà cô đã mua, nhưng vừa mới đến cửa nhà, Ông Đình đã gọi điện thoại đến

“Bên con chắc cũng đã nghĩ rồi, sao mãi vẫn chưa thấy về nhà?”

Sư Nhạc cũng không thèm tìm cớ: “Con không về.”

Ông Đình: “Sư Nhạc, thời điểm cuối năm rất quan trọng, ông bà nội của cô đều đang ở đây, em trai cô cũng sắp tổ chức sinh nhật, cô nói không về liền không về?”

“Con là thứ công cụ gì sao?” Sư Nhạc đứng trước cửa nhà nhưng không mở cửa, dựa vào cánh cửa châm biếm: “Là một công cụ để cùng mấy người ăn tết ăn sinh nhật, chỉ có những lúc này mới nhớ đến con?”

Ông Đình bị câu nói này của cô chọc tức: “Cô nói năng linh tinh gì vậy hả! Không phải người một nhà thì ai rãnh kêu cô cùng ăn tết?”

Sư Nhạc im lặng vài giây, sau đó cười nói: “Con đã tách hộ rồi.”

“Không còn là người một nhà nữa.”

Ông Đinh ở đầu dây bên kia đột ngột cao giọng: “Sư Nhạc!”

Sư Nhạc hình như đã biết bà ta sẽ có phản ứng này, cô nói: “Mẹ chắc cũng đã biết rồi mà, không phải sao?”

Cô nhìn hành lang trống trải, thấp giọng nói: “Con sẽ không ăn tết với mọi người.”

Sau khi cúp điện thoại, Sư Nhạc đổi tay bấm số của Sư Tần: “Sư Viên Viên.”

Sư Tần khẽ cười: “Không biết lớn nhỏ.”

Sư Nhạc cũng cười theo anh ấy: “Năm nay em muốn ăn tết với anh.”

Bên phía Sư Tần bỗng chốc im lặng, Sư Nhạc nghe thấy tiếng anh ấy đang đóng gì đó, mãi một lúc sau anh ấy mới nói: “Anh đặt vé cho em, lúc nào đến?”

“Ngày mai, càng sớm càng tốt.”

Lần này Sư Nhạc không mang theo hành lý gì, mùa đông quần áo nhiều, cô cũng không mang được bao nhiêu, cho nên định đến đó rồi mua, Sư Tần cũng nói bên đó là nhà của cô, cô cũng phải chuẩn bị một số thứ để bỏ trong nhà.

Vậy nên cô chỉ xách một vali trống rồi bỏ đi.

Mùa đông ở miền Nam vừa ẩm ướt lại lạnh lẽo, Sư Tần đến đón cô trở lại căn nhà mà trước đây anh ấy đã từng đưa chìa khóa cho cô.

Đến nhà, Sư Nhạc khẽ nhướng mày: “Anh đều sống ở đây à?”

So với trước kia, ở đây đã có thêm rất nhiều đồ đạc, thoạt nhìn giống như có người thường sinh sống.

Sư Tần cất hành lý cho cô, gật đầu như lẽ dĩ nhiên: “Anh không sống ở đây thì sống ở đâu? Đây chẳng phải là nhà của chúng ta sao?”

Sư Nhạc bị câu nói này làm cảm động, chuyện ở Bắc Thành tạm thời gác sang một bên.

“Cuối năm anh hơi bận, em tự chơi vài ngày nhé.” Sư Tần nói, “Đợi tới ngày nghĩ anh dẫn em đi chơi.”

Sư Nhạc thả người lên sô pha, ngẩng đầu nói: “Em cũng đâu phải con nít mà cần người chơi cùng, anh cứ làm công việc của anh đi.”

Sư Tần liếc nhìn cô, cũng không nói gì nhiều, chỉ để lại cho cô một tấm thẻ.

Sư Nhạc cũng không chút khách khí cất tấm thẻ đi, hôm sau mang đến trung tâm thương mại mua vài bộ quần áo để dành mặc bên đây.

Ở nhà đợi vài ngày, Sư Nhạc cũng có chút ngứa ngáy.

Dù sao cũng đã đến Giang Châu rồi, nơi này lại cách Dư Bình không mấy xa, cô lại đang rãnh rỗi nhàm chán, đến đó thăm các em học sinh đáng yêu cũng không phải là không thể.

Chỉ là cái tên không có lương tâm kia, trước kia cứ mở miệng ra là chị chị ngọt xớt, bây giờ cả mấy tháng trời cũng không thèm nhắn một tin.

Sư Nhạc gõ điện thoại, suy nghĩ.

Đột nhiên trong nhóm hỗ trợ giảng dạy gửi đến một tin nhắn, bởi vì hàng năm đều dùng quỹ công ích của đoàn tặng quà cho từng em nhỏ trong trường hỗ trợ giảng dạy, cho nên lần này cũng đang hỏi ý kiến mọi người xem nên mua quà gì.

Bây giờ trường học cũng đã nghĩ, có tặng quà thì cũng chỉ gửi qua bưu điện, đến lúc đó hiệu trưởng sẽ sắp xếp.

Sư Nhạc không có ý kiến gì về việc quà tặng, cô lướt một lúc, đột nhiên nhìn thấy cuộc trò chuyện riêng tư của Đồng Lâm.

“Có chuyện này, tớ cứ nghĩ mãi không biết có nên nói cho cậu không.”

Sư Nhạc: “Vậy thì đừng nói.”

Đồng Lâm: “Đừng, tớ nhịn cả một học kỳ nay rồi.”

“Ngày cậu rời đi, Thích Yến có đến tìm cậu.”

Sư Nhạc sửng sốt, cô từ trên sô pha ngồi thẳng dậy, trực tiếp gọi điện thoại qua: “Cậu nói cái gì?”

Đã gọi điện thoại thì cũng không băn khoăn nữa, Đồng Lâm nói thẳng: “Hôm đó cậu ấy chạy xe đến chặn đầu xe buýt của bọn tớ lại, nói là muốn tìm cậu, nhưng không phải cậu đã đi rồi sao?”

Sư Nhạc không biết nên hình dung tâm trạng của mình lúc này như thế nào, cô bất chợt nhớ tới cái hôm rời khỏi đó từng nhìn thấy Thích Yến đứng trước cửa bệnh viện hút thuốc, trước mặt cậu là chiếc xe gắn máy.

Lúc đó cậu vừa quay lại Thanh Thành sao? Lái xe suốt một chặng đường dài?

Đột nhiên cô cảm thấy trái tim như bất chợt vỡ òa.

Thích Yến nói với cô, cậu vốn dĩ muốn gặp mặt cô, nhưng cậu không có ở Thanh Thành.

Sư Nhạc hỏi: “Sao cậu không nói sớm?”

Đồng Lâm cũng vì do dự rất lâu, cô ấy ho khan một tiếng: “Tớ cũng đã biết tại sao lúc đó cậu lại ngăn cản tớ xin số điện thoại của cậu ấy rồi.”

“Nhưng cậu thử nghĩ xem, tại sao cậu ấy ở xa như vậy lại đặc biệt đến tìm cậu nói lời tạm biệt?”

“Lúc đó tớ cảm thấy mọi người sắp rời đi rồi, cậu ấy không nhìn thấy cậu, như vậy cũng tốt, dù sao thì sau này hai người bọn cậu cũng không gặp lại được nữa.”

Cô ấy cũng cảm thấy mình có chút ngộ nhận về chuyện này: “Nhưng hôm nay tớ lại cảm thấy nên cho cậu biết về chuyện này.”

Sư Nhạc mặc dù có cản cô ấy một lần nhưng không có lần thứ hai, bởi vì có một số chuyện không phải cứ giữ khoảng cách là có thể giải quyết được.

Đó cũng là lý do vì sao mà bây giờ Đồng Lâm nói ra hết mọi chuyện.

Sư Nhạc cúp điện thoại, ngồi trong nhà trầm mặc một hồi lâu, đột nhiên đứng dậy nhặt chùm chìa khóa xe mà lúc trước Sư Tần đưa cho cô rồi chạy ra ngoài.

Từ Giang Châu đến Dư Bình khoảng năm tiếng lái xe.

Buổi trưa Sư Nhạc xuất phát, đến nơi đã là buổi chiều, trời sắp tối, có mưa phùn và đường hơi trơn.

Cô đậu xe trước cổng trường tiểu học Dư Bình, mở điện thoại ra, bấm vào hộp thoại đã mấy tháng ngủ yên.

Suy đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn quyết định gọi điện thoại qua.

Có điều đã gọi đến hai lần nhưng bên kia không thấy ai nhấc máy.

Sư Nhạc khẽ nhíu mày, sau đó mở cửa sổ xe cho thoáng gió, thầm nghĩ: Được, lần này là chị nợ cậu, chị đợi.

Vừa mới hạ cửa xe xuống không khí lạnh đã tràn vào, Sư Nhạc mặc thêm áo khoác ngoài, đưa mắt nhìn ngôi trường quen thuộc, bên trong vắng lặng như tờ, cũng không biết đã nghĩ bao lâu rồi.

Đúng lúc này, có vài người bật đèn pin điện thoại, vừa xách đồ đạc vừa nói chuyện, bước chân đi về hướng này.

Có người đang cúi đầu nghịch điện thoại, nương theo chút ánh sáng đó, Sư Nhạc cảm thấy có chút quen mắt, có lẽ nhìn thấy một chiếc xe sang trọng đậu trước cổng trường, người đó cũng xoay đầu qua, mắt lập tức sáng lên: “Cô giáo Nhạc Nhạc!”

Đi về hướng này có bốn người, Lưu Thủy Dương và bố cậu ấy, còn có Triệu Khang trước đây đã bỏ nhà ra đi và mẹ Triệu.

Sư Nhạc mở cửa bước xuống xe, lúc này cô mới thấy rõ trong tay bọn họ là pháo hoa và nến giấy.

Mẹ Triệu vui mừng hỏi: “Sao cô giáo lại đến đây? Vào nhà ngồi chơi đã!”

Sư Nhạc thấy bọn họ có vẻ sắp đi nơi khác, bèn nói: “Dì cứ đi công chuyện của mình đi ạ.”

Mẹ Triệu nói: “Cũng không có việc gì, chỉ là trong thôn có đám tang, buổi tối qua đó ngồi một lát.”

Sư Nhạc khẽ gật đầu.

Triệu Khang và Lưu Thủy Dương đưa mắt nhìn nhau, Lưu Thủy Dương bèn cất điện thoại, hỏi cô: “Cô giáo Nhạc Nhạc, cô cũng đến nhà của anh Yến sao?”

“Hửm.” Sư Nhạc đúng là có ý định này, nhưng tại sao cậu ấy lại biết?

“Bọn em cũng vậy.” Lưu Thủy Dương nói, “Cùng đi không?”

Cũng vậy?

Sư Nhạc ngẩn người giây lát, sau đó cô từ từ rũ mắt, nhìn pháo hoa và nến giấy trong tay mẹ Triệu, nghĩ lại lời nói của bà ấy.

Đầu ngón tay cô khẽ nhúc nhích: “Ý cậu là, nhà Thích Yến, đang có đám tang?”

“Mẹ anh ấy vừa mới qua đời hai ngày trước.” Lưu Thủy Dương lúc này mới ngộ ra là Sư Nhạc không hề hay biết, cậu ấy giải thích: “Hai hôm nay đang lo hậu sự.”

Đầu óc Sư Nhạc bỗng ong ong.

Đợi đến lúc cô có phản ứng lại, nhóm người Lưu Thủy Dương đã chào tạm biệt và đi xa.

Cô không đi cùng bọn họ qua đó, sợ phụ huynh và đám trẻ nhiệt tình quá lại đâm ra không thích hợp.

Ngồi trên xe được một lúc, Sư Nhạc có chút luống cuống, cô băn khoăn không biết có nên mua một ít pháo hoa mang đến không, nhưng cô không hiểu tập tục bên đây, đầu óc cũng có chút trì trệ.

Cuối cùng, cô tay không lái xe đến khúc cua trước mặt nhà Thích Yến, trước cổng nhà cậu đậu không ít xe, cô chỉ có thể đậu xe xa hơn một chút.

Cô kéo chiếc mũ của áo phao lên đầu, từ từ bước qua đó.

Buổi tối người đến khá đông, ngoài sân lắp vài chiếc lều lớn, mọi người ngồi trong đó trò chuyện và chơi mạt chược.

Đi cùng lúc với Sư Nhạc cũng có mấy người. Có người đang đeo tang thấy khách đến bèn chạy đến nhận pháo hoa và nến giấy trong tay họ, sau đó dặn dò bọn họ tìm chỗ ngồi.

Sư Nhạc kéo thấp mũ áo, tạm thời cũng không có ai chú ý đến cô.

Cô liếc mắt nhìn xung quanh, nhưng không thấy Thích Yến đâu.

Gian chính của nhà cậu đã được đổi thành linh đường, một chữ ‘tế’ đặc biệt chói mắt.

Sư Nhạc bước tới, nhìn thấy Hổ Tử đang đeo tang quỳ trước linh cữu đốt tiền giấy, đôi mắt đã sưng húp.

“Cậu chỉ cần cầm rồi đi theo là được.”

“Được, làm phiền rồi.”

Nghe thấy giọng nói này, Sư Nhạc quay đầu lại.

Thích Yến từ gian phòng bên tay trái cô bước ra, trên người là bộ đồ tang, đầu cũng đeo khăn tang trắng.

Cậu thiếu niên hình như lại cao hơn một chút, nhưng lại gầy đi rất nhiều, sắc mặt có chút tái nhợt, quầng mắt xanh đen, có lẽ đã lâu rồi chưa được nghĩ ngơi đầy đủ.

Cậu từ bên trong bước ra, nhìn thấy trước mắt có người đang đứng bèn theo quán tính định cúi người chào hỏi, nhưng bất chợt nhìn thấy khuôn mặt dưới lớp mũ áo.

Đồng tử của Thích Yến hơi co lại, tầm mắt hướng lên trên, trong đêm tối vẫn nhìn thấy rõ được đôi mắt của cô. Cậu dừng động tác, nhìn thẳng vào người trước mặt.

Sư Nhạc mím mím môi, nhất thời cảm thấy không biết nên nói gì.

“Chị…”

Cô chưa kịp nói xong đã nghe thấy một tiếng gọi, rất trầm và khàn đặc: “Chị.”

*

Ngoài lề: Tục bắn pháo hoa trong đám tang

Nguyên do của tục bắn pháo hoa là vì người Trung Quốc cho rằng tang lễ không phải là một chuyện buồn mà là một việc vui, người ta quan niệm chết không phải là kết thúc, mà khi chết đi là con người đã được chuyển sang một thế giới khác, họ bắn pháo hoa là cầu cho linh hồn người chết được lên trời. Cũng có người giải thích rằng họ làm thế vì tiếng pháo hoa sẽ xua đuổi được ma quỷ, giúp cho ma quỷ không thể quẩn quanh nơi họ sống và không thể đến gian đình họ – nguồn: Google.

Bình luận

Truyện đang đọc