CHỈ LÀ SÁU NGÀN DẶM

Vốn dĩ đã không ăn gì nhiều, bây giờ vừa nôn ra Sư Nhạc chỉ cảm thấy trong miệng toàn nước đắng, khóe mắt cũng trào ra vài giọt nước mắt.

Vỗ nhẹ vào lồng ngực, Sư Nhạc cũng không biết bao lâu rồi mình mới có trạng thái chật vật như vậy. Cô lau khóe mắt, cúi người vịn vào thân cây thở dốc.

Hổ Tử khẽ giật giật quần áo của anh trai: “Có phải cô giáo bị say xe không ạ?”

Thích Yến nhẹ nhàng ừ một tiếng, nhớ lại rạng sáng hôm nay đứng trên cầu vượt thấy cô nữ sinh này bước vào quán thức ăn nhanh, cậu vội vàng quay vào xe cầm cuộn khăn giấy và chai nước còn mới chưa bị đông lạnh, nói với người đang ngồi trên ghế lái: “Cậu, đợi thêm ít phút nhé.”

Cậu cúi đầu đẩy nhẹ Hổ Tử, thấp giọng nói: “Tới chỗ chú Lưu mượn một cái xẻng lại đây.”

Hổ Tử lạch bạch chạy vào trạm xe.

Người đàn ông lái xe ló đầu ra: “Sao thế?”

“Chị gái này bị say xe.”

Thích Yến vừa nói vừa bước tới chỗ người đang vịn vào gốc cây, đưa khăn giấy và chai nước: “Súc miệng đi.”

Sư Nhạc cũng không có nhiều ngại ngùng, cầm lấy khăn giấy trong tay Tiểu Quai Quai, lau nhẹ khóe miệng: “Cảm ơn.”

Lâm Thái nghe thấy động tĩnh cũng xuống xe, lo lắng hỏi: “Nhạc Nhạc, em không sao chứ?”

“Không sao.” Sư Nhạc dùng nước súc miệng, “Khỏe ngay ấy mà.”

Cô sờ chai nước khoáng, thời tiết này bỏ trong xe mà lúc uống vào vẫn có chút ấm áp, không hề quá khó chịu.

Sư Nhạc còn chưa kịp phản ứng, Tiểu Quai Quai lại đưa tới một hộp xylitol, cô đang định mở miệng thì cậu đã động viên: “Chị cứ nghĩ ngơi một lúc đi, không cần vội đâu.”

“Ăn thêm cái này sẽ khá hơn chút đấy.”

Nhìn dáng dấp như vậy, có vẻ là đã xử lý tình huống này rất thành thạo rồi.

“Cảm ơn.”

“Không có chi.”

Sau khi nôn ra hết, Sư Nhạc cảm thấy thể xác lẫn tinh thần đều thoải mái hơn rất nhiều. Cô khẽ mỉm cười, như thể cuộc trò chuyện hôm nay giữa cô và Tiểu Quai Quai chỉ dừng lại ở hai câu ‘cảm ơn’ và ‘không có chi’ vậy.

Cô chớp nhẹ đôi mắt, hiếm khi cảm thấy khuôn mặt này của mình có chút xấu hổ, chỉ vào đống đồ dơ dưới mặt đất, hỏi: “Vậy cái này phải làm sao bây giờ?”

“Không sao.”

Tiểu Quai Quai vừa nói xong, Hổ Tử đã cầm cái xẻng chạy tới.

Sư Nhạc thấy cậu thiếu niên trước mặt nhận cái xẻng, sau đó mặt không đổi sắc xúc một nắm đất cát che phủ lên những thứ đó.

Cô vội vàng cầm lấy cái xẻng: “Tiểu….bạn học này, để tôi, để tôi làm cho.”

“Chị cứ lên xe trước đi.” Thích Yến không nhận ra là cô vừa đổi cách xưng hô, nhàn nhạt cười, “Không sao đâu.”

Cậu lấy lại cái xẻng.

Sư Nhạc nhìn bóng lưng thẳng tắp của cậu, vân vê hũ xylitol trong tay, cúi đầu hỏi: “Hổ Tử, anh trai của em tên gì vậy?”

Hồ Tử nhanh chóng đáp: “Anh trai của em tên là Thích Yến ạ!”

Vì lúc nãy đã biết tên của Hổ Tử nên Sư Nhạc cũng có chút ấn tượng, cô nhíu mày, “Thích Yến?”

Sau đó cười cười nói: “Nghe hay đấy.”

Một người là Hổ Tử, một người là Yến Tử.

Nhân lúc cơ thể đã cảm thấy khá ổn, Sư Nhạc lên xe, cô ngồi ở hàng ghế thứ hai, bên cạnh cửa sổ.

Lúc này cậu thiếu niên cũng vừa trở về, cậu chỉ cần nhấc một bước chân đã giẫm tới vị trí trống ở lối giữa chiếc xe.

Trên xe đã hết chỗ ngồi trống. Cậu thiếu niên khom lưng, lôi một chiếc ghế đẩu bằng nhựa vừa nhỏ vừa thấp dưới gầm ghế ra, đôi chân dài gập lại rồi ngồi xuống, đóng cửa xe lại, sau đó kéo Hổ Tử tới trước mặt mình, nhẹ nhàng ôm lấy.

Cậu nói: “Cậu, chạy được rồi.”

Lâm Thái ngồi bên cạnh không nhịn được hỏi: “Cậu như vậy có ổn không?”

Khuôn mặt của Thích Yến áp vào lưng Hổ Tử, đúng lúc đang lấy điện thoại ra, trên màn hình điện thoại có một vết nứt.

Nghe Lâm Thái nói như vậy, cậu khẽ cười, cả người cũng ôn hòa đi mấy phần: “Đường vào thôn không có cảnh sát giao thông, như vậy cho tiện.”

Sư Nhạc không khỏi nhìn về phía chân cậu, thực sự có chút ai oán về độ dài này. Tuy nói Tiểu Yến Tử nhỏ tuổi hơn cô, nhưng quả thực là cậu đã cao hơn cô rất nhiều.

Cô bèn đưa tay ra: “Hổ Tử, lại đây.”

Thích Yến và Hổ Tử đồng thời quay lại, vẻ mặt như chưa kịp hiểu được ý cô. Một người thì kháu khỉnh bụ bẫm, một người thì ôn hòa sạch sẽ, xét về tướng mạo hoàn toàn không có chút gì giống nhau.

“Anh trai ôm em không tiện đâu.” Sư Nhạc nghiêng đầu nói, “Lại đây cô ôm.”

Hổ Tử đang chống tay vào phần lưng của ghế phó lái trước mặt, trên đầu vẫn còn đội chiếc mũ lưỡi trai. Cậu bé khẽ đẩy vành mũ lên cao, để lộ ra đôi mắt sáng rực.

Quay đầu lại liếc nhìn anh trai, phần mông Hổ Tử khẽ động đậy.

Nhưng Thích Yến không buông tay, cậu cong cong khóe mắt: “Hổ Tử nghịch ngợm hiếu động, chị lại bị đang bị say xe, không tiện giữ thằng bé đâu.”

Lâm Thái cũng nói: “Đúng vậy, bản thân em còn đang khó chịu đấy.”

Thấy cậu không có ý định thả ra, Sư Nhạc cũng không hỏi nữa, dựa vào ghế khôi phục lại tinh thần.

Chưa đến nửa giờ sau xe đã đậu ngay ngắn trước cổng trưởng tiểu học Dư Bình, có hai tòa nhà, một tòa nhà hai tầng và một toà nhà ba tầng.

Thích Yến ôm Hổ Tử xuống xe, sau đó giúp mọi người xách hành lý xuống. Phần dịch vụ này phải nói là rất đến nơi đến chốn, Sư Nhạc thật sự muốn dành cho cậu một lời khen ngợi năm sao.

Sư Nhạc đẩy hành lý của mình vào trước để không cản đường mọi người.

Phía sau có người chạy xe máy tới, dừng ngay trước cổng trường, thấy người đang chuyển hành lý thì lập tức kinh ngạc: “Thích Yến? Em được nghỉ à?”

Thích Yến quay đầu lại, nở một nụ cười, động tác trong tay vẫn không dừng lại: “Hiệu trưởng.”

Mọi người nghe thấy tiếng động liền quay sang nhìn, Lâm Thái là người phản ứng đầu tiên: “Là hiệu trưởng của trường tiểu học Dư Bình sao?”

Ánh mắt của hiệu trưởng rời khỏi người Thích Yến, vội vàng tiến lên bắt tay Lâm Thái: “Đúng vậy, là tôi! Xin lỗi vì bây giờ mới đến được.”

Lâm Thái: “Chúng em cũng vừa mới đến thôi ạ.”

Lãnh đạo đang nói chuyện, mọi người cũng không thể rời đi, Sư Nhạc đặt mông ngồi lên rương hành lý của mình, tay khẽ nghịch hộp xylitol, vừa lắng nghe cuộc trò chuyện vừa quan sát hoàn cảnh xung quanh.

Sân trường rất nhỏ, khu giảng đường thoạt nhìn đã không ít tuổi, chỉ có một bục chào cờ, chiếc bàn bóng bàn bên cạnh cũng đã quá cũ, ngay cả cổng trường cũng chỉ là một tấm cửa sắt đã hoen gỉ.

Xung quanh đều là núi, hai bên đường cây cối bao quanh, cánh cổng là con đường thông với mọi phương hướng.

Thời tiết rắng ráo nên vẫn còn tốt, nếu lỡ trời mưa xuống thì chắc hẳn sẽ trở thành một đống sình lầy. 

Sư Nhạc nhớ thời tiết phía Nam vào mùa hè mưa rất nhiều, mà cô cũng đã nhiều năm rồi không về lại phía Nam.

Đang suy nghĩ bâng quơ, đột nhiên có ai đó vỗ nhẹ vai cô: “Này Nhạc Nhạc, anh chàng đẹp trai đó là ai vậy? Người ngồi chung xe với bọn cậu ấy?”

Vỗ vai cô là Đồng Lâm, thành viên cùng tham gia đoàn hỗ trợ giảng dạy, học chung một học viện với cô.

Sư Nhạc nhướn mắt, người Đồng Lâm đang nhắc đến chẳng phải là Tiểu Yến Tử vừa mới chuyển xong hành lý sao?

Cô ngừng nghịch hũ xylitol, nghiêng đầu cười: “Thì là anh chàng đẹp trai đó.”

“Tớ hỏi thật mà.” Đồng Lâm khoác vai cô,  “Nhan sắc này không chê vào đâu được.”

“Ừm.”

Chắc chắn rồi, từ lúc Tiểu Yến Tử bước xuống xe đến nay, cả nam sinh lẫn nữ sinh trong nhóm đều lom lom nhìn cậu.

Nhưng Sư Nhạc không biết phải giới thiệu cậu thế nào, vì dù sao cô cũng đâu quen biết.

Thế là cô nói: “Đây là xe của nhà họ.”

“Thì ra là như vậy.” Đồng Lâm gật gù.

Lâm Thái lúc này cũng vừa nói chuyện với hiệu trưởng xong, hiệu trưởng kéo mọi người ra cổng trường chụp chung một tấm hình.

Thấy Thích Yến và Hổ Tử, hiệu trưởng bèn ngoắc tay: “Thích Yến, nào nào nào, em cũng lại đây luôn đi.”

Sư Nhạc cảm thấy vô cùng kỳ lạ, lúc cô còn đi học, những vị hiệu trưởng kia toàn là thần long thấy đầu không thấy đuôi, chứ đừng nói là nhớ ai đã chụp ảnh chung với ai.

Còn vị hiệu trưởng này thì lại khá nhiệt tình với Tiểu Yến Tử.

“Không được rồi hiệu trưởng.” Xe van lúc này đã khởi động, Thích Yến kéo tay Hổ Tử đang đứng cách đó không xa: “Nói tạm biệt với hiệu trưởng đi, chúng ta về trước.”

“Về cái gì mà về!” Hiệu trưởng bước tới kéo cậu qua, “Em làm quen với mọi người một chút đi, biết đâu sau này lại có duyên thì sao.”

Người trong đoàn ngược lại cũng không coi chuyện này có gì to tát, ai nấy đều tích cực hưởng ứng: “Đúng đấy đúng đấy!”

Thích Yến có chút cân nhắc, thấy người đang chuẩn bị chụp ảnh đứng bên cạnh cũng mặc đoàn phục, bèn nói: “Hay là để tôi chụp cho mọi người đi. Hổ Tử chụp chung với các giáo viên được không?”

Hổ Tử lập tức nhìn về phía Sư Nhạc.

Sư Nhạc bật cười, vẫy tay với cậu bé: “Lại đây.”

Hổ Tử liền chạy tới chỗ Sư Nhạc, Sư Nhạc khẽ sờ đầu cậu bé: “Em đứng chung với cô nhé.”

Hiệu trưởng cũng không ép buộc nữa: “Đứa nhỏ này, tính khí vẫn không chịu thay đổi.”

Sư Nhạc nhịn không được nghĩ: Đây mà cũng gọi là tính khí sao?

Người chụp ảnh là người chuyên phụ trách việc chụp ảnh trong đoàn, lúc này có Thích Yến tiếp nhận, anh ấy cuối cùng cũng có thể tham gia vào ống kính, chần chừ một lát rồi đưa máy ảnh cho cậu: “Cứ bấm vào đây là được, làm phiền cậu rồi.”

Thích Yến nhận bằng hai tay: “Không sao đâu ạ.”

Chụp ảnh xong, mọi người xúm lại xem bức ảnh. Thích Yến lùi về sau đi tìm hiệu trưởng: “Hiệu trưởng, trời cũng không còn sớm nữa, em đưa Hổ Tử về nhà trước, thầy tiếp tục công việc nhé.”

“Được.” Hiệu trưởng phất tay, “Đi đường nhớ chú ý an toàn.”

Sư Nhạc không thích tham gia vào những chỗ náo nhiệt, cô chọn cách đứng bên ngoài đám đông. Lúc này, từ trong đám người đang xem bức ảnh bỗng có người lách ra ngoài, đi về hướng Tiểu Yến Tử.

Cô hơi nheo mắt lại, sau đó khẽ cười một tiếng, đứng dậy đuổi theo đè bả vai Đồng Lâm lại, nhíu mày nói: “Tính làm gì đấy?”

Đồng Lâm bị ép dừng bước, cô ấy sửa sang lại tóc tai, quay đầu lại giơ điện thoại lên: “Định xin Wechat, sau này đi xe cho tiện ấy mà.”

Ở đây cũng đang nghĩ hè, bình thường còn phải lên lớp, làm gì có nhiều thời gian để đi ra ngoài?

Đồng Lâm ở trong học viện đã có tiếng, hễ cứ gặp ai đẹp trai cũng muốn trêu chọc, thuộc dạng ‘bước qua vạn bụi cỏ, trên người sặc mùi tanh’, mấy anh chàng đẹp trai trong Wechat của cô ấy đều phải xếp hàng mà đánh số thứ tự.

Sư Nhạc cười cười, nhắc nhở: “Người ta vẫn còn là học sinh cấp ba, vị thành niên.”

Đồng Lâm hứ nhẹ, cũng không hề che đậy mục đích của bản thân: “Thì tớ cũng đã thành niên được bao lâu đâu. Kiểu em trai mưa này thật sự rất thú vị, với lại chúng ta cũng đang nghĩ hè, tìm chút niềm vui thôi mà, đúng không?”

“Được rồi.” Sư Nhạc thu lại ý cười, xoay người cô ấy lại, “Cậu ấy không giống với mấy người kia đâu.”

“Chỗ nào không giống?”

Sư Nhạc nhìn Tiểu Yến Tử đeo ba lô trên lưng, cúi người chỉnh lại mũ cho Hổ Tử, vừa nói chuyện vừa đặt tay lên đầu em trai. Mặc dù không nghe thấy âm thanh, nhưng cô vẫn có thể tưởng tượng được giọng nói trong trẻo như viên minh châu của cậu.

Khó có thể gặp được nhau, sau này nói không chừng cũng không gặp lại nữa.

Giới thiệu cho Đồng Lâm rồi có khi lại là chuyện phiền lòng, xa cách đôi nơi.

“Nói chung là không giống nhau.” Sư Nhạc mở hủ xylitol đổ hai viên kẹo ra, đưa cho Đồng Lâm: “Ăn đi, anh chàng đẹp trai cho đấy, đè nén trái tim đang xao động không yên của cậu lại.”

Đúng lúc này, Tiểu Yến Tử cách đó không xa đứng thẳng người dậy, còn Hổ Tử thì đột nhiên quay đầu lại, nhìn về hướng Sư Nhạc.

Sư Nhạc thoáng dừng lại.

Hổ Tử lạch bạch chạy tới, vẫy tay với cô: “Cô giáo, ngày mai gặp!”

Đồng Lâm ngạc nhiên: “Woa, đây là học sinh sao? Đáng yêu thế.”

Hổ Tử gật đầu: “Chào cô ạ.”

Đồng Lâm: “Ngày mai gặp nhé, bạn học nhỏ.”

Sư Nhạc cũng khom lưng vẫy tay với Hổ Tử: “Mai gặp nhé.”

Hổ Tử nhận được câu trả lời lại lạch bạch chạy về.

Tầm mắt của Sư Nhạc chuyển động theo bước chân cậu bé, cuối cùng nhìn thấy Tiểu Yến Tử đang đứng dưới tán cây.

Tiểu Yến Tử hơi xoay người lại, lễ phép gật đầu với cô.

Đồng Lâm thấy thế, lập tức giựt lấy hũ xylitol trong tay Sư Nhạc, khẽ cười nói: “Tớ biết rồi, thì ra là không giống nhau.”

Bình luận

Truyện đang đọc