CHỈ LÀ SÁU NGÀN DẶM

Weibo đã thực sự bùng nổ.

Mục tin nhắn và điện thoại của Thích Yến cũng bùng nổ.

Nhìn tin nhắn ùn ùn kéo đến không ngừng nghĩ, Thích Yến đặt điện thoại sang một bên, quay người lại ngắm nhìn Sư Nhạc vẫn đang say giấc.

Weibo đăng lúc năm giờ hai mươi phút sáng, rõ ràng là tối hôm qua cô đã kêu mệt mỏi muốn nghĩ ngơi, vậy mà không biết tại sao lại có nghị lực bò dậy giờ đó để đăng lên.

Thích Yến đưa tay vén gọn mái tóc của cô sang một bên, cúi người hôn nhẹ lên vầng trán cô, thở dài: “Sư Mãn Mãn…”

Vào nhưng lúc anh không ngờ tới nhất, cô luôn có thể tặng cho anh một phần quà to lớn.

Sư Nhạc đang say ngủ, nghe thấy tiếng gọi thì có chút cáu kỉnh, cô phủi tay Thích Yến ra: “Em muốn ngủ thêm một lát nữa.”

“Ngủ đi.” Thích Yến nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay cô, nhẹ nhàng vân vê một lát rồi mới rút tay về, đắp chăn lại cho cô.

Lúc Sư Nhạc tỉnh dậy, trong phòng đã không còn ai, bên ngoài trời đang đổ mưa, tiếng mưa còn khá lớn.

Hai năm gần đây cô và Thích Yến đã đổi sang một căn hộ khác, là kiểu thông tầng. Từ trong phòng ngủ bước ra, vừa liếc mắt cô đã nhìn thấy Thích Yến đang từ trong phòng bếp bưng cháo ra.

Thời gian cô ở nhà không nhiều, Thích Yến cũng không quen thuê dì giúp việc, vì vậy cơm nước trong nhà đều do một tay anh nấu.

Sư Nhạc nhoài người lên tay vịn cầu thang, nhìn anh cười nói: “Hôm nay anh không đi làm à?”

“Ừm.” Thích Yến múc một bát cháo rồi đặt sang một bên, “Rửa mặt đi rồi xuống ăn sáng.”

Sư Nhạc nhanh chóng đi rửa mặt rồi chạy xuống lầu, Thích Yến đã dọn đồ ăn sáng lên bàn, lúc này đang rũ mắt nghiêm túc bóc trứng gà.

Đợi Sư Nhạc ngồi xuống, anh đặt quả trứng gà vào bát cô.

Sư Nhạc đã ăn xong quả trứng mà vẫn không thấy người đối diện nói gì.

Lẽ nào chưa nhận được tin nhắn?

Nhưng cẩn thận ngẫm nghĩ lại, hình như cũng không có khả năng đó, bởi vì mỗi lần Weibo của cô đăng cái gì Thích Yến đều là người biết đầu tiên.

“Thích Tiểu Yến.”

Sư Nhạc vốn không có nhiều kiên nhẫn, cô dứt khoát hỏi thẳng anh: “Anh không có gì muốn nói với em sao?”

Thích Yến nhàn nhạt mỉm cười: “Hửm?”

“Nói gì cơ?”

Sư Nhạc bị anh hỏi ngược một câu làm cho cứng họng.

Nhưng nhìn phản ứng này của anh thì hình như đã nhìn thấy rồi?

Đang xem ai giữ được bình tĩnh hơn đúng không?

Sư Nhạc ngả lưng ra ghế, thong thả húp cháo: “Không có gì.”

Thích Yến ngước mắt lên, nhìn sắc mặt của cô hơi nặng nề thì biết cô có chút không vui rồi, bèn mở miệng hỏi: “Hôm nay có lịch trình gì không?”

Sư Nhạc chán nản khuấy cháo trong bát: “Mấy hôm nay không làm gì cả.”

Thích Yến đè tay cô lại: “Không nên khuấy cháo.”

Sư Nhạc chậc một tiếng, buông cái thìa ra, bình thường cô ăn đã rất ít, lúc này cũng không gắng hơn là bao.

Thích Yến biết cô như vậy là không muốn ăn nữa rồi, nhưng anh vẫn gắp một miếng sủi cảo bỏ vào bát cô: “Vậy chốc nữa đi thay quần áo rồi chúng ta ra ngoài.”

Sư Nhạc cầm đũa lên, cắn miếng sủi cảo đó: “Đi đâu?”

Thích Yến ôn hòa đáp: “Có một nơi muốn dẫn em đi ngắm thử.”

Sư Nhạc nhướng mày.

Chút mất hứng trong lòng vừa nãy bỗng nhiên biến mất không dấu vết.

Cô nhanh chóng ăn xong mọi thứ: “Em đi thay đồ.”

Tối qua đăng lên Weibo một tin như vậy, bây giờ mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cô, nhưng Sư Nhạc cũng không cảm thấy có gì to tát.

Dù sao đối với cô thì mối quan hệ giữa cô và Thích Yến cũng chẳng có gì phải giấu giếm, thế nên lúc ra cửa cô cũng không né tránh gì.

Huống hồ tiểu khu này an ninh rất tốt, đến tận bây giờ vẫn không ai biết cô đang sống ở đây.

Lên xe xong, Sư Nhạc ngoảnh đầu nhìn Thích Yến, anh ngồi ngay ngắn như thể sắp phải đối diện tình huống gì đó rất quan trọng.

Sư Nhạc trêu chọc: “Anh sắp cho em một bất ngờ đúng không?”

Thích Yến trầm mặc mấy giây, rũ mắt khẽ cười: “Cũng không biết có phải bất ngờ không nữa, đến nơi rồi mới biết.”

Sư Nhạc chạm nhẹ vào vành tai anh, lại gần nói: “Thứ gì anh tặng em cũng bất ngờ hết.”

Thích Yến quay qua, ánh mắt chợt sáng lên: “Hy vọng là vậy.”

Nửa tiếng sau.

Nhìn cánh cổng của cục Dân Chính trước mắt, Sư Nhạc hoàn toàn ngơ ngẩn.

Thích Yến đậu xe xong, thấp giọng cười một tiếng, nghiêng người qua cởi dây an toàn cho cô rồi dịu dàng hỏi: “Bất ngờ không?”

Sư Nhạc không ngờ anh lại hành động nhanh như vậy, tối qua mới nói muốn kết hôn thì sáng ra đã dẫn cô đến chỗ này.

Cô hoàn toàn không có một chút chuẩn bị nào.

Thích Yến thở dài, lấy di động ra nhấp vào mục Weibo mà cô đã đăng: “Mãn Mãn, hôm nay anh đã suy nghĩ rất lâu.”

“Mặc dù hôm qua chúng ta đã quyết định, nhưng lúc nhìn thấy bài đăng này anh vẫn cảm thấy không quá chân thực.”

Nói đến lại thấy buồn cười.

Họ đã ở bên nhau và yêu nhau được mấy năm, nhưng không mấy ai biết điều đó, và trừ họ ra thì hình như cũng không có ai biết người này thuộc về anh.

Vì vậy mà mỗi khi đêm về, Thích Yến phải ôm chặt lấy Sư Nhạc mới có thể ổn định lại trái tim đang thấp thỏm.

Rồi sáng sớm hôm nay, Sư Nhạc lại cho anh một liều thuốc an thần lớn đến như vậy.

Thích Yến đã ngẩn ngơ rất lâu, cuối cùng vẫn không thể cảm thấy những câu chữ đó cho anh đủ cảm giác chân thật.

Anh cần, rất cần đóng dấu và dán tem lên những con chữ và bức hình này.

Nếu không phải có bài đăng đó, Thích Yến từng nghĩ có thể mình sẽ chọn một ngày đẹp trời nào đó, cùng cô cẩn thận bàn bạc lại, sau đó hai người nắm tay bước vào nơi này.

Chứ không phải như bây giờ, bởi vì lo lắng nên chỉ dám tiền trảm hậu tấu.

Nghe xong lời anh nói, chút kinh ngạc và hoảng hốt trong lòng Sư Nhạc cũng bỗng nhiên biến mất, cô cười hỏi: “Chỗ nào không chân thực?”

Cô nói: “Ngày ngày đêm đêm anh đều ôm lấy em, chẳng lẽ như vậy cũng chưa đủ chân thực sao?”

Thích Yến nghiêng người ôm cô vào lòng: “Ừm, rất sợ vừa tỉnh dậy em đã đi mất.”

Sư Nhạc để mặc cho anh ôm, sau đó nhẹ nhàng ôm ngược lại anh: “Thích Tiểu Yến, là em không tốt.”

Thích Yến thoáng sửng sốt.

Tính chất công việc của cô đặc biệt, luôn thu hút sự chú ý của nhiều người, vì vậy đã khiến cho Thích Yến ở trong bóng tối chịu không ít ấm ức, khiến anh phải luôn vì cô mà nhượng bộ.

“Là em không tốt.” Sư Nhạc nói, “Không mang lại cho anh đủ cảm giác an toàn.”

Thích Yến không nói chuyện, vùi đầu vào cổ cô hít sâu một hơi: “Em trách anh sao?”

Sư Nhạc cười: “Trách anh làm gì?”

Cô buông Thích Yến ra, hỏi anh: “Sổ hộ khẩu đâu?”

Thích Yến im lặng lấy cuốn sổ hộ khẩu đã chuẩn bị sẵn từ trước ra.

Sư Nhạc nhận lấy: “Chuẩn bị cũng tươm tất đấy nhỉ.”

Cô mở cửa xe, quay đầu mỉm cười với anh: “Anh Thích, anh đã sẵn sàng chưa? Trở thành chồng của Sư Mãn Mãn, cùng cô ấy nắm tay đi đến hết cuộc đời.”

Thích Yến thở phào nhẹ nhõm, khẽ cười: “Sẵn sàng rồi, cô Sư.”

“Anh ấy đã chờ đợi ngày này từ rất lâu, rất lâu rồi.”

Cơn mưa bên ngoài cửa sổ xe không biết từ lúc nào đã tạnh hẳn.

Lúc này mây đen dường như đã tan biến, chút ánh nắng mai cũng từ từ ló dạng, phản chiếu lên hai người.

Hôm nay người đến cục Dân Chính không nhiều.

Thích Yến và Sư Nhạc vừa xuất hiện, gần như đã thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.

Sư Nhạc không mang khẩu trang, cũng không đeo kính râm.

Thích Yến sau khi xuống xe thì vươn tay về hướng cô.

Sư Nhạc cong khóe mắt, cùng anh đan chặt mười ngón tay bước vào cục Dân Chính.

Cùng ngày hôm đó, hot search #Sư Nhạc công khai tình yêu# vẫn chưa hạ nhiệt thì những hot search khác đã vượt mặt leo lên đầu trang.

#Sư Nhạc ở cục Dân Chính#

#Sư Nhạc kết hôn#

#Người chồng bí ẩn ngoài giới giải trí của Sư Nhạc#

Trong số đó, một tài khoản vô danh có tên là ‘Mãn Mãn Thiên Tinh’ bỗng nhiên kéo được hàng trăm nghìn lượt follow, chỉ bởi vì một bức ảnh giấy đăng ký kết hôn mà anh đã đăng lên.

Mãn Mãn Thiên Tinh: “@Sư Nhạc, Sư Mãn Mãn, nửa quãng đời còn lại của tôi. (Hình ảnh)

Sư Nhạc: “@Mãn Mãn Thiên Tinh, anh Thích, nửa quảng đời còn lại của tôi (Hình ảnh)

: Wow! Sư Nhạc, ngoài giới showbiz vẫn còn tồn tại một nhan sắc như ông xã của cô thật ư?

: Hotboy của đại học A, tốt nghiệp sinh viên loại xuất sắc, sếp tổng của Công Nghệ Tuần Ưu, cứ hỏi thăm Thích Yến là biết.

: Mới thông báo chính thức vào rạng sáng, vậy mà buổi trưa đã lãnh giấy chứng nhận kết hôn, tốc độ này quả thực là, bái phục, bái phục.

: Nhan sắc của hai người này, lóa hết mắt rồi, lóa hết mắt rồi!

Sau đó, ở dưới phần bình luận của bài đăng bắt đầu xuất hiện nhiều bình luận khác.

: Khoan đã! Đây chẳng phải là anh chàng đẹp trai đã tỏ tình với bạn gái của mình trong ngày họp báo ra single 《Ngân Hà》của Sư Nhạc sao?!”

: Đúng rồi, chính là anh ấy! Hôm đó tôi là người ngồi bên cạnh anh ấy, còn hỏi anh ấy một câu, anh ấy nói bạn gái của anh ấy trốn rồi. Mẹ kiếp, không ngờ bạn gái của anh ấy lại chính là Sư Nhạc.

:Sư Mãn Mãn là tên gọi gì vậy?

: Ở trước mặt mọi người và ống kính lại dùng biệt danh để tỏ tình, sao mà kích thích quá vậy nè trời!

: Có quay lại video đấy! Mau nhấp vào xem đi!

Đoạn video đó đã được người khác cắt ngắn.

Thích Yến đội nón mang khẩu trang, tay cầm micro, ánh mắt không hề rời khỏi người đang ngồi trên sân khấu.

Anh nói: “Tôi rất thích bạn.”

Sư Nhạc ngậm cười: “Cảm ơn.”

Thích Yến: “Tôi có thể mượn cơ hội này để tỏ tình với bạn gái không?”

Sư Nhạc: “Được.”

Thích Yến nhấc vành mũ lên, ánh mắt dạt dào tình cảm: “Mãn Mãn, anh yêu em.”

Sư Nhạc nhìn anh mỉm cười: “Bạn gái của bạn nhất định rất hạnh phúc.”

Thích Yến: “Hình như cô ấy rất hạnh phúc.”

: Wow wow wow, con mẹ nó miệng tôi không khép lại được luôn!!!

: Đây là tình yêu cổ tích sao? Vừa bí mật lại điên cuồng.

: Đề nghị tất cả bạn nam vào đây học hỏi một khóa.

: Mọi người không phát hiện ra sao? ID của anh Thích này là Mãn Mãn Thiên Tinh.

: Phát hiện ra rồi, Mãn Mãn = Sư Nhạc. Mãn Mãn Thiên Tinh = Sư Nhạc là ngôi sao.

: Còn 《Ngân Hà》nữa! Tôi mới đi hóng hớt về đây! Mọi người cũng biết các bài hát của Sư Nhạc đều là tự sáng tác đúng không? Vậy thì bài hát 《Ngân Hà》này phải chăng cô ấy đang tỏ tình với anh Thích?

: Cho mọi người hồi tưởng lại một chút.

: “Những ngôi sao thảng thốt giẫm vào sương mù,

Mềm mại như đang lạc vào giấc mơ,

Ánh sáng trong mơ rất ấm áp, hoa nở đầy đất trời,

Có người đang xem một bộ phim cực kỳ nhẹ nhàng, nhưng lại không biết cốt truyện

Có người nói:

Mong em luôn dũng cảm và vững vàng,

Anh sẽ mãi, sẽ mãi đón nhận em,

Có người nói:

Trong dải Ngân Hà dày đặc các vì sao kia

Em chính là vì sao duy nhất và sáng nhất trong mắt anh.”

: Không ngờ tôi lại được chứng kiến một bộ phim tình cảm dài tập từ mấy năm trước!

: Chemistry đỉnh vãi, huhu. Em là ngôi sao của anh, anh là Ngân Hà của em.

: Ca từ này cũng lộ liễu quá rồi, nhưng mà tôi thích!

…..

Sư Nhạc và Thích Yến không hề hay biết trên mạng đang cuồn cuộn dậy sóng.

Hai vừa đăng giấy đăng ký kết hôn lên Weibo xong thì bị cuộc điện thoại của Sư Tần gọi đi.

Sư Tần ngồi trong phòng khách, xụ mặt nói: “Chuyện lớn như vậy mà em cũng không nói trước với anh một tiếng?”

Sư Nhạc vẫn đang cầm cuốn sổ màu đỏ trong tay, giọng điệu hơi thé lên: “Nói cái gì?”

“Kết hôn!” Sư Tần nhìn phản ứng này của cô thì càng thêm tức giận, đăng thông báo chính thức lúc rạng sáng thì thôi đi, vì dù sao đây cũng là chuyện sớm muộn.

Nhưng chuyện kết hôn chẳng phải nên thông báo với phụ huynh một tiếng sao?!

“Đăng ký giấy kết hôn chưa đến một tiếng nữa.” Sư Nhạc nói, “Đâu có cần chuẩn bị gì.”

Sư Tần đã sắp phát hỏa.

Thích Yến đè tay Sư Nhạc, ngước mắt nói với Sư Tần: “Anh, đây là quyết định nhất thời của em, là bọn em đã không suy nghĩ chu toàn.”

Sư Nhạc không hài lòng với việc anh nhận hết lỗi về mình: “Chuyện này cũng cần em đồng ý mà?”

Sư Tần hít sâu một hơi: “Được rồi, em câm miệng lại cho anh.”

Sư Nhạc ngồi thẳng người dậy, đưa cuốn sổ màu đỏ tới trước mặt anh ấy: “Em biết anh đang cảm thấy mất mặt vì em kết hôn sớm hơn anh.”

Cô làm như không nhìn thấy sắc mặt Sư Tần đã đen như đít nồi, còn tiếp tục nói: “Nhưng tình cảm đã đến thì bọn em cũng không đỡ được.”

“Anh xem đi, bức ảnh này chụp đẹp biết mấy.” Sư Nhạc mở giấy chứng nhận kết hôn ra, khoe khoang bức ảnh trên đó, “Tươi cười hớn hở lên chút được không? Em gái và em rể của anh xinh đẹp thế cơ mà.”

Sư Tần không thể nhịn được nữa: “Sư Mãn Mãn!”

Sư Nhạc bĩu môi, thu giấy chứng nhận kết hôn lại: “Xí.”

Thích Yến cảm thấy có chút đau đầu, vội vàng nhốt cô lại.

“Anh, anh đừng tức giận.” Thích Yến liếc mắt ra hiệu cho Sư Nhạc đừng nói nữa, “Vốn dĩ chuyện này nên báo trước với gia đình một tiếng.”

“Chỉ có điều, quả thực là có một số tình huống phát sinh ngoài ý muốn.”

Anh bảo đảm: “Sau này phần hôn lễ chắc chắc bọn em sẽ báo với anh trước.”

Sư Nhạc còn đổ dầu thêm lửa: “Ừm, để anh ấy chi tiền.”

Vẻ mặt Sư Tần vừa mới tốt lên một chút lại bắt đầu khó coi.

Anh ấy phớt lờ Sư Nhạc, hỏi Thích Yến: “Bên phía anh trai cậu thì sao?”

“Em cũng chưa báo với bọn họ.” Thích Yến nói, “Có điều, chắc là cũng biết rồi.”

Sư Tần giống như vừa tìm lại được một chút cân bằng.

Chủ yếu là bây giờ anh ấy chỉ có một mình Sư Nhạc là người thân, mặc dù hai người này đã sớm ở bên nhau, nhưng trong lòng anh ấy, kết hôn và chưa kết hôn là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Anh ấy giữ im lặng.

Sư Nhạc khẽ đẩy Thích Yến: “Bông tai của em hình như rơi trên xe rồi, anh đi xem thử coi có không.”

Thích Yến hiểu ý Sư Nhạc, anh gật đầu rồi đứng rồi, để không gian riêng cho hai anh em.

Đợi Thích Yến ra ngoài rồi, Sư Nhạc mới ngồi tới bên cạnh Sư Tần: “Đừng giận nữa mà.”

Sư Tần trầm mặc.

Sư Nhạc thở dài, kéo kéo tay áo anh ấy: “Anh.”

Sư Tần châm điếu thuốc, cũng không quan tâm cô đang ở đây mà rít một hơi: “Sư Mãn Mãn, em đã 26 rồi.”

Sư Nhạc: “Ừm.”

Sư Tần dụi điếu thuốc, khàn giọng nói: “Sao anh cứ cảm thấy, hình như anh tìm lại em chưa được bao lâu.”

Mí mắt Sư Nhạc khẽ run rẩy.

“Mới ngày nào còn là cô nhóc con, vậy mà giờ này đã chuẩn bị kết hôn rồi.” Sư Tần khẽ cười một tiếng, “Không phải anh tức giận đâu, anh chỉ là chưa chuẩn bị tốt tâm lý thôi. Nếu em chưa kết hôn, thì em vẫn mãi là một cô nhóc con.”

Sư Nhạc thấp giọng cười: “Kết hôn rồi em vẫn vậy mà.”

Sư Tần rút một tay ra, vò tóc cô.

Anh ấy lại thở dài: “Anh vẫn chưa đối xử tốt với em được bao lâu.”

“Sau này đã là người của nhà người ta rồi.”

“Sư Viên Viên.” Sư Nhạc đẩy tay anh ấy ra, “Anh nói vậy là có ý gì? Em không phải là người của anh nữa sao?”

Sư Tần quay mặt đi, tiếp tục hút thuốc: “Đâu có giống nhau.”

“Giống nhau mà.” Sư Nhạc cố chấp, “Bất kể như thế nào, dù em đi đến đâu thì cũng giống nhau cả thôi.”

“Anh đã đối xử tốt với em thì phải đối xử tốt cả đời, không được bởi vì em kết hôn mà muốn thay đổi.” Sư Nhạc sụt sịt, “Sư Viên Viên, anh cũng không thể vô lý như vậy được.”

“Đừng nói là em kết hôn rồi, cho dù là anh kết hôn rồi thì em vẫn muốn ỷ vào anh.”

Cô chặn cánh tay lại muốn nhấc lên hút thuốc của Sư Tần: “Anh là người thân duy nhất của em.”

Sư Tần cảm thấy buồn cười: “Vậy Thích Yến thì sao?”

Sư Nhạc: “Anh ấy là người yêu duy nhất của em.”

Cô khẽ cười: “Sư Tần, từ lúc còn nhỏ em đã nói với mọi người rằng, em có một người anh trai, em tên là Mãn Mãn, anh ấy tên là Viên Viên, bởi vì chúng ta muốn hạnh phúc viên mãn.”

“Được rồi.” Sư Tần ngắt lời cô, “Sến súa.”

“Anh lại chán chê rồi chứ gì!” Sư Nhạc giựt lấy điếu thuốc của anh, “Em đang nói nghiêm túc đấy, hôn lễ giao hết cho anh.”

Cô chống cằm, nhướng mày nói: “Em đợi anh nắm tay em, giao em cho người em yêu nhất.”

Sư Tần khoát tay: “Biết rồi.”

“Em nhớ bớt chút thời gian qua chào hỏi Thời gia một chuyến.” Sư Tần dặn dò, “Chuyện này bọn em có hơi bốc đồng rồi, đừng để người ta phật ý.”

Sư Nhạc khẽ gật đầu: “Em biết rồi.”

Từ nhà Sư Tần đi ra.

Sư Nhạc mở cửa kính xe nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thoạt nhìn có vẻ không mấy hào hứng.

Thích Yến hiểu tính cách Sư Tần, hai anh em nhà này hẳn không phải là đang thực sự cãi nhau, thế nên nhân lúc đèn đỏ, anh nắm lấy tay Sư Nhạc: “Em sao vậy?”

Sư Nhạc quay đầu: “Em đột nhiên có chút hối hận.”

Thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô, trái tim Thích Yến chợt đập hẫng một nhịp.

Tại sao nói tới nói lui lại thành ra hối hận rồi?

Thích Yến nắm chặt lấy tay cô, hơi hơi dùng sức: “Sư Mãn Mãn.”

Sư Nhạc nhìn thấy vẻ mặt của anh đột nhiên căng thẳng thì không khỏi mỉm cười: “Căng thẳng gì chứ? Gạo cũng đã nấu thành cơm rồi mà.”

Thích Yến không quan tâm, anh thẳng thừng cầm lấy giấy đăng ký kết hôn mà cô vẫn đang cầm trên tay: “Em có hối hận cũng vô dụng.”

Sư Nhạc để mặc cho hành động của anh, thấp giọng nói: “Em chỉ là đột nhiên cảm thấy, hình như em vẫn chưa ở chung với anh em được bao lâu.”

Thích Yến nói: “Sau này chúng ta vẫn sống chung với nhau mà.”

“Hửm?”

Thích Yến: “Anh sẽ mua một căn hộ bên chỗ anh ấy, sau này chúng ta có thể sống bên đó.”

Sư Nhạc: “…”

Cô buồn cười nói: “Em khó khăn lắm mới có tâm trạng đa sầu đa cảm như vậy đấy.”

Thích Yến cười nói: “Anh chỉ muốn nói với em là đừng lo lắng bất cứ chuyện gì cả.”

“Anh Thích đây sẽ giải quyết hết cho em.”

“Sư Mãn Mãn, trước đây vì anh chưa đủ năng lực nên vẫn luôn cố gắng.” Anh nhẹ nhàng nói, “Chỉ để có được như ngày hôm nay, có thể giải quyết mọi muộn phiền lo lắng của em, trở thành một tấm lá chắn tốt nhất cho em.”

Anh nhích người tới, đặt lên khóe môi cô một nụ hôn: “Vì vậy, em đừng hối hận nữa nhé.”

Sư Nhạc ngoảnh mặt sang chỗ khác: “Em lừa anh đấy.”

“Em dễ gì hối hận.”

Cô lấy điện thoại ra, cuối cùng cũng có chút thời gian lướt xem trận gió tanh mưa máu trên mạng xã hội.

Cả một ngày trời mà hot search vẫn chưa có dấu hiệu hạ nhiệt, fan hâm mộ còn đào mộ được một số chuyện thời đại học của hai người.

Nhưng đa số đều là bình luận tích cực, thế nên bên phía Trương Bình và công ty cũng không quá để tâm.

Sư Nhạc nghĩ bụng: thực ra để có được ngày này, cô cũng đã nổ lực rất lâu.

Để cho mọi người nhớ rằng, cô chỉ là một ca sĩ.

Cô lướt đến video thì có chút bất ngờ: “Cái này mà bọn họ cũng đào ra được.”

Thích Yến đang lái xe: “Hửm?”

Sư Nhạc mở to âm lượng, Thích Yến vừa hay nghe đến câu: “Mãn Mãn, anh yêu em.”

Vành tai anh từ từ đỏ lên.

Sư Nhạc càng nghe càng cảm thấy thích thú: “Thích Tiểu Yến của khi đó dạn dĩ thật chứ.”

Vành tai của Thích Yến càng lúc càng nóng lên: “Đừng nghe nữa.”

“Tại sao đừng nghe nữa?” Sư Nhạc nói, “Fan hâm mộ ai cũng bảo là ngọt ngào hết.”

“Ừm, anh cũng cảm thấy em rất ngọt.”

Cô ngẫm nghĩ một lúc rồi đưa ra đề nghị: “Lần sau em mở buổi concert, anh cũng tỏ tình với em như thế này được không?”

Thích Yến quay qua: “Đâu cần tới buổi concert, ngày nào anh cũng sẽ tỏ tình với em như vậy.”

“Đâu có giống nhau.” Sư Nhạc cất điện thoại, “Từ rất lâu trước đây, em đã từng nghĩ đến một ngày nào đó anh có thể cùng em xuất hiện trước vạn người, quang minh chính đại công khai mối quan hệ.”

“Em có thể chỉ vào người đang đứng dưới sân khấu và nói với mọi người rằng.”

Cô giả vờ đưa nắm tay làm micro, đằng hắng giọng: “Mọi người xem, đây là ông xã của tôi, là người tôi yêu nhất, anh ấy tên là Thích Yến.”

Máu huyết toàn thân Thích Yến như bởi vì mấy câu nói này mà sôi sục cuộn trào.

Anh dừng xe, đưa mắt nhìn Sư Nhạc.

Cô cuộn tay thành nắm đấm rồi đặt bên miệng, nhìn anh cười rạng rỡ, tay còn lại cũng đưa tới trước mặt anh, giả vờ như đang phỏng vấn: “Anh Thích, anh cảm thấy có được không?”

Giọng nói của Thích Yến rất trầm: “Được.”

Anh ngước mắt lên, nhìn thẳng vào ánh mắt đang sáng rực của cô.

Sư Nhạc nói: “Vậy có cần diễn tập trước một chút không?”

Thích Yến lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, cất giọng đáp lại một tiếng.

Anh nắm lấy cổ tay Sư Nhạc, nhìn vào mắt cô, nói rõ ràng từng chữ một: “Chào mọi người, mấy năm trước tôi chỉ có thể bí mật nói với người trên sân khấu rằng tôi rất yêu cô ấy.”

“Nhưng bây giờ tôi muốn nói với tất cả mọi người rằng, ngôi sao chói mắt mang tên Sư Nhạc đang ở trên sân khấu đây là bà xã của tôi, tôi rất yêu cô ấy.”

Hơi thở ấm nóng của anh phả vào tay Sư Nhạc.

Bàn tay cô như sắp mềm nhũn ra: “Học đâu ra cái kiểu sến súa vậy chứ.”

Thích Yến cong môi: “Đến nhà rồi, bà Thích.”

Sư Nhạc thích ứng với kiểu xưng hô này rất nhanh, cô cũng ngậm cười đáp lại: “Vâng, ông Thích.”

Lúc hai người bước vào thang máy, Thích Yến bỗng nhiên hỏi cô: “Bài hát 《Ngân Hà》là em viết từ khi nào?”

Sư Nhạc nhớ rất rõ: “Sau khi đến nhà anh ăn tết Nguyên Tiêu năm đó.”

“Ông Thích.” Cô quay người lại, ôm lấy eo anh, “Em rất cảm kích vì lúc đó anh đã đón nhận con người nhếch nhác của em.”

Thích Yến ôm cô vào lòng, đặt lên trán cô một nụ hôn: “Anh cũng rất cảm kích vì có thể đón nhận em.”

“Tân hôn vui vẻ, ông Thích.”

“Tân hôn vui vẻ, bà Thích.”

Bình luận

Truyện đang đọc