CHỈNH SỬA LẠI 'CẤU HÌNH' TÔI TRỞ THÀNH MỸ NHÂN!

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Suýt nữa Tịnh Nhi té ngửa, cũng may dạo này gặp nhiều chuyện hit hot nên định lực của cô khá hơn rồi đấy..
Mẹ nó!
Cái thế giới này có cần nhỏ đến vậy không hả giời? Đi đâu cũng có diễm phúc đụng mặt nam nữ chính được nữa?
Xem đi, ở buổi họp mặt hôm đó đã không nói làm gì, hôm nay cũng vậy nữa.. Hơn nữa dạ tiệc này bạn Thúy còn trực tiếp thăng cấp, không phải làm phục vụ nữa mà biến trở thành khách đi chung với Lý tổng-người tổ chức tối cao của dạ tiệc.
Lẽ nào cái này chính là định mệnh của nam nữ chính, đã đặt ra và kết nối rồi thì nhất định không thể thay đổi?


Bạn Thần và bạn Thúy gặp nhau bao lượt không nảy sinh được cái gì nên ông Tơ bà Nguyệt quyết tâm cho họ đụng mặt đến nỗi nảy sinh vấn đề mới thôi đấy à?


Nhưng không phải ở đây mọi thứ đều có thể thay đổi và biến động hay sao? Như chuyện của Lưu Ngân Hà đó.. Mà nữa, ánh mắt bạn Thúy nhìn bạn Lý tổng cũng không phải là không có cảm tình đâu..


Rắc rối quá mức!


Những rắc rối này không bận bạn Nhi suy nghĩ quá nhiều, bởi thực ra bạn ấy có muốn nghĩ cũng không đủ thời gian mà nghĩ. Vậy là Tịnh Nhi quyết định gác tất cả lại, đợi khi dạ tiệc kết thúc rồi về nhà tưởng tượng cả thể!
Mở đầu chính là màn khiêu vũ theo phong cách châu Âu, những vị khách ở nơi này đều thuộc giới thượng lưu hoặc nửa thượng lưu. Mấy điệu nhảy đơn giản này đều đã nhảy đến thuộc, thậm chí một số người còn hình thành kĩ năng nhảy vô cùng đẹp mắt. Bọn họ cùng với bạn nhảy kiều diễm của mình xoay người, kết hợp với ánh đèn sinh động.. lập tức cả hội trường đều biến thành một rừng hoa bướm!
Tất nhiên trong khu rừng ấy không tồn tại con bướm nhỏ mang tên Tịnh Nhi, vì lúc này cô đang phải cùng bạn Thần và bạn Ngọc đứng một góc.. ăn uống!
Đại Thần không thích khiêu vũ, chuyện này với bạn thanh mai như Tiểu Ngọc thì rõ ràng cô đã biết chắc. Cũng bởi hồi học mẫu giáo Đại Thần tập nhảy BBoy, sau đó sáng tạo ra điệu nhảy con gà nhỏ.. Điệu nhảy này ban đầu rất được hoan nghênh vì đáng yêu, nhưng sau đó Lý tổng trực tiếp vạch trần bản chất, sỉ vả nó là con gà ngu ngốc. Các bạn nam vốn không ưa Đại boss vì anh ta ưu tú thấy vậy liền hùa vào sỉ nhục anh ta...
Từ câu chuyện đau thương ấy Đại Thần không bao giờ thèm sáng tác điệu nhảy nữa, cũng không thèm học tử tế môn khiêu vũ..
Hừ, cũng tại Lý tổng ngu ngốc kia, nếu không không khéo giờ này thế giới đã có một vị biên tập vũ đạo đẳng cấp thế giới mang tên: Đặng Phúc Đại Thần rồi!


"Muốn nhảy sao?" Tiểu Ngọc nhấp một ngụm nước ngọt, vui vẻ hỏi Tịnh Nhi. Nào, nói muốn đi! Sau đó tốt nhất đi khỏi đây, trả không gian yên tĩnh riêng tư lại cho cô và Thần! "Vị bên kia cứ nhìn cô mãi kìa!"


"Haha.." Tịnh Nhi không tự giác đưa mắt về phía đó, một lão đại béo mập ra sức vẫy tay với cô.
Ông ta phải tầm năm chục tuổi, vậy mà vẫn cố chấp với kiểu dáng hoàng tử bạch mã, tự biến mình thành một thân trắng toát! Bộ vest trắng, giày trắng, mắt kính trắng, hoa cài áo cũng trắng.. Không! Không phải hoàng tử bạch mã chó má gì hết! Làm gì có vị hoàng tử nào mắt thẩm mỹ lại kém đến mức này chứ? Đây nhất định là Bạch Liên Hoa phiên bản nam!!
Đã vậy vị này còn sỗ sàng chạy tới làm quen và muốn cô cùng nhảy, cũng may có đôi mắt sắc lẻm của Đại boss, nếu không nhất định giờ này cô đang bị ép xoay tròn ngoài kia rồi!


"Muốn nhảy?" Đại Thần vốn đang dựa vào cạnh bàn thưởng thức rượu vang, nghe thấy tiếng cười lảnh lót miễn cưỡng của cô liền lười biếng lên tiếng "Giữ sức đi, chút nữa mới mệt!"


"Có sao đâu chứ? Cô ấy cũng nên đi tranh thủ chút tình cảm với các nhà đầu tư.." Tiểu Ngọc vẫn giữ nụ cười ngọt ngào, đáy mắt lạnh lẽo nói nhỏ ".. Thân gái dặm trường, không có tiền bạc, tài năng hạn hẹp muốn phát triển khó hơn lên trời!"


Câu nói phía sau của Tiểu Ngọc chìm giữa những khuôn nhạc mạnh mẽ lên xuống dồn dập như thác lũ, sau đó rất nhanh đạt tới cao trào, hốt hoảng rớt xuống tựa cánh diều đứt dây.. Những người ở giữa sảnh ra sức xoay người, tà váy dạ hội bung xòe đẹp mắt..
Tịnh Nhi đoán Đại Thần không nghe thấy câu nói này của Tiểu Ngọc, bởi vì lúc buông câu ấy ra, cô nàng chủ đích ghé sát tai cô. Hơn nữa còn căn đúng lúc nhạc đệm cao trào âm vang, kẻ được gọi là "thiên tài" như bạn ấy chắc đã tính toán cả rồi?
Nói cô không tiền?
Đúng! Tịnh Nhi công nhận!
Nhưng nói cô không tài?
Hừ, tôi có thể học dốt, tôi có thể chưa tốt nghiệp cấp ba, không được vào đại học cũng không có bằng giáo sư giống như cô.. Nhưng nói cho mà biết nhé, đây.. À mà viết được truyện có tính là có tài không ta?


Lại một vấn đề chưa có lời đáp, Tịnh Nhi tiếp tục bối rối gác nó qua một bên. Có vẻ đêm nay bạn Nhi sẽ mất ngủ, vì có quá nhiều chuyện cần bạn ấy phải nghĩ cho xong.


Sau khi khiêu vũ xong xuôi, MC lên bục giữa sảnh tuyên bố bắt đầu dạ tiệc. Bọn họ lần lượt thực hiện chương trình của mình, ban đầu là văn nghệ chào mừng, rồi tổng giám đốc SM tuyên bố lí do, lại tới văn nghệ, lại diễn văn của vị ABC nào đó, lại..
Nhàm chán!
Tịnh Nhi ngồi đây ngáp sắp rách miệng rồi!
Bao giờ mới đến lượt cô vậy hả? Không phải hôm nay cô mới là nhân vật chính hay sao?


"Vâng, xin giới thiệu với quý vị, nhà đầu tư lớn nhất của chúng tôi đêm nay.." MC cao giọng hô vang, bàn tay hướng xuống phía dưới "Tổng giám đốc tập đoàn Bảo Bối!!!"


"Tổng giám đốc Bảo Bối?"


"Vị nam nhân truyền kì ấy đêm nay có đến ư?"


"Trời, anh ta đầu tư kìa? Cho truyện của cô Nhi hay phim của Hạo Khánh? Khó đoán quá.."


"Xin mời anh lên phía trên này phát biểu đôi lời.."


"..."


Xung quanh nhanh chóng nổi lên tiếng xì xào, ngay đến Tịnh Nhi vốn đã nghĩ đến chuyện này rồi mà cảm giác sững sờ vẫn không tránh khỏi. Thì ra nhà đầu tư thần bí ấy chính xác là Đại boss.. Nhưng vì sao anh ta muốn đầu tư cho cô chứ?
Đại Thần hài lòng nhìn ánh mắt nửa ngạc nhiên nửa sững sờ của cô, trong lòng cảm giác như nở hoa. Biểu cảm này đích xác là thứ anh mong muốn ở cô bây giờ, nhìn qua thật sự đáng yêu.
Người có thể đầu tư chính cho cô cũng chỉ có anh mà thôi, Đại Thần thật sự không hi vọng phải nhìn thấy cô gái của mình vì một chút vốn mà phải quỵ lụy nhờ vả hoặc dùng quy tắc ngầm với kẻ khác.
Sự ngốc nghếch này của cô thật sự hiếm thấy, Đại Thần không muốn cô trưởng thành, không muốn nó biến mất. Và để giữ gìn tính cách này của Tịnh Nhi, anh chỉ có một cách duy nhất: bảo vệ cô cho tốt!


Nhếch lên khóe môi bạc lạnh lùng, Đại boss tựa như vị thần tối cao của đỉnh Olimpia. Anh đi tới đâu, người xung quanh không nhịn được dạt qua hai bên tới đó, thể như sợ hãi chạm vào hào quang của anh, vô tình làm nó biến mất. Anh vô cùng tự tin, bản thân với khả năng tài chính này có thể nuôi cô ngây thơ như vậy cả đời!


"Thần.." Tiểu Ngọc thiên tài có vẻ thích nghi còn kém hơn cô, mãi lúc này mới mấp máy mở miệng "Thần là chủ đầu tư của cô?"


"Tôi cũng mới biết!" Tịnh Nhi thật thà trả lời, không hiểu sao lại thấy lạnh gáy, xem kiểu gì cũng thấy bạn Ngọc nhất định là đang ghen tị với mình!
Tiên sư bạn Thần chứ! Bạn đã quyết định viết đam với Lý tổng rồi còn mập mờ kéo thù hận cho tôi là thế nào?
Ấy.. Hiểu lý do Đại boss đầu tư rồi!
Vì cô là "gà" của Lý tổng, đầu tư cho cô chẳng phải là để Lý tổng thu lợi hay sao? Ghê gớm thật! Cũng may Tịnh Nhi thông minh nhìn thấu, nếu không lại ăn quả dưa bở to bằng cái thúng rồi!


"Cô có vẻ đắc ý quá nhỉ?" Tiểu Ngọc nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, phía trên sân khấu Đại Thần cũng đã phát biểu xong xuôi, nhất thời xung quanh tiếng vỗ tay vang dội.
Tịnh Nhi lười giải thích với người bình thường như cô nàng nên giả bộ chăm chú vỗ tay, cô liếc mắt qua thấy Lý tổng đứng cạnh Đại Thần. Hai người bọn họ còn nhìn nhau cười trộm nữa chứ..
Ôi mẹ ơi, đúng là mùi mẫn quá mức!
Cả thế giới này đều mù hết rồi hay sao, vì cái gì không ai nhận ra hai bọn họ có điều mờ ám???
"Vi Ái Nhi, cô cứ cười cho đã đi, sau hôm nay mọi chuyện không còn đơn giản thế này đâu!"


*Nam chính chèo đủ mọi loại thuyền ???

Bình luận

Truyện đang đọc