CHỈNH SỬA LẠI 'CẤU HÌNH' TÔI TRỞ THÀNH MỸ NHÂN!

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Xe cộ đúng giờ tan tầm thật đông đúc, đông tới mức có chút ngột ngạt.
Người rõ ràng vừa mới ở đây, vậy mà anh chạy đến đã không còn bóng dáng ở đâu nữa!
Đại Thần bất lực nhìn một lượt thật nhanh, quét mắt qua toàn bộ ngõ ngách xung quanh nhưng tuyệt nhiên không còn thấy bóng dáng nhỏ bé xinh đẹp đó nữa. Cảm xúc hụt hẫng pha lẫn chút ít thất vọng làm tâm trí của anh càng mệt mỏi hơn nữa. Đại Thần rút điện thoại ra, ấn nút gọi đi.. Thế nhưng vẫn như mọi lần, Tịnh Nhi không hề nhấc máy, cũng không bấm máy bận. Tất cả những gì anh nghe thấy là những tiếng "tút.. tút.." dài và vô vọng.


Đại Thần ảm đạm bấm một tin nhắn gửi đi: "Tịnh Nhi, em đang ở đâu?"


Điện thoại rất nhanh chóng rung lên báo hiệu có tin nhắn, anh hấp tấp mở ra. Tịnh Nhi viết: "Cút đi, tôi anh không quan hệ hết!"


*


Ngay ngày hôm đó Tịnh Nhi lên máy bay về nước, cảm giác được đứng trên quê nhà thật tốt. Ít nhất ngôn ngữ còn tương đồng, như vậy cô cũng không cần lo lắng người ta chửi mình cũng không hay biết gì nữa rồi!
Lúc này dự án phim của Hạo Khánh đã bấm máy được một thời gian ngắn. Phân đoạn biên kịch của cô xảy ra vài trục trặc nên phải chạy tới phim trường cùng anh ta và vài vị biên kịch gạo cội đàm thoại. Nhất thời mấy tuần này Tịnh Nhi bận bù đầu, tác phẩm mới cũng không có thời gian đụng tới nữa.
Mỗi ngày đều dậy thật sớm, tới phim trường viết lại kịch bản phim hoặc nêu ý kiến với vài cảnh quay. Hôm nào cô trở về nhà cũng đã tối muộn, toàn thân mỏi nhừ đầy bụi đất làm Tịnh Nhi chỉ muốn tắm một cái rồi ngủ.
Nhưng bình thường thì không sao, đúng thời gian đêm đã về khuya, thêm vào không gian tĩnh mịch lạ thường này lại làm cảm xúc của cô dao động.


Tịnh Nhi biết.
Cô nhớ anh ta..


Đã bao lâu rồi không nghe giọng anh ta nói?
Đã bao lâu rồi không cùng anh ta trò chuyện?
Đã bao lâu rồi không được nhìn thấy khuôn mặt ấy?
Đã bao lâu rồi..


Chỉ vài ngày, nhưng sao dài dằng dặc như vậy?
Cô cố gắng liên lạc với Lý tổng để xin số điện thoại của anh nhưng không được. Đến tập đoàn Bảo Bối xin liên hệ thì luôn gặp phải trợ lí hoặc thư kí làm khó dễ, nếu không hẹn lịch thì không kết nối với tổng giám đốc!
Nhưng.. Đại Thần không phải nói yêu cô sao?
Không thấy cô nhắn tin gọi điện cũng không buồn liên lạc gì với cô cả. Chẳng lẽ anh ta đúng thật là gay và tất cả những sự ngọt ngào trong thời gian qua là thính thơm anh ta thả?


Không đâu!
Không thể nào!!!
Mẹ nó!
Vi Tịnh Nhi!
Nếu mày nhiều thời gian để nghĩ lung tung như vậy thì ngủ luôn đi, ngày mai còn rất nhiều việc cần phải làm đấy!


*


Thanh Tuyết một mình bước trong đêm dài, bàn chân trần của đầy máu bị đá nhọn dưới chân cứa đứt. Còn khuôn mặt tuyệt mỹ giờ này cũng không giữ được nét đẹp lúc đầu nữa, thay vào đó sự phẫn hận đau đớn khôn cùng..
Anh ta..
Anh ta lên giường với kẻ khác! Đã vậy còn dám tát ! Còn dám chửi kẻ phiền phức chuyên phá chuyện tốt của người khác!
Đăng Tuấn! Tôi nhịn anh đã đủ rồi! Nhất định tôi sẽ không cạnh anh nữa.. Đời này củai.. Đã ngu ngốc quá nhiều!


"Đạo diễn, đá cuội này là ai sắp xếp?" Tuyết Tuyết diễn vai nhân vật nữ chính - Thanh Tuyết trong phim, giờ này cô đang diễn tới phân cảnh nữ chính đi trên đá. Bàn chân trần xinh đẹp của cô chỉ để dẫm lên thảm đỏ êm ái, lí nào lại bị đối xử hung ác thế này?
Đã vậy trước khi đóng phân khúc này cô còn phải diễn cảnh bị nam chính tát nữa chứ! Hừ, Hạo Khánh không hổ danh đòi hỏi cao, làm cô ăn "tát" cả nửa buổi chiều mới xong. Mặc dù tát chỉ là giả, nhưng cảm giác khuất nhục vì bị xúc phạm lại là thật, nhen nhóm trong lòng cô suốt nãy giờ..
"Cứng thế này rồi rách chân thật chứ đùa!"


"Loạn cái gì?" Hạo Khánh không vui phất tay "Chẳng phải cô muốn để lại những thước phim chân thật nhất cho đời hay sao? Chút khổ cực ấy cũng không làm được?"


"Sao không được?" Tuyết Tuyết cự lại "Chỉ là bây giờ nếu tôi bị thương chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến tiến độ quay phim sao?"


"Không lo, tôi có thời gian!" Hạo Khánh nhướn này nhìn qua, cô gái này được lắm, còn dám chống đối cả anh sao? "Mau diễn đi!"


"Hừ.."


Mọi người nhanh chóng đứng vào vị trí của mình, Tịnh Nhi ngồi ngay cạnh Hạo Khánh nên màn đối thoại đó của hai người bọn họ cũng lọt vào tầm nghe tầm ngóng của cô. Nói thật Tịnh Nhi không ưa gì bạn Tuyết này hết, nhưng không ưa thì sao chứ? Cô không thể làm gì được cô ta, và hơn nữa, cô ta đang đóng phim của cô đấy, còn đóng vô cùng xuất sắc nữa mới buồn chứ!
Người này có thực lực, chỉ là cách xử sự quá ngu ngốc.. Khác hẳn với nữ chính thực thụ Thanh Thúy. Cô ấy mặc dù chỉ diễn vai phụ không mấy nổi bật nhưng cả đoàn phim ai cũng yêu thích vì cách hành xử thông minh.
Thôi mặc kệ cô ta vậy.. Dù sao ngay từ đầu cô cũng đã nói rồi, phim này là ngược nữ! Và, haha, cô đang biên kịch lại, đang biến nó thành tuyệt phẩm ngược nữ đây!
Tuyết Tuyết, dù cô thành danh sau bộ phim này thì trong suốt quá trình diễn cũng ăn đủ khổ vì nó! Coi như trả được một phần cơn tức trong lòng..


"Ahaha! Tịnh Nhi! Tịnh Nhi!!" Trợ lí Kim Huệ từ cổng phim trường chạy tới, khuôn mặt tươi như vừa bắt được tiền, trên tay còn cầm tờ giấy gì đó phe đi phẩy lại "Tịnh Nhi, mau lại đây mà xem, em đoạt giải rồi! Hơn nữa còn là giải đặc biệt!"


"Đoạt giải? Là giải gì?" Tịnh Nhi có chút ngơ ngác ngẩng đầu lên giật cả mình, cô đang tính kế hại người đấy, có thể đừng làm mấy chuyện bất ngờ làm người khác đau tim thế không hả giời?


"Chính là giải thưởng của cuộc thi viết truyện ngắn nhanh theo chủ đề định sẵn do ban tổ chức trường đại học 'jsjg1#:;5cgsj tổ chức!" Kim Huệ kích động nói lớn, còn oai phong đưa tờ giấy dày đặc chữ của người ngoài hành tinh ra cho cô xem "Đây, hôm nay đã có thông báo chính thức rồi!"


Một câu này của Kim Huệ, lại thêm bằng chứng rõ ràng rành mạch dẫn tới rất nhiều sự chú ý. Hạo Khánh cùng toàn bộ người có mặt ở phim trường đều dừng mọi hành động lại, đổ dồn về phía Tịnh Nhi xem náo nhiệt. Vài người thông thạo ngoại ngữ còn tiến tới gần chỗ cô, ghé đến đọc nội dung của tờ thông báo kia. Quả nhiên không phải nói dối, là giải đặc biệt - tác phẩm xuất sắc nhất do ban tổ chức có uy tín nhất của viện hàn lâm văn học nước A trao tặng!


"Em tham gia thi khi nào vậy?" Tịnh Nhi mờ mịt hỏi, cũng không quá quan tâm đến những người vây xem "Hay Lý tổng đưa tiểu thuyết của em đi thi? Ây, không đúng, đây là thi viết truyện ngắn mà.. Là.. chuyến đi nước ngoài hôm đó?"


"Chính xác!" Kim Huệ đắc ý quan sát, quả nhiên phim trường nhiều tai mắt. Mới đó mà đã lấp lóe hàng loạt những ngọn đèn flash từ máy ảnh rồi. Kiểu này đảm bảo chỉ tới tối là tin tức về chuyện Tịnh Nhi đoạt giải sẽ lan tràn khắp các mặt báo. Vậy mới tốt, có thế thì thanh danh của cô mới được trả lại, tài năng của cô mới được công nhận! "Em cũng đừng trách chụy, hôm đó đem Lý tổng ra chỉ là để khích bác em thôi!"


"Em đã nghi ngờ rồi mà.."


"Đừng giận! Mà này, Lý tổng đã trở về rồi..." Chị gái trợ lí kéo cô đi khỏi đám đông hiếu kì, sôi nổi bàn luận "..Anh ta nói tối nay sẽ mở dạ tiệc đi kèm với họp báo để công bố chuyện này cho toàn bộ thiên hạ đều biết!"


"..."


Mọi người đều nói cuộc sống giống như đồ thị hình sin, có lúc lên cao chót vót ắt có lúc tụt xuống trị số âm.
Ngay khi Tịnh Nhi cùng với SM được tung hê vì tài năng thực sự, không cần ăn cắp ý tưởng của ai vẫn có thể đứng đầu trong cuộc thi mang danh nghiêm ngặt nhất và nhiều tác giả lớn kì cựu nhất thì Đại Thần trở lại.


Anh ôm lấy cô từ phía sau, cái cằm lởm chởm đầy râu ngắn ngủn cọ cọ vào hõm vai mềm mại của cô. Tịnh Nhi muốn đẩy anh ra vì nơi hai người đang đứng là ban công không mấy kín đáo thì anh đột ngột lên tiếng, giọng nói mệt mỏi vô cùng: "Nhi, mẹ anh mất rồi!"


*Nên ngược boss không ta?? ???

Bình luận

Truyện đang đọc