CHỒNG TRƯỚC CÓ ĐỘC: HỢP ĐỒNG HÀNG TỶ ĐOẠT CON

Editor: Quỳnh Nguyễn

"Chờ cái gì?"

Đến trên đường, bỗng nhiên bị chặn, Lãnh Vân Lâm có chút mất hứng ngẩng đầu lên.

Nói thật, mấy ngày nay, bởi vì đủ loại vội vàng, vốn đang cho rằng tối qua có thể cùng cô buông lỏng một chút, không nghĩ tới lại gặp người một nhà anh trai...

Suy nghĩ đến một nhà anh trai, đáy mắt Lãnh Vân Lâm nháy mắt lướt qua một tia ảm đạm, nhưng mà rất nhanh liền dịu đi.

Có lẽ thật là non xanh nước biếc để cho tâm tình anh cũng mở rộng. Ngay cả tâm tính không thoải mái cũng có thể rất nhanh điều chỉnh.

"Em còn ở bên ngoài a...." Mộ Thanh Vũ đẩy ra anh, nói tựa như cầu xin tha thứ, kéo quần áo.

"Uh`m."

Hít dưỡng khí xong, cũng hôn môi, Lãnh Vân Lâm buông ra cô, nghĩ ngơi và hồi phục một đoạn thời gian, hai người lại đi trên đỉnh núi.


Rốt cục lúc đến chỗ đài ngắm cảnh vách núi, hai người đều có cảm giác nhảy nhót.

Bầu trời xanh như nước, quần phong ở trong mây mù lúc ẩn lúc hiện chói mắt coi như mỹ nữ ôm ấp tỳ bà nửa che mặt. Đỉnh núi nhiễm lên ánh sáng mặt trời. Từ đỉnh nhìn xuống mặc dù Hoa Hạ quốc đã là mùa hạ, nhiều loại hoa lại còn không có tan mất, cây rừng um tùm.

Dãy núi, từ trên xuống dưới giống như trải qua mùa hạ nóng bức, mùa xuân ấm áp, mùa đông rét lạnh.

Tâm tình cả người cũng tựa hồ tươi đẹp rất nhiều.

"Giúp chúng ta chụp tấm hình đi."

Ở phía sau một cái du khách đã đi tới, cho cô một cái camera.

Cô gật gật đầu, hai người kia đứng vững: "Một hai - - ba! Tốt!"

Có lẽ là bởi vì hai người kia chụp ảnh kíc,h thích Lãnh Vân Lâm, anh từ trong túi tùy thân lấy ra cameras, lập tức hướng về phía Mộ Thanh Vũ vẫy tay.

Tưởng rằng để cho cô giúp anh chụp ảnh, Mộ Thanh Vũ không nghĩ nhiều liền đi tới. Nào biết Lãnh Vân Lâm lại để cho cô đứng ở phía trước, chính mình lại chạy ra đi, tìm một cái du khách, đưa cho cái du khách kia, là muốn cùng cô chụp ảnh chung.


Mộ Thanh Vũ có phần không quá thói quen, Lãnh Vân Lâm theo sát phía sau ôm lấy cô, cô lại có chút khó chịu. Mặc dù tựa vào trên người Lãnh Vân Lâm, nhưng thật sự cách xa.

"Tiếp sát một chút!"

Cô đành phải đem mặt mình, dán tại gương mặt anh. Nhiệt độ thân thể anh theo đôi má bọn họ dán mà truyền đạt tới đây.

"Cười một cái!"

Có lẽ là nghe được thanh âm du khách, tại trong nháy mắt đè xuống nút đó, Mộ Thanh Vũ nở nụ cười, cô cũng không biết, chính mình vì cái gì, tự nhiên liền bật cười.

" Rất không tệ a...!" Người nọ cầm máy cho bọn họ, thông qua màn hình cameras có thể nhìn đến Lãnh Vân Lâm đứng ở phía sau cô, thân thể thon dài cao lớn ôm cô che phủ, trên mặt tuấn dật lộ ra tươi cười, là chân thành khó có được. Mà cô ru rú tại trong lòng anh cười tươi như hoa, nhìn qua giống như là một cái cô gái hạnh phúc.

Có lẽ là bởi vì đây là "Thánh sơn" tượng trưng cho tình yêu, tấm hình này tại tương lai không lâu trở thành bóng đè của cô, này giống như dự báo một cái bắt đầu cô cùng Lãnh Vân Lâm, trừ bỏ giao dịch tiền bạc còn tồn tại khả năng vô hạn.

Mộ Thanh Vũ không phải người thích nằm mơ, thế cho nên về sau, tại trong một đoạn thời gian rất dài, cô đều đã không dám nhìn tới tấm hình này.

Mãi đến....

=========================

Cơm trưa là ăn ở Tuyết Sơn, bởi vì không phải vụ mùa thu phân (ngày 22, 23, 24 tháng 9), bọn họ cũng nhìn không tới "Một thước ánh mặt trời " trong truyền thuyết kia


Bình luận

Truyện đang đọc