CHỒNG TRƯỚC CÓ ĐỘC: HỢP ĐỒNG HÀNG TỶ ĐOẠT CON


Editor: Quỳnh NguyễnQuay đầu xem Lý Tiêu Nhiên, lại thấy Lý Tiêu Nhiên liền như vậy nhìn chằm chằm vào chính mình.

Tựa hồ ở trong mắt anh thấy ánh mặt trời, ấm áp như thế.

Cô đột nhiên sửng sốt, có chút xấu hổ nghiêng đầu nhìn Mộ Thượng Ân bên cạnh.

Động tác Mộ Thanh Vũ cắt ngang Lý Tiêu Nhiên suy nghĩ, anh thu hồi suy nghĩ đã bay xa lấy lại tinh thần kẹp lên một khối đậu cô-ve đặt ở trong bát Mộ Thanh Vũ, anh vẫn nhớ Mộ Thanh Vũ không làm sao ăn thịt, nhưng vẫn lại là chiếu cố thân thể Mộ Thượng Ân hi vọng bé khỏe mạnh: "Thanh Vũ, em một tháng này quá vất vả, ăn nhiều một chút.

"Không biết vì cái gì, Mộ Thanh Vũ nghe thế cảm thấy được có chút gì không thích hợp.

Một tháng quá vất vả? Uh`m, hầu hạ Lãnh Vân Lâm, là rất vất vả.

Mộ Thanh Vũ biểu tình cứng đờ, nhưng là rất nhanh khôi phục bình thường, nhanh đến Lý Tiêu Nhiên đều không có phát hiện, hai người cười nói, tiếp tục ăn cơm.

Cô xấu hổ gật gật đầu, nói: "Không cần giúp em gắp.

Chính anh ăn a!"Lý Tiêu Nhiên làm sao nghe không hiểu một chút xa cách trong lời nói cô?Trong lúc này, hai người không nói nữa, đều đã cúi đầu yên lặng ăn cơm trong bát.

"Mẹ, mẹ.


.

.

" Giọng trẻ con Mộ Thượng Ân thanh thúy non nớt truyền tới trong lỗ tai hai người.

"Ân Ân, làm sao vậy?" Mộ Thanh Vũ ân cần hỏi han, Lý Tiêu Nhiên cũng nhìn Mộ Thượng Ân.

"Mẹ, con muốn ăn cái kia.

" Mộ Thượng Ân vừa nói vừa dùng ngón tay chỉ thịt kho tiêu cách bé có phần xa.

Mộ Thanh Vũ dùng thìa múc một muỗng thịt đưa đến trong bát Mộ Thượng Ân.

"Mẹ, cái này, màu sắc rực rỡ, thật là đẹp mắt.

" Mộ Thượng Ân chỉ vào thịt trong bát nói.

Mộ Thanh Vũ gật gật đầu nói: "Đúng a, Ân Ân thích ăn đồ ăn màu sắc rực rỡ sao?""Uh`m, thích.


" Mộ Thượng Ân vừa ăn vừa gật đầu nói.

Lý Tiêu Nhiên nhìn Mộ Thượng Ân, rất không dễ dàng mới tìm được đề tài, làm bộ như quên chuyện tình trước nói với Mộ Thanh Vũ: "Anh vẫn không phát hiện Ân Ân thích ăn đồ ăn nhiều màu a.

""Uh`m, bé tuổi này chính là thích màu sắc rực rỡ mới có thể hấp dẫn ánh mắt của bé.

" Mộ Thanh Vũ lại múc một muỗng thịt đặt ở trong bát Mộ Thượng Ân.

Lý Tiêu Nhiên nhìn Mộ Thanh Vũ, lại cảm thán ở trong lòng, cô gái trước mặt này là một vị mẹ bao nhiêu đủ tư cách, ôn nhu hiền lành như vậy, anh may mắn ông trời ban cho anh vận may để cho anh gặp cô.

Một trận bữa tối, ăn hài hòa mà lại ấm áp, Mộ Thượng Ân bên cạnh không chịu cô đơn một hồi chỉ vào muốn ăn cái này, một hồi nói muốn ăn cái kia.

Nếm qua cơm tối, Mộ Thượng Ân mở ti vi ngồi vào giường bệnh hớn hở xem Hôi Thái Lang, trong bệnh viện cũng có TV, cũng có thể xem.

Mộ Thanh Vũ từ trong túi bày ra quả táo tới, tính toán rửa quả táo.

Lý Tiêu Nhiên cùng Mộ Thượng Ân, mặc dù người là ngồi ở trên ghế sofa xem tv, tâm lại không tự chủ được bay tới trong toilet.

Mộ Thanh Vũ rửa quả táo cắt thành khối nhỏ đặt ở mâm đựng trái cây mới mua, cắm lên cây tăm bưng hướng phòng khách đi đến.

Đẩy cửa ra, liền thấy một lớn một nhỏ dựa sát vào nhau ở trên ghế sofa xem phim hoạt hình đáng yêu.

Mộ Thanh Vũ nhìn đến cảnh này bất giác cười cười trên mặt, cô bưng mâm đựng trái cây đi đến trước sofa đặt ở trên bàn trà đối với một lớn một nhỏ nói: "Tới ăn chút quả táo đi.

".


Bình luận

Truyện đang đọc