CHỒNG TRƯỚC CÓ ĐỘC: HỢP ĐỒNG HÀNG TỶ ĐOẠT CON

Editor: Quỳnh Nguyễn

Cô đau lòng mười lăm vạn bốc hơi lên kia, muốn những cái gia hỏa loè loẹt này làm cái gì? Còn không bằng cho cô tiền mặt tới thật sự!

Nhưng mà gia hỏa tự đại nghĩ vậy, cô cảm thấy được, chính mình vẫn lại là nhận sai để cho anh cao hứng một phen thôi.

Cô nói: "Thực xin lỗi thôi, em chỉ là cảm thấy được tốn tiền bạc mua những cái trang sức này không có gì tất yếu. Hơn nữa lúc chúng ta tới cũng đã muộn 10 phút rồi. Như vậy không tốt lắm a."

"Hừ!" Giải thích của cô đổi lấy là Lãnh Vân Lâm trùng điệp khẽ hừ. Suy nghĩ trong lòng ổng giám đốc ngạo kiều, trang sức chỉ là thứ hai, em cho tới trưa cũng không tiến vào văn phòng, liền không biết là chính mình sai lầm rồi?

Nhưng mà, anh chính là cái loại cá tính phúc hắc thâm trầm này, cho nên vẫn không được tự nhiên, muốn chính cô nói ra: "Còn có a?"

Mộ Thanh Vũ nhìn nhìn anh hồi lâu, chính mình cũng không biết, mình lại đáp chỗ nào sai lầm rồi.


Hồi lâu, cô mới rõ ràng quyết định chính mình nhận sai thôi, miễn cho người nầy lại nổi điên.

Vì thế cô biết vâng lời tiêu sái đến trước mặt anh, eo nhỏ xoay chuyển nhu thuận ngồi ở trên đùi Lãnh Vân Lâm, ru rú tại trong lòng anh, hai tay trắng nõn duỗi ra ôm lấy cổ của anh, môi cố ý để sát vào cằm của anh, mềm nhẹ mở miệng: "Vân Lâm, em sai lầm rồi."

Tựa hồ nghe Mộ Thanh Vũ nói, Lãnh Vân Lâm chính mình ngồi thẳng thân thể, ngơ ngác nhìn Mộ Thanh Vũ một phút đồng hồ, sau đó, để sát vào, Mộ Thanh Vũ bất động nhìn Lãnh Vân Lâm.

Trán dán trán, mắt Lãnh Vân Lâm thẳng tắp tiến vào trong mắt cô. Lãnh Vân Lâm nâng lên một bàn tay nhẹ nhàng sờ ánh mắt cô, nói: "Vậy em nói, em sai lầm chỗ nào rồi?"

Mộ Thanh Vũ liền ngơ ngác tùy ý Lãnh Vân Lâm vuốt ve ánh mắt cô, cô bị ánh mắt Lãnh Vân Lâm định ở nơi đó vẫn không nhúc nhích.

Cái người đàn ông này, cô tuyệt không biết chính mình có chỗ nào không đúng.

Thực đặc biệt khó có thể hầu hạ, về sau ai gả cho anh, gả cho anh, dù sao cô không với tới!


Mặc dù là nghĩ như vậy, nhưng là, cô thật không đến mức nói cái gì lời vô lý. 

"Vân Lâm, em biết chính mình không cho anh mua trang sức, là sai lầm rồi. Em thật sự là không biết nên là muốn cái gì mới đúng, kia chẳng qua, sau khi tan tầm anh giúp em chọn một kiện đẹp?"

"Hừ, em hiện tại muốn anh không mua cho em rồi!" Lãnh Vân Lâm ngạo kiều xoay đầu qua, người nầy, vẫn lại là cũng không nói gì đến trọng điểm!

Anh buổi sáng hôm nay mê man là vì cô trang sức cũng không cần, anh không biết lấy lòng phụ nữ như thế nào. Nhưng mà, cô lại biến mất cho tới trưa!

Trời biết, anh vì như thế nào có thể để cho cô cao hứng, đều muốn phá đầu, nhưng mà, cái gia hỏa kia, lại không chịu để tâm để anh một người tại trong văn phòng băng lãnh...

Mộ Thanh Vũ dở khóc dở cười, giống như cô nghĩ nhiều muốn thứ kia. Cô không nói chuyện, hồi lâu, Lãnh Vân Lâm nhìn đến mặt cô bình tĩnh, trong lòng cũng cực kỳ khó chịu.

Lãnh Vân Lâm ôm eo thon nhỏ Mộ Thanh Vũ, cố ý nhéo, nhìn Mộ Thanh Vũ bởi vậy mà run lên một cái, lại cau mày nói: "Buổi sáng hôm nay em vì cái gì không tiến vào văn phòng!"

"Hả?" Mộ Thanh Vũ nghi hoặc nhìn anh một cái, Lãnh Vân Lâm tức giận bừng bừng phấn chấn. "Anh muốn uống ly cà phê em cũng không ở đây, em làm thư ký như vậy cũng quá thất trách rồi!"

"Ách..." Mộ Thanh Vũ kỳ thật muốn nói, buổi sáng giá trị tức giận của anh tăng, em còn không nghĩ muốn tới nhận xui xẻo. Hơn nữa, dĩ vãng anh công tác cho tới trưa cũng không hy vọng em ở một bên quấy rầy anh đi?


Bình luận

Truyện đang đọc