CHỒNG TRƯỚC CÓ ĐỘC: HỢP ĐỒNG HÀNG TỶ ĐOẠT CON

Editor: Quỳnh Nguyễn

Có lẽ bởi vì là gia đình đơn thân, đứa nhỏ này mặc dù thân thể có chỗ khiếm khuyết, nhưng mà tâm trí so với đứa nhỏ bình thường muốn thành thục hơn. Nó mặc dù còn nhỏ, nhưng mà lại cực kỳ nghe lời, hiểu chuyện, có hiểu biết, để cho cô đau lòng.

"Hiện tại cái gì đều đừng nghĩ, mẹ sẽ chữa khỏi bệnh cho Ân Ân, về sau Ân Ân có thể mỗi ngày đi chơi rồi."

"Dạ!" Trên mặt Mộ Thượng Ân lộ ra tươi cười.

" Tốt! Không còn sớm, ngủ đi!"

Mộ Thanh Vũ tắt đèn đầu giường, đứng dậy ngoài cửa ngoài cửa, nghe được phía sau truyền đến thanh âm non nớt.

"Mẹ, chúc ngủ ngon!"

"Uh`m! Chúc ngủ ngon!"

Mộ Thanh Vũ quay đầu, lại nhìn thấy Mộ Thượng Ân đã đem đầu lệch qua một bên ngoan ngoãn ngủ.

Tại trán con trai nhẹ nhàng hôn, Mộ Thanh Vũ xiết chặt nắm tay.

===========================

Vừa rạng sáng ngày thứ hai.

Thu thập xong hành trang cho con trai, nhiều lần dặn con phải cẩn thận, Mộ Thanh Vũ mới nhìn theo Mộ Thượng Ân lên xe trường học nhà trẻ đón đưa trẻ em đến trường rời khỏi.

Trở về phòng, thu dọn sơ qua, lại trang điểm một cái khuôn mặt diêm dúa lẳng lơ.

Chuốt qua lông mi, tô lên son nước hồng nhạt, mặc dù bình thường là nữ nhân trong trẻo nhưng lạnh lùng, lúc này, cũng nhiều một tia nhiếp hồn đoạt phách quyến rũ động lòng người.

Tại trước khi đến công ty, cô cố ý đi cửa hàng lớn bên cạnh, tốn gần vạn (10.000) đồng bạc đặt mua cho chính mình vài cái váy, lúc này mới đi ra cửa.

Cô biết, lúc Lãnh Vân Lâm đang làm việc là cực kỳ quy củ, nhưng mà, một khi người đàn ông này cởi tây trang, chính là triệt để cầm thú.

Quần áo của cô lúc đầu, rõ ràng tại trong mắt anh căn bản ngay cả xem một cái cũng không muốn xem.

Ban ngày muốn đi làm, cô hiển nhiên không thể mặc quần áo quá tùy tiện, một váy dài, một áo khoác nhỏ mặc ở bên ngoài, có vẻ lại thoải mái lại mát mẻ.

Nhưng mà lúc chân cô dẫm xuống giày cao gót đi vào cửa chính tập đoàn Lãnh thị khi đó, khiến cho không ít người xì xào bàn tán.

"Đây là thư ký mới của tổng giám đốc?"

"Bộ dáng cực kỳ bình thường thôi! Rõ ràng không có diêm dúa loè loẹt như mấy vị khác."

"Lâm thiếu chẳng lẽ đổi khẩu vị rồi hả?"

"Này tôi làm sao mà biết? Ôi chao, ai, ôi, thật muốn để cho Lâm thiếu nhìn tới tôi, cho dù là theo anh cả đêm cũng đáng a!"

Nếu là đã lên làm cái chức vị này, cô đã nghĩ qua khả năng có lời đồn đãi chuyện vô căn cứ. Mộ Thanh Vũ cũng không quay đầu lại, trực tiếp vào thang máy, mặt không chút thay đổi, chờ đợi cửa thang máy khép lại.

May mà thang máy hướng văn phòng tổng giám đốc chỉ có một chiếc thang máy VIP này, hơn nữa là cấm đối ngoại, cô một người đứng ở trong thang máy, cũng không lo lắng sẽ có người đâm sau lưng cô nói chuyện.

Đến chỗ văn phòng tổng giám đốc, cô gõ cửa: "Thùng thùng thùng".

"Mời vào." Trả lời của cô, cũng không phải Lãnh Vân Lâm, mà là thanh âm Trình Diệu Quân.

Ánh mặt trời từ cửa sổ sát đất to lớn chui vào trên mặt bàn đá cẩm thạch hơn hai mét bên trong, rơi vào một đống văn kiện thật dày.

"Tổng giám đốc, đây là báo cáo nghiên cứu bộ phận khoa học kỹ thuật tháng trước, mời ngài nhìn một cái."

Lãnh Vân Lâm ngồi ở trên ghế sofa, toàn thân quần áo hưu nhàn màu vàng nhạt, tôn lên dáng người anh thon dài cân xứng. Áo sơmi màu thuần trắng đơn giản, đem khí chất anh trau chuốt được vừa đúng, trong thanh nhã lộ ra xa cách.

Bình luận

Truyện đang đọc