CHỒNG TRƯỚC CÓ ĐỘC: HỢP ĐỒNG HÀNG TỶ ĐOẠT CON

Editor: Quỳnh Nguyễn

Mắt đào hoa cười như không cười nhìn cô một cái, đáy mắt hiện lên một tia cảm xúc đen tối không rõ, Lãnh Vân Lâm không có nói thêm nữa mà là xoay người đẩy cửa vào.

===============================

Cả ngày kế tiếp Lãnh Vân Lâm đều không có thời gian phản ứng cô.

Nguyên bản cô còn tưởng rằng, người nầy sẽ giống ngày hôm qua một dạng, vừa lên tới liền đối với cô động tay động chân, tử hình ngay tại chỗ.

Không nghĩ tới, ngày hôm qua chẳng qua là vì thí nghiệm phản ứng của cô, mà cố ý sử dụng chiêu pháp.

Lãnh Vân Lâm cũng không phải một cái quỷ háo sắc nôn nóng, ngược lại lúc anh đang làm việc thật sự không thích người khác quấy rầy, cho dù là anh cho phép, nhóm người thư ký hầu hạ của anh, cũng không được.

Từ góc độ này đi lên xem, lạnh lùng vô tình của anh, chỉ là vì các cô đều không phải là người yêu trong lòng anh. Anh đối với anh thích, cùng không thích, trong lòng phân biệt rõ ràng. Đối với người khác cảm thấy được mê hoặc, về sự tình như thế nào cân nhắc tầm quan trọng gì đó, đối với anh mà nói, dễ dàng như là tại trên cân tiểu ly để xuống mấy quả cân mà thôi.

Đương nhiên, tại ngày này, cô cũng cũng không có nhàn rỗi. Mặc dù không cần "Hầu hạ" anh, nhưng mà, công việc tập đoàn Lãnh thị bận rộn, cô thân là thư ký, tiếp gọi điện thoại, giao tiếp nhiệm vụ, phụ trách an bài khách hàng, rửa sạch phòng, chuẩn bị nước dùng để uống cùng cà phê của anh, xử lý văn kiện...

Một ngày qua đi, Lãnh Vân Lâm tự nhiên là chương trình trong một ngày tràn đầy, cô cư nhiên cũng vội vàng được chân không chạm đất. Mãi đến hoàng hôn nghiêng phía tây mới thật không dễ dàng, thở một ngụm tới.

Nhìn nhìn thời gian, hiện tại đã là sáu giờ buổi chiều? Lý Tiêu Nhiên nên là đã tiếp Ân Ân tan học rồi.

Ân Ân năm nay bốn tuổi, thân thể mặc dù không tốt, đầu cũng rất thông minh. Chờ một tháng này kết thúc, cô không chỉ có có tiền có thể chữa khỏi bệnh của con, số tiền còn lại còn có thể tại một tòa thành phố khác mua một gian nhà cửa nhỏ, hai mẹ con an tĩnh sinh hoạt. Cô có tay có chân, sẽ không đói chết chính mình.

Nghĩ đến ngày sau này, khóe miệng của cô nhàn nhạt hiện ra khẽ cười.

Lúc Lãnh Vân Lâm mở cửa, nhìn đến, chính là một cảnh tượng như thế này.

Gần hoàng hôn, trời chiều, từ bên trong cửa sổ sát đất chiếu xạ tiến vào phóng đến trên người cô, cho màu da cô lộ vẻ hơi chút trắng xanh, tăng thêm sắc thái mỹ lệ. Anh chỉ có thể nhìn đến cô một cái, trời chiều, trên mặt cô cố ý vẽ loạn trang điểm nồng đậm, như là một bức tranh ánh sáng mơ hồ.

Sự yên lặng, tường hòa, sâu sắc, hình ảnh giống như vĩnh cửu một dạng, có một loại hương vị xa xưa, giống như là cả đời.

Sắc mặt thoáng cười kia giống như bên trong đêm khuya tối đột nhiên nở rộ pháo hoa tỏa sáng sáng quắc như lửa. Tại trên mặt của cô nhìn không tới quyến rũ, nhìn không tới kiệt ngạo, cũng nhìn không tới lợi hại cùng sắc bén, có, chỉ là nụ cười ôn hòa, xem lòng người ấm áp.

Bất tri bất giác trong lúc đó, Lãnh Vân Lâm tựa hồ tham luyến tươi cười ấm áp trên mặt cô, vậy mà không có tiến lên quấy rầy cô.

Ngược lại là Mộ Thanh Vũ, rất nhanh điều chỉnh tâm tình, lúc cô chuẩn bị thu thập đồ đạc, ngẩng đầu, liền nhìn đến Lãnh Vân Lâm dựa bên cạnh cửa nhìn cô, có vẻ đăm chiêu.

Cô sửng sốt, lập tức đứng lên, lập tức thu liễm tươi cười trên mặt, đổi mà thành nịnh nọt: "Vân Lâm, tan tầm?"

Không biết vì sao, lúc nhìn đến ý cười lưu lại trên mặt cô biến mất vô tung, Lãnh Vân Lâm không tự chủ được nhíu nhíu mày, từ trong cổ họng "Uh`m" một tiếng, cũng không xem cô, mà là bước dài hướng thang máy.

Bình luận

Truyện đang đọc