CHU SA - NHẤT BÁN CÔNG TỬ

Trên không trung cuồn cuộn những đám mây đỏ, càng lúc càng lớn, lan dần ra, đỏ như máu, rực rỡ như hoa bỉ ngạn nở bên bờ Vong Xuyên. Yêu khí trùng trùng, mang theo một chút bi thương không thể nói thành lời, phủ khắp Dương Liên đài.

Một toán binh lính Long tộc đuổi theo phía sau, giận dữ rống: "Quỷ nữ mau đứng lại! Thánh địa Long tộc ngươi cũng dám náo loạn!?"

Quỷ nữ hơi quay đầu lại, gương mặt biến dạng nhầy nhụa máu, nhỏ xuống bộ y phục đỏ của nàng, càng thêm quỷ dị. Đôi mắt cơ hồ chỉ nhìn thấy duy nhất một đường kẻ ngang, huyết nhục mơ hồ một mảng, đội lên đuôi mắt biến dạng đến thê thảm. Quỷ nữ hơi hé môi, lại không phát ra lời nào, phải, nàng ta là kẻ câm điếc, lại mù lòa.

Nhận ra quỷ nữ không nghe thấy, nói cũng bằng thừa, Long binh không nhiều lời hơn nữa, nhanh chóng đuổi theo phía sau.

Quỷ nữ này mặc dù tu luyện chưa đến đâu, nhưng lại có một cỗ áp bức khiến người khác sợ hãi, lúc bay qua Dương Liên đài, lại như lụa mỏng treo giữa không trung, phi thường đẹp đẽ.

Bên dưới rất nhiều tiên quân cùng linh thú có mặt, đưa mắt nhìn lụa đỏ trên không trung, vừa chau mày vừa tranh nhau nghị luận.

"Nhìn xem, dường như là diễm quỷ!"

"Như thế nào lại có diễm quỷ ở đây?"

Mọi người thi nhau bàn tán, lại không phát hiện quỷ nữ đang run rẩy treo mình trên không trung, đôi mắt ngập ngụa máu vẫn cố gắng nhìn thử, chỉ là ngoài bóng tối ra nàng cũng không nhìn thấy gì cả. Đôi mắt mù lòa không thể nhìn rõ người đó, đôi tai cũng vô pháp nghe được âm thanh gì, còn giọng nói căn bản đã không còn, làm sao hỏi được nơi nào có người?

Đôi môi yếu ớt mấp máy, gọi một cái tên thấu cốt nhập tủy: "Tế Anh... người đâu rồi... Tế Anh..."

Chỉ là không ai nghe thấy lời nàng nói, cùng người tên Tế Anh kia, cũng chẳng đoái hoài gì đến nàng.

Ngu Linh thượng tiên đưa mắt nhìn dải lụa đỏ trên không, nói lớn: "Nhìn xem, trên người nó mang một luồng tà khí nặng nề, uất ức cùng oán hận lớn đến độ hủy đi đạo hạnh ngàn năm của nó, khẳng định là tình kiếp!"

"Không cần bàn cãi, quỷ nữ bước đến thánh địa đã là tội nặng khó tha, lập tức đánh tan tam hồn thất phách của nó đi!"

Một ai đó hét lên, sau đó vung ra một đoạn xích dài vạn trường, đem dải lụa hồng trên không trung trói chặt. Ngu Linh thượng tiên phóng ra một đạo hỏa lôi, ùn ùn đánh tới quỷ nữ.

Quỷ nữ run rẩy hét lên một tiếng, chỉ là không có bất cứ âm thanh nào phát ra, từng mảng da thịt trên người rơi xuống đất, bốc thành khói nghi ngút.

Một phát kéo quỷ nữ về phía Dương Liên đài, dùng ba trăm sáu mươi đoạn xích sắt trói lại, bảy trăm đạo hỏa lôi đánh xuống. Quỷ nữ điên cuồng vùng vẫy, đau đến mức nước mắt biến thành máu mà trào ra, nàng làm gì sai? Nàng chỉ muốn tìm gặp một người thôi mà, tại sao lại muốn gϊếŧ nàng?

Linh thú đều có mặt đầy đủ, đứng sáu phía Dương Liên đài, dùng ánh mắt thâm trầm nhìn quỷ nữ trước mặt. Ngoại trừ một người đứng đầu Lang tộc, Úc Khuynh Tư, nàng mang một bộ dáng biếng nhác nhìn về phía nữ quỷ, đôi chân mày cũng làm biếng nhấc lên, nàng đến đây cũng chỉ là xem náo nhiệt thôi.

Người của Hồ tộc giận dữ quát lên: "Gϊếŧ nó đi, ngũ tộc cùng ma giới trước đây có rất nhiều mâu thuẫn, hôm nay quỷ nữ xuất hiện ở đây khẳng định là ma giới muốn gây chiến đây mà!"

Quỷ nữ run lên trong đau đớn, nàng hơi hé mắt nhìn, dùng hết tất cả pháp lực còn lại, chống đỡ đôi mắt ngập ngụa máu, tìm ra một tia sáng yếu ớt.

Nhìn thấy người nọ vẫn mặc bạch y, vẫn cầm sáo ngọc, đang dùng ánh mắt chán ghét nhìn nàng.

"Tế... Tế Anh..." Quỷ nữ run run đưa tay về phía bạch y nữ nhân: "Tế Anh... là ta... mau nhìn ta đi..."

Tế Anh lại vờ như không thấy, xoay nhẹ sáo ngọc trong tay, nhìn qua Long quân nói: "Phụ quân, nhi thần nghĩ để lại quỷ nữ chính là để lại họa cho nhân gian, chi bằng đánh tan tam hồn thất phách của nàng, để nàng vĩnh viễn không thể siêu sinh."

"Trữ quân điện hạ nói rất phải." Ngu Linh thượng tiên cao giọng: "Long quân ngài xem, nàng ta trên người đều tràn ngập quỷ khí, giữ lại chỉ gây họa cho nhân gian, chi bằng gϊếŧ đi."

Ở trên Dương Liên đài, quỷ nữ còn nghĩ Tế Anh thay nàng cầu xin, vui vẻ đến mức ngu ngốc mỉm cười, gương mặt biến dạng đến khó coi lại nặn ra một nụ cười, không biết có bao nhiêu đáng sợ.

Long quân nhìn quỷ nữ trên đài, hơi gật đầu, nói: "Đánh tan tam hồn thất phách của nó, hóa thành tro bụi mãi mãi không thể siêu sinh!"

"Vâng, phụ quân!"

Tế Anh xoay nhẹ sáo ngọc, một luồn sáng màu bạc phóng về phía quỷ nữ, huyết hoa tung tóe, tràn ra trên đất. Quỷ nữ thống khổ lại không thể hét lên, gương mặt biến dạng thảm thương vặn vẹo một trận, trong mắt nàng, không biết từ khi nào đã mang lấy rất nhiều bi thương.

Tế Anh... tại sao... tại sao lại đối xử với ta như vậy...

Quỷ nữ đau đến mức không thể hô hấp bình thường được, tay gồng siết lấy dây xích đang quấn quanh mình, hai hàm răng cắn chặt vào nhau.

Nói không được, lại chẳng thể khóc, đau đớn này, làm sao ai hiểu được cho nàng?

"Chuyện tiếp theo, nên nhờ các vị."

Tế Anh nói xong, liền nhường đường ra, để ngũ vị linh thú ra tay.

Sức mạnh của linh thú trấn áp thiên hà, hủy thiên diệt địa, đặc biệt cường đại, chuyện đem tam hồn thất phách của một nữ quỷ đánh vỡ chỉ là chuyện dễ dàng. Mỗi vị linh thú đều phóng ra một đạo ánh sáng màu trắng, xông thẳng đến quỷ nữ, liền nghe tiếng xích sắt va chạm vào nhau leng keng, cùng Dương Liên đài điên cuồng rung động.

Âm thanh lạch cạch phát ra ngày một lớn, Dương Liên đài phát cháy, từng đợt khói đen mang mùi máu bay ra, tạo thành những đám mây đỏ. Quỷ nữ gào lên trong thống khổ, mặt nàng, tay chân nàng, thân thể nàng đều bị lửa thiêu cháy, từng mảng thịt cháy đen lan ra khắp nơi, mùi khét hôi thối bốc ra, buồn nôn cực điểm.

Tế Anh...

Tế Anh đưa mắt nhìn quỷ nữ, cong lên khóe môi, cười đến thật xinh đẹp.

Hy sinh một quỷ nữ, cũng không có gì là không đáng.

Quỷ nữ ngay cả tên cũng không có, cũng chẳng ai cho nàng, và đã chẳng còn ai nhớ đến quỷ nữ năm đó bị thiêu cháy trên Dương Liên đài.

Mắt nàng... tai nàng...giọng nói của nàng... đều đã đem cho một người...

Thế nhưng... người đó lại là người đẩy nàng vào đường cùng...

Tế Anh...

Âm thanh lanh canh lanh canh phát ra càng lúc càng yếu dần, nhân lúc này Úc Khuynh Tư phóng ra một đạo ánh sáng, hồn phách của quỷ nữ liền vỡ ra thành trăm mảnh, biến thành tro bụi.

Lang tộc có khả năng hủy nguyên thần của thần tiên, cũng có thể hủy ma chướng của yêu quỷ, sau đó dùng bí thuật phong ấn ma chướng, vĩnh viễn không thể siêu sinh.

Trên Dương Liên đài chỉ còn một mảng khói bụi mịt mờ, không còn hồng y, cũng không còn quỷ nữ.

Tế Anh cung kính chấp tay: "Cảm tạ các vị linh thú giúp đỡ."

Úc Khuynh Tư nhàm chán phất tay áo bước đi, cứ như vậy mà tiêu sái rời khỏi Dương Liên đài, tay áo màu hạnh hoàng phần phật lay động.

Phượng tộc chi hậu duệ không kế nhiệm Diêm Cư vội vàng nhìn theo bóng lưng của Úc Khuynh Tư, gặp nhau chưa kịp nói câu nào, người cũng đã bỏ đi rồi.

Tế Anh cùng vài vị thượng tiên thượng thần nói thêm vài câu, lại nghe có người nói: "Điện hạ mới sinh đã mù lòa câm điếc, không ngờ gặp được thần y chữa khỏi, đúng là phúc phần của Long tộc mà."

Tế Anh hơi cười, chạm vào mắt mình, nói: "Đôi mắt này dùng rất tốt, giọng nói cùng đôi tai cũng không tệ."

"Ngài vừa được nhận chức trữ quân Long tộc, mai này sẽ lấy trữ quân Phượng tộc, đúng lấy hỷ sự liên miên mà."

"Lại nói cái trữ quân Phượng tộc kia còn chưa được sinh ra mà!" Ngu Linh thượng tiên bất mãn nói: "Lỡ như sinh ra một đứa nhỏ xấu đến ma chê quỷ hờn, lại gả cho trữ quân Long tộc, chẳng phải khiến điện hạ chịu thiệt rồi sao?"

"Cái này cũng không tính là gì." Tế Anh cười nói: "Chỉ cần là trữ quân Phượng tộc, nào cần quan tâm nàng đẹp xấu, chỉ cần lấy để củng cố Long tộc chúng ta thêm hưng thịnh là được rồi."

"Hảo, trữ quân điện hạ nói rất phải!"

Ngu Linh thượng tiên giận đến nghiến răng nghiến lợi, nàng như vậy lại thua một cái trữ quân Phượng tộc chưa ra đời sao?

Hơi đưa mắt nhìn người của Phượng tộc, chỉ có một mình hậu duệ không kế nhiệm Diêm Cư. Người của Phượng tộc trước giờ đều không ưa náo nhiệt, ở ẩn trên đỉnh Thiên Lãng, sinh ra hậu duệ đều mang hàn tính rất lớn, chỉ cần đến gần sẽ bị đông thành băng tuyết ngay. Nhưng Diêm Cư lại phá lệ nhu thuận, không có hàn tính mạnh mẽ của Phượng tộc, bởi vì nàng động chân tình, mang theo trái tim nhiệt huyết xua tan băng giá.

Ngu Linh hơi chau mày, rồi lại bật cười, không tệ, có thể lợi dụng Diêm Cư này.

Sau này trữ quân điện hạ ra đời, liền một phát đem nàng ta gϊếŧ chết, để trừ mối họa về sau!!!

Chỉ là Ngu Linh còn chút bất an, nếu như trữ quân là nữ nhân thì không sao, bởi vì trước giờ nam trọng nữ khinh đã là chuyện rất hiển nhiên rồi, có thể an toàn vượt qua được, còn nếu là nam nhân nhất định sẽ bị điều tra đến cùng.

Diêm Cư nhìn qua, thấy Ngu Linh đang trầm mặc suy nghĩ, không khỏi cảnh giác. Phụ thân nói qua, Ngu Linh này tâm cơ khó dò, mong muốn hậu vị không từ đánh đổi mọi thứ, sau này vẫn nên cách xa một chút thì hơn.

Một đám thượng tiên xoay quanh chúc mừng Tế Anh, lại không nhận ra, dưới Dương Liên đài, có một cây trâm ngọc bị cháy xém một góc, không ai đoái hoài đến nó.

- ------------------------------------

"Sư phụ đã về!"

Úc Khuynh Tư thuận tay đưa áo bào cho đại đồ đệ của mình, sau đó xoay người bước vào trong điện, tùy tiện ngồi xuống tháp.

Đại đồ đệ gọi Ân Thần, theo Úc Khuynh Tư hơn bốn vạn năm, biết rõ sư phụ lúc này đang muốn ngủ, cũng không làm phiền, cầm lấy áo bào liền rời đi ngay.

Đến khi cửa đóng lại rồi, Úc Khuynh Tư mới nâng tay lên nhìn, một ít máu đỏ dính vào lòng bàn tay nàng, rửa thế nào cũng không trôi. Quỷ nữ đó đúng là có vấn đề, đứng ở gần Úc Khuynh Tư mới phát hiện nàng có mang theo một ít linh khí trên người, là khí tức của Long tộc. Nếu đoán không sai, chính là khí tức của Trữ quân Long tộc Tế Anh, còn rất nồng đậm, hẳn là đã trải qua da thịt chi thân, hơn nữa quan sát thấy quỷ nữ hay nghiêng ánh nhìn về phía trữ quân điện hạ.

Úc Khuynh Tư cười khẽ một tiếng, xoay người nằm xuống tháp, thuận tay dùng nước trà đã lạnh đổ vào lòng bàn tay mình.

"Trữ quân Long tộc lại cùng với quỷ nữ day dưa..." Úc Khuynh Tư nhấc môi, điệu bộ thản nhiên: "Xem ra sắp tới có kịch hay xem rồi, tính ra trữ quân Phượng tộc cũng sắp ra đời đi."

Úc Khuynh Tư buông ấm trà xuống, thoải mái nằm trên tháp, đưa mắt nhìn trần nhà điêu khắc phức tạp. Đột nhiên đốm máu trong tay Úc Khuynh Tư phát sáng, rồi lại biến mất, hóa thành một làn khói mỏng.

Hơi ngạc nhiên nhìn làn khói trắng vừa bay lên, Úc Khuynh Tư chau mày, cái này... là thiên kiếp sao!?

Bình luận

Truyện đang đọc