CHU SA - NHẤT BÁN CÔNG TỬ

Sấm nổ rền trời, từng đợt tia sáng dị sắc xen kẽ vào nhau, tạo thành một chiếc lưới lớn, bao phủ cả bầu trời. Âm thanh đùng đùng đoàng đoàng vang lên không ngừng, thân ảnh hồng sắc treo giữa không trung, tay siết chặt dây cung, kéo thật căng, lòng bàn tay cũng bị kéo rách.

Hoang Uyên vung mạnh đao đánh văng mũi tên của Chu Sa, nhanh chóng lao về phía nàng, vung đao thật mạnh, nghe gió thổi ù bên tai.

Xoay người một vòng né tránh, Chu Sa an toàn đáp trên một mái ngói cao, vạt áo hồng sắc lay động nhẹ nhàng, sóng mắt hổ phách dị thường tĩnh lặng.

"Chu Sa, ngươi hà tất phải làm khổ bản thân!" Hoang Uyên cười lớn: "Chỉ cần ngươi ở bên cạnh bản vương, bản vương sẽ không tổn thương ngươi!"

"Lắm lời."

Chu Sa lẩm bẩm một chút, dưới chân Hoang Uyên xuất hiện một vòng ma pháp hình thù kỳ dị, liên tục biến đổi, ánh sáng đỏ phát ra vô cùng chói mắt.

Hoang Uyên vội nhảy ra khỏi vòng ma pháp, lại không được, dưới ma pháp vòng xuất hiện bảy tám đoạn dây quấn chặt chân hắn, đem hắn kéo trở về.

"Chu Sa ngươi điên rồi!" Hoang Uyên gào lên: "Ngươi dùng cấm thuật hủy thiên diệt địa ngươi cũng không sống được đâu!"

Chu Sa rũ mi xuống, nhàn nhạt mở miệng: "Ta sống trên đời này để làm gì nữa... con của ta... mẫu thân của ta... sư phụ của ta... bọn họ đều không cần ta nữa rồi..."

Hoang Uyên cắn chặt răng, giãy thật mạnh, vòng ma pháp dưới thân biến đổi liên tục, một tiếng nổ lớn đùng đoàng vang lên, đất cát văng tứ tung.

Chu Sa lảo đảo lùi về sau, khom người ôm bụng nôn ra một ngụm máu, mặc dù đã đau đến ngay cả hơi thở cũng nặng nề, nhưng trong mắt vẫn bình tĩnh đến kỳ lạ, tựa như trên đời này chẳng có ai đáng để nàng quan tâm nữa.

Vòng ma pháp nứt ra thành nhiều mảnh, vỡ tung, thi triển cấm thuật cần rất nhiều linh lực, nhưng tất cả linh lực Chu Sa đều đem cho hết Úc Khuynh Tư, nàng căn bản không kiềm hãm được Hoang Uyên.

Hoang Uyên nhìn nữ nhân mặc hồng y trước mặt, một bộ dạng yếu đuối đến mức sắp tan biến thành tro bụi vẫn kiên cường đứng thẳng lưng, trong mắt đều là bi thương, mờ mịt, nhận ra trên đời này chẳng còn lý do gì để nàng tồn tại nữa.

"Chu Sa, đừng lặp lại sai lầm của kiếp trước nữa!" Hoang Uyên gầm gừ trong cổ họng: "Ngươi không nhớ ta sẽ nhắc cho ngươi nhớ, ngươi không thể buông thả bản thân như vậy, thiên hạ này không ai đáng để cho ngươi hy sinh đâu!"

Chu Sa đưa mắt nhìn bao quát cảnh tượng bên dưới, thật nhiều người trơ mắt nhìn về phía nàng, bọn họ chỉ dùng một ánh mắt: Trữ quân, ta tin tưởng hết vào ngươi, ngươi nhất định không thể thua!

Chỉ ban cho nàng một ánh mắt, chẳng có ai bước đến giúp nàng chiến đấu, Hoang Uyên nói không sai, thiên hạ này không ai đáng để cho nàng hy sinh. Nhưng trong lòng nàng vẫn buông không được, nếu nàng không buông bỏ sinh mạng này, làm sao cứu được sư phụ? Sư phụ nàng ấy xem bá tánh ngũ tộc làm trọng, nàng ấy có thể hy sinh bản thân để cứu giúp người trong thiên hạ này, cũng không nguyện thương hại nàng một lần, vậy để Chu Sa nàng thành toàn cho sư phụ...

Hoang Uyên buông rơi ánh nhìn, hắn sớm đã biết lựa chọn của Chu Sa, chỉ là không nghĩ nàng sẽ không buông ra một lời oán hận, nàng cứ như vậy là ngu ngốc buông bỏ bản thân.

Cũng giống như kiếp trước...

"Hoang Uyên, ta thật sự không đáp lại được tình cảm của ngươi, ta yêu nàng, rất yêu nàng. Ngay cả bản thân ta cũng không khống chế được, ngươi là quỷ vương cao quý, rất nhiều nữ nhân sẽ yêu thích ngươi, không cần phải vì một nữ nhân như ta mà hy sinh nhiều như vậy. Nếu có thể vì nàng mà chống lại cả thiên hạ này, ta cũng cam lòng, ngươi biết không, chỉ cần ở bên nàng, ta đã có đủ sức tiếp tục bước đi, cảm giác này, chỉ có nàng mới có thể mang đến cho ta."

Đôi sóng mắt hổ phách lưu chuyển, không chút gợn sóng, ngón tay đè trên dây cung, dùng sức kéo căng.

Hoang Uyên chậm chạp nói: "Chu Sa, nếu nàng đã chọn như vậy, ta liền thành toàn cho nàng."

Dứt lời, hắn liền lao xuống kéo hồng y nương tử phía dưới, một đường chạy về phía nam.

"Diêm Cư!"

Nghe tiếng nói, Chu Sa quay đầu lại, là Úc Khuynh Tư...

Úc Khuynh Tư nhanh chóng đuổi theo phía sau Hoang Uyên, hồng tụ phần phật lay động.

Tiếng cười khàn đặc của Hoang Uyên vang vọng khắp nơi: "Chu Sa nàng đã thấy hay chưa, Úc Khuynh Tư có thể đứng nhìn nàng tự sinh tự diệt, nhưng lại không thể bỏ mặc không cứu nữ nhân này!"

Chu Sa che tai lại, đầu nàng đau đớn, âm thanh khàn đặc kia vẫn cứ vọng ở trong đầu, đuổi đi không được.

"Khuynh Tư..." Chu Sa yếu ớt thì thầm: "Sao lại đối xử với ta như vậy..."

Phía nam U Nham sơn là nơi dựng thánh điện thờ các vị thánh thú của Lang tộc, cũng là nơi chỉ có vào, không có ra.

Hoang Uyên không dám tiến gần thánh điện, hắn đứng ở trước kết giới, xốc ngược tân nương lên, ánh mắt quét qua Úc Khuynh Tư và Chu Sa.

"Ngươi muốn làm gì?"

Hoang Uyên khanh khách cười lớn, nhìn Úc Khuynh Tư, khàn đặc mở miệng: "Úc Khuynh Tư, ngươi đúng là không thẹn với danh thần tiên lãnh tình, có một đồ đệ nhu thuận sẵn sàng sinh con cho ngươi mà ngươi cũng không cần, lấy một nữ nhân tâm ngoan thủ lạt này. Ta nói cho ngươi biết, Diêm Cư ả ta không tầm thường, ngươi lấy ả ta đi, ta khẳng định tương lai của ngươi sẽ hoàn toàn bị ả ta phá hủy."

Diêm Cư sợ hãi hét lên: "Khuynh Tư mau cứu ta, hắn muốn gϊếŧ ta, Khuynh Tư!"

Chu Sa giương cung, hơi nheo mắt lại.

"Đừng!" Úc Khuynh Tư ngăn cản Chu Sa, giọng nàng run lên: "Ngươi sẽ bắn trúng Diêm Cư mất."

Chu Sa hơi nâng mắt lên, giọng nói nàng nhẹ bẫng, lòng lại tê buốt: "Yên tâm, ta không gϊếŧ tâm ái nhân của ngài đâu."

Lời vừa dứt, mũi tên liền xé gió bay đi, Chu Sa nhanh hơn cả tốc độ của mũi tên, một phát kéo được Diêm Cư ra, đẩy mạnh nàng về phía của Úc Khuynh Tư. Mũi tên dừng lại trước chóp mũi, hơi thở nóng như lửa phả thẳng trên đỉnh đầu Chu Sa.

"Nàng muốn chết thay cho ả ta?"

Hoang Uyên đè nặng âm thanh, tay siết gãy mũi tên, hắn càng lúc càng thấy, nữ nhân này căn bản đã bị tình yêu che mờ mắt rồi, ngay cả mạng của mình cũng không cần.

Trên trán Úc Khuynh Tư thấm ướt một mảng mồ hôi, nàng còn nghĩ mũi tên đó sẽ đâm vào người Chu Sa, nàng ngay cả việc ngăn một mũi tên cũng không làm được, làm sao có thể nghĩ đến đem Chu Sa trở về bên cạnh.

Diêm Cư được thả tự do rồi liền hoảng hốt kéo tay Úc Khuynh Tư: "Khuynh Tư mau đi thôi, Diêm La sẽ gϊếŧ được hắn mà, chúng ta ở lại đây hắn sẽ gϊếŧ chúng ta mất!"

"Các ngươi muốn trốn?" Hoang Uyên cười nặng nề, ánh mắt quét trên người Diêm Cư, đè thấp giọng: "Nữ nhân tâm địa nhỏ nhen như ngươi, thật không đáng sống mà!"

Một bóng đen lướt nhanh qua, trực tiếp siết mạnh cổ của Diêm Cư, nắm chặt, ném xuống dưới vực.

"Diêm Cư!"

Úc Khuynh Tư định đuổi theo, lại bị Chu Sa đánh văng ngược lại, một mình chạy về phía trước, vạt áo hồng sắc nhiễm máu phần phật lay động. Đôi cánh trải dài khắp bầu trời, tựa như một ngọn lửa điên cuồng thiêu cháy bầu trời, âm thanh gió cuốn nặng nề như từ âm ti vọng về.

Xung quanh Hoang Uyên xuất hiện rất nhiều những sợ dây ma pháp, là Diêm La hỏa!?

Tay chân cơ thể lần lượt bị dây ma pháp phủ quanh Diêm La hỏa bao kín, không thể cựa quậy, Hoang Uyên ngửa đầu gào lên một tiếng. Mặt đất chấn động dữ dội, đất dưới chân nứt ra, thân thể trực tiếp rơi xuống vết nứt.

Hoang Uyên nhìn theo hồng y, gào lên một tiếng: "Không! Chu Sa!!!"

Chu Sa vừa vặn kéo được một mỏm đá nhỏ, không ngờ ngay cả Diêm Cư cũng đang cố sức níu giữ một khối đá nhỏ khác, cả người run lên dữ dội, có lẽ là sắp không chịu nổi nữa rồi.

Úc Khuynh Tư vội chạy đến, nhìn thấy cả Chu Sa và Diêm Cư đều không có chuyện gì, lập tức nghĩ cách kéo các nàng lên.

Hoang Uyên nhìn thấy liền cười gằn: "Khuynh Tư, cuối cùng cũng đến lúc ngươi phải lựa chọn, ngươi chọn đi, cứu Chu Sa hay nữ nhân kia?"

Hai vai Úc Khuynh Tư thoáng run rẩy, nàng nhìn qua Chu Sa và Diêm Cư, cả hai đều đang đưa mắt nhìn nàng, trong mắt đều mang theo hy vọng yếu ớt. Nhưng Diêm Cư kiệt sức thật rồi, nàng rơi xuống nơi này lâu hơn Chu Sa, bàn tay giữ mỏm đá cũng không chặt, đã muốn rơi hẳn xuống vực sâu rồi. Bên dưới là sóng cuộn đánh dữ dội, nước biển len lỏi theo các vết nứt, dưới chân là sóng lớn vỗ mạnh vào hai bên vực, từng viên đá nặng nề rơi xuống.

Úc Khuynh Tư siết chặt bàn tay, nàng tin Chu Sa sẽ giữ được đến lúc nàng cứu nàng ấy lên, liền đưa tay ra.

Chu Sa đã thật hy vọng, người Úc Khuynh Tư gọi tên là mình...

"Diêm Cư, mau nắm lấy tay ta!"

Diêm Cư vui mừng khóc nấc lên, vội nắm lấy bàn tay của Úc Khuynh Tư, để nàng kéo lên.

Chu Sa phát hiện Úc Khuynh Tư né tránh ánh mắt của mình, nàng cười giễu bản thân, biết rõ kết cục này vẫn cứ hy vọng, nàng rốt cuộc đang hy vọng cái gì vậy!?

Các ngón tay buông lỏng ra, thân thể treo giữa vực thẳm, chỉ thấy hồng y rực rỡ cháy như lửa đỏ.

"Chu Sa!"

Úc Khuynh Tư kinh hãi mở to mắt, khắc trước nàng còn phải lựa chọn cứu ai, khắc sau Chu Sa lại buông bỏ thả người xuống vực. Rốt cuộc nàng đã lấy đâu ra lòng tin Chu Sa sẽ cố gắng đợi được, nàng lấy đâu ra tin tưởng Chu Sa sẽ đủ sức đợi nàng, nàng rốt cuộc đang làm cái gì vậy?

Lúc Úc Khuynh Tư muốn nhảy xuống theo Chu Sa, liền bị Diêm Cư ngăn cản, đem nàng kéo trở về.

"Đừng nhảy xuống, ngươi nhảy xuống là sẽ chết đó! Ngươi không thấy sao? Là Chu Sa cố tình thả tay ra, nàng không muốn sống nữa ngươi cứu nàng để làm gì?"

Hoang Uyên run rẩy nhìn nữ nhân khắc trước còn dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn nàng, khắc sau liền tan biến dưới trùng trùng sóng vỗ, hắn cũng là lần đầu vì một nữ nhân mà khóc.

"Chu Sa... Chu Sa..."

"Úc Khuynh Tư tại sao ngươi không cứu nàng?" Hoang Uyên thống khổ gào lên, mặt đất chấn động dữ dội: "Nàng là vì cứu các ngươi mà liều mạng như vậy, nàng là vì cứu nữ nhân xấu xa kia mà rơi xuống vực, ngươi tại sao không cứu nàng!? Tại sao không cứu nàng!?"

Úc Khuynh Tư lảo đảo ngã xuống đất, nàng đưa mắt nhìn vực sâu hun hút cùng sóng vỗ không ngừng nghỉ vào hai bên vách đá, ánh mắt dần dại ra.

Nàng rốt cuộc đang làm cái gì vậy?

Nàng rốt cuộc đã khiến Chu Sa tuyệt vọng đến thế nào rồi vậy?

Diêm Cư ôm chặt lấy Úc Khuynh Tư, không cho nàng liều mạng nhảy xuống, điên cuồng gào lên: "Người đâu, mau cứu Thượng thần!"

Hoang Uyên buông xuống tiếng cười nhạt, hắn nói: "Úc Khuynh Tư, ngươi đây là lần thứ hai gϊếŧ chết nàng, rốt cuộc Chu Sa nợ ngươi cái gì vậy?"

Sóng vỗ ì ầm hai bên vách đá, ngày đêm không nghỉ, âm thanh vọng đến vô cùng thê lương...

Bình luận

Truyện đang đọc