Qua hết ba tháng, thương thế tốt hơn rất nhiều, thế nhưng Chu Sa vẫn chưa bay được, một con phượng hoàng không biết bay thì khác nào con gà lửa!!??
Chu Sa mấy lần tập bay, đều từ trên sườn đồi lăn xuống, cuối cùng lại phải nằm ở U Minh cung dưỡng thương mấy ngày, haiz~
Lại nói mấy hôm nay Ân Thần vì giúp đỡ Chu Sa tập bay, cũng phiền não không ít, thế quái nào phượng hoàng lại không thể bay được a!?
Lúc này Chu Sa mới bắt đầu suy nghĩ, có khi nào nàng không phải là phượng hoàng, và nương của nàng cũng là một con gà hay không a?!
Nghĩ đến đó Chu Sa liền rùng mình một cái, ai u, thiệt là đáng sợ mà~
Cuối cùng cũng phải để Úc Khuynh Tư ra tay, nàng một tay xách cánh của Chu Sa, tay kia cầm bình rượu, tiêu sái cưỡi mây rời khỏi U Nham sơn. Dừng lại trên một đỉnh núi, Úc Khuynh Tư thả tay ra để Chu Sa lăn xuống đất, còn bản thân thì tìm chỗ sạch sẽ ngồi xuống, nâng bình rượu lên uống một ngụm.
"Ách..."
Chu Sa đụng vào tảng đá mới dừng lại, cả người đều ê ẩm, oán khí ngút trời nhìn sư phụ vẫn đang ung dung uống rượu.
"Sư phụ, ngài đáng ghét quá đi!"
Úc Khuynh Tư liếc nhìn Chu Sa: "Gà béo, mau tập bay đi."
Chu Sa dẩu dẩu môi, nhấc chân béo bước đến chỗ Úc Khuynh Tư, rồi vừa chạy vừa đập cánh. Gió thổi thật mạnh, Chu Sa cảm thấy cơ thể mình được nâng lên, vui mừng đập cánh liên tục. Nhưng chưa đầy một khắc lại từ trên không rơi xuống, mặt vùi vào một đống bùn đất!?
Úc Khuynh Tư đưa mắt nhìn, rồi lại cúi đầu xuống, tiếp tục uống rượu.
Chu Sa vẫn kiên trì, giãy khỏi đống bùn, nhìn qua thấy sư phụ vẫn không để ý đến mình, liền rầu rĩ cúi đầu xuống, cánh đập vài cái yếu ớt. Một cụm hoa hạnh rơi xuống, Chu Sa ngẩng đầu lên, vừa vặn khiến cụm hoa rơi trên đầu, một cánh hoa lả tả rơi xuống.
"Ngay cả ngươi cũng xem thường ta..."
Chu Sa lẩm bẩm, rồi lại tiếp tục đập cánh vài cái, cố sức bay. Lần nào cũng vậy, đều không thể bay được, té ngã đến độ cánh cũng đầy vết thương, nặng nề không thể đập cánh nhiều lần được.
Lăn dài trên đất, đến khi đụng phải cây hạnh Chu Sa mới dừng lại, không còn đủ sức đứng lên, cứ như cũ nằm ở đó, cũng không cử động.
Úc Khuynh Tư nhìn lên, trong mắt phảng phất một chút men say, tay đặt dưới đất không ngừng siết chặt nhánh cỏ xanh.
"Nằm ở đó làm gì, ngươi bay không được hẳn là nương ngươi bị ai đó tráo con rồi."
Chu Sa run lên một chút, loay hoay một chút mới đứng dậy được, vài vết thương trên người chảy máu, thấm ướt một mảng cỏ xanh.
"Hộc..."
Cánh vỗ nhẹ vài cái, trên đỉnh đầu là những vòng mây xanh xinh đẹp, là những cơn gió thổi không thấy điểm dừng. Lấy hết sức lực còn sót lại, Chu Sa vỗ cạnh thật mạnh, chạy thật xa, cố gắng bay lên thật cao, cho dù nàng có từ nơi cao nhất ngã xuống tan xương nát thịt cũng cam lòng.
Dưới chân xuất hiện một vòng tròn màu bạc, từng vệt sáng lung tung rối mắt đan xen vào nhau, chuyển dần sang màu đỏ, như một chiếc lồng lớn, đang kiềm giữ chặt đôi chân của phượng hoàng. Tẫn Phong Linh dưới cổ chân kịch liệt phát ra âm thanh tinh tang tinh tang, vài chiếc lông chu sa lác đác rụng xuống, rồi bị gió thổi bay. Nhắm chặt mắt lại, Chu Sa vỗ mạnh đôi cánh, đôi cánh ấy tuy yếu ớt mảnh mai nhưng sau này sẽ trải dài rộng lớn, sẽ là thiên địa chi chủ, cai quản thiên địa vạn vật chúng sinh.
Móng vuốt rời khỏi mặt đất, vòng tròn màu bạc như khóa sắt không ngừng siết lấy, phát ra âm thanh lạch cạch lạch cạch, cuối cùng hóa thành một chuỗi xích lớn. Chu Sa nhìn chuỗi xích dưới chân mình, điên cuồng giãy dụa, ngẩng đầu lên tê rống gào một tiếng, đôi cánh đập mạnh trong không trung.
Đây là Xích Quỷ, mỗi chủ nhân thiên địa đều sẽ phải chịu đau đớn của xích quỷ kiềm hãm, đến khi phá vỡ mọi giới hạn, mới có thể phóng xuất năng lực cực đại, đứng đầu thiên địa này. Điều đặc biệt chính là Chu Sa chỉ mới một vạn tuổi, lại gặp được Xích Quỷ, đúng là bất khả tư nghị.
Úc Khuynh Tư vội vàng đứng dậy, trong miệng lẩm bẩm niệm chú thuật, thần khí chưa kịp triệu hồi đã bị một đạo hỏa lôi đánh văng ra trăm thước.
"Khụ..."
Là thiên ý, không cho phép bất cứ kẻ nào giúp Chu Sa.
Úc Khuynh Tư ôm ngực, ho ra một ngụm máu, tay không ngừng siết chặt vạt áo của chính mình, đôi mắt bàng bạc dõi theo nhất cử nhất động của Chu Sa, nội tâm một trận run rẩy.
Chu Sa điên cuồng giãy dụa, cổ họng gào thét đau rát, nhỏ từng giọt máu tanh xuống mặt đất. Cổ chân bị Xích Quỷ kiềm hãm, lớp da bên dưới bị kéo rách, cơ hồ thấy được cả xương trắng.
Trời đất biến hóa không ngừng, mây xanh bay trên trời lại hóa thành từng vùng mây khói xám xịt, xung quanh tản mát ánh sáng đỏ. Từng đàn huyết ô nha bay vòng quanh, trên lưng cõng một hòn đá lớn, ánh sáng từ hòn đá đó là màu đỏ, khiến cảnh vật xung quanh đen đỏ lẫn lộn không ngừng.
Long tộc trên núi Hồng Minh cảm nhận được tín hiệu tốt lành, ai nấy đều chạy ra xem thử, nhìn thấy bầu trời ngập tràn sắc đỏ, liền tái mặt run rẩy.
"Là chủ nhân thiên địa thứ mười ba!"
Long quân đưa mắt nhìn đàn huyết ô nha cõng đá sinh mệnh trên lưng, cười nói: "Là Diêm La Phượng Hỏa!"
Thần tiên từ các nơi lập tức đổ ra, đưa mắt nhìn thay đổi trên bầu trời, đều kinh ngạc cùng vui vẻ.
"Khi Linh đế phá Xích Quỷ cũng không có nhiều huyết ô nha bay qua như vậy."
"Ta nghe nói Diêm La Phượng Hỏa mang sức mạnh hủy thiên diệt địa, có thể sau lần phá Xích Quỷ này, sức mạnh đó sẽ được đánh thức."
Tế Anh ngẩng đầu nhìn huyết ô nha cõng đá sinh mệnh, cong khóe môi: "Diêm La, sức mạnh hủy thiên diệt địa của ngươi cuối cùng cũng thức tỉnh rồi."
Long quân ha hả cười lớn, nói: "Đúng là chuyện tốt, nhìn xem đá sinh mệnh rực rỡ như vậy, khẳng định Diêm La Phượng Hỏa sẽ là thiên địa chi chủ, Long tộc chúng ta cũng có ngày chiếm lấy hào quang rồi, không bao lâu nữa đời kế nhiệm chủ nhân thiên địa tiếp theo chính là hậu duệ của Long tộc!"
Tất cả người của Long tộc liền quỳ xuống, hô lớn: "Chúc mừng trữ quân điện hạ!"
Tế Anh phất tay, tiếp tục nhìn đàn huyết ô nha bay qua, xem ra Diêm La Phượng Hỏa đó cũng không phải người dễ đùa giỡn.
Trên núi Ức Luân, Diêm Tống Bình siết chặt lấy Phá Tuyết cầm, hai vai run lên, nước mắt men theo gương mặt chảy xuống.
Thiên Văn Cẩm ôm lấy vai nàng, nói: "Đừng lo, tiểu Diêm La sẽ không sao đâu."
"Thiếp rất lo..." Diêm Tống Bình nức nở nói: "Con của chúng ta chỉ mới một vạn tuổi, trải qua tình kiếp, thiên lôi kiếp, băng lôi kiếp, giờ còn phải chịu đau đớn của Xích Qủy, khẳng định là chịu không nổi."
"Không đâu, tiểu Diêm La sẽ không yếu ớt như vậy, hơn nữa còn có thượng thần giúp đỡ nó mà."
Diêm Tống Bình, vùi đầu vào lòng Thiên Văn Cẩm khóc hô: "Thiếp rất lo lắng, Văn Cẩm, thiếp không muốn con là thiên địa chi chủ, không muốn con phải trải qua lục khổ trần gian, càng không muốn con bị dày vò trong tình kiếp."
"Ta biết nàng yêu thương lo lắng cho tiểu Diêm La, nhưng số trời đã định, tránh không khỏi sẽ vĩnh viễn là tránh không khỏi."
Hai vai Diêm Tống Bình run lên, nghẹn ngào không nói thành lời, bây giờ nàng thật mong muốn con gái nàng chỉ là một tiểu phượng hoàng, khi vừa sinh ra nàng đã có thể ôm con bé vào lòng, chăm sóc con bé như các mẫu thân khác thường làm. Cùng con bé trưởng thành, dạy con bé viết chữ, sẽ không phải nhìn con bé chịu dày vò của thiên kiếp, cũng không phải nhìn Xích Quỷ tra tấn con gái bé nhỏ của nàng.
Vùng sáng trên trời càng thêm mãnh liệt, đá sinh mệnh trên lưng đàn huyết ô nha trở nên nặng nề, ánh sáng phát ra chói mắt, khiến nhiều súc sinh ma đạo không chịu được nằm chết trên đất.
Chu Sa giãy dụa thật mạnh, tê rống một trận, đôi cánh yếu ớt vỗ mạnh vào không trung, tạo thành từng đợt cuồng phong giận dữ rít gào.
"Gà nhỏ!"
Không ít người được sinh mệnh thạch chọn làm thiên địa chi chủ, nhưng chẳng mấy ai chịu nỗi nổi đau mà Xích Quỷ mang đến, đau như xé rách nguyên thần, cũng đau như vạn hỏa thiêu đốt linh hồn. Úc Khuynh Tư rất sợ hãi, sợ rằng Chu Sa chịu không nổi đau đớn mà sa vào ma đạo, càng sợ hãi Xích Quỷ điên cuồng thiêu chết sinh mệnh mỏng manh của gà nhỏ.
Xích sắt bàng bạc siết chặt cổ chân Chu Sa, vùng sáng dưới chân càng thêm chói mắt, hóa thành những hình ảnh cổ quái.
Nhớ đến đỉnh đầu là mây trắng bay, là ánh sáng mặt trời ấm áp, là núi Ức Luân có mẫu thân và nương đang chờ đợi, cả núi U Nham có các sư tỷ yêu thương nàng. Chu Sa giãy dụa thật mạnh, đôi cánh dang rộng, thân thể phát quang, luồn sáng đỏ mạnh mẽ đến mức thổi bay những thứ xung quanh.
Một tiếng tê rống trong đau đớn phát ra, Xích Quỷ kiềm hãm dưới chân phát ra âm thanh răng rắc, rồi lại có một tiếng nổ lớn hơn phát ra, xích bạc kiềm hãm vỡ tung, thành những mảng tro bụi.
Huyết ô nha ngẩng đầu kêu lên một tiếng, đá sinh mệnh phát sáng, trên đá xuất hiện một dòng chữ vàng chói mắt.
Thiên địa chi chủ đệ thập tam Diêm La Phượng Hỏa...
Đôi cánh trải dài che đi một khoảng trời rộng lớn, chân rời khỏi mặt đất, sải cánh bay trên nền trời rộng lớn của mình.
Thần tiên lẫn thần thú đều quỳ xuống, lớn tiếng hô: "Trữ quân điện hạ vạn phúc kim an!!!"
Úc Khuynh Tư đưa mắt nhìn theo cánh chim phượng sải dài trên khoảng trời bao la, trong mắt mang theo một tia mất mát, đưa tay ra, trong lòng bàn tay là một sợi lông màu chu sa.
"Gà nhỏ..."
Trước mặt nàng đã không còn con gà nhỏ ngốc nghếch hay pha trò nữa, chỉ còn một trữ quân điện hạ, sau này sẽ là thiên địa chi chủ, cường đại đến mức cả nàng cũng không thể so bì.
Ánh sáng đỏ yếu dần, huyết ô nha lẩn vào trong đám mây, chỉ còn le lói ánh sáng của đá sinh mệnh, vài giọt mưa nặng nề rơi xuống. Vệt chu sa trên trời lảo đảo từ trên không lao xuống, như một đám lửa đỏ.
Úc Khuynh Tư điểm chân trên mặt đất, bay lên trên cao, vừa vặn đón được con gà nhỏ của nàng. Khắp người đều là vết thương, vài nơi còn chảy máu, đôi mắt màu hổ phách ẩn chứa một tia mệt mỏi, cả người vô lực dựa vào lòng Úc Khuynh Tư. Một tia sáng nhỏ phát ra, rồi lan ra khắp xung quanh, phượng hoàng nhỏ biến thành một tiểu cô nương, hoàn hảo biến thành bộ dáng con người. Trên trán điểm một vệt chu sa, đuôi mắt hơi hồng, sóng mắt đào hoa màu hổ phách cùng với gò má trắng nõn nộn thịt, tổng thể là một đứa nhỏ đáng yêu.
"Sư phụ..."
Úc Khuynh Tư an toàn đáp xuống đất, cởi xuống ngoại bào của mình, phủ lên thân thể ngập tràn vết thương của Chu Sa.
"Không cần sợ, ngủ một chút đi, vi sư ở ngay cạnh ngươi."
Chu Sa yếu ớt gật đầu, cuộn người chui vào lòng Úc Khuynh Tư, lại biến trở về là một tiểu phượng hoàng. Có lẽ vẫn chưa điều khiển được thuật biến thân, cho nên mới xảy ra tình trạng này, Úc Khuynh Tư đau lòng vuốt vuốt đôi cánh mềm, ánh mắt dần trở nên nhu hòa.
Ánh sáng bạc phát ra rồi yếu ớt dần, Úc Khuynh Tư hóa thành nhất đầu hôi lang, cõng trên lưng một con phượng hoàng chu sa, chầm chậm bước về U Nham sơn.
Trên đầu vẫn lất phất mưa bay, giống như kiếp trước, nắm tay nhau qua một đoạn dây thừng, cùng bước dưới cơn mưa đông lạnh lẽo...