CHU SA - NHẤT BÁN CÔNG TỬ

Họp mặt tông miếu mỗi tháng một lần vẫn diễn ra như bình thường, hôm nay lại có chút đặc biệt, chính là Linh đế thoái vị, nhường ngôi lại cho Diêm La quân. Mà Diêm La quân cũng không đơn độc thượng vị, mang theo một chính phi chưa sắc phong, người này không ai khác chính là Đông Hải công chúa, Ân Thần.

Sắc phong chính phi trước giờ đều phải dựa theo tổ huấn, xét xem đối tượng được sắc phong có xứng với chính phi chi vị hay không, sau đó tứ đại thánh thú sẽ đưa ra quyết định của mình. Chỉ cần một người trong tứ đại thánh thú không chấp nhận, thì đối tượng được sắc phong sẽ không có quyền ngồi vào ghế chính phi, bởi vì một thánh thú không đồng ý, nghĩa là nàng ta không đủ tư cách làm mẫu nghi thiên hạ.

Chu Sa cũng không quan tâm về chuyện này lắm, nàng chỉ nghĩ đề tên lên liền có thể về nhà ngủ một giấc, nào ngờ khi đề tên lại bị một phiếu phản đối của Úc Khuynh Tư.

Úc Khuynh Tư thản nhiên nói: "Ta không đồng ý linh đế sắc phong chính phi, hơn nữa thứ phi Diêm Diệp Chi, ta cũng không đồng ý."

Hai vị chính phi và thứ phi đều bị bác bỏ, Chu Sa có chút mất hứng nhìn sang Úc Khuynh Tư: "Thượng thần, ngài đây là muốn bản trữ quân không có hậu?"

"Không phải ta muốn nàng không có hậu, chỉ là bọn họ đều không xứng đáng." Úc Khuynh Tư nói tiếp: "Ta tìm hiểu qua Diêm Diệp Chi tính tình nhỏ nhen, ghen tỵ thất đức, nạp vào hậu cung sẽ rất phiền phức."

"Không nói Diệp Chi, tại sao Ân Thần cũng không được nạp?" Chu Sa nhấc mi chất vấn: "Nàng không có tính tình nhỏ nhen, cũng không ghen tỵ thất đức, hà cớ gì lại không cho nạp?"

"Chính bởi vì nàng không biết ghen tỵ, điều gì cũng qua loa, ai cũng nạp vào hậu cung, tự nhiên sẽ gây rối loạn." Úc Khuynh Tư như cũ thản nhiên: "Tất cả đều không xứng với linh đế nàng."

"Ồ, vậy sao?" Chu Sa đưa mắt nhìn Ân Thần và Diêm Diệp Chi: "Ai, xem ra là hữu duyên vô phận rồi~"

Diêm Diệp Chi tính tình bốc đồng, không được gả cho Chu Sa thì nổi cơn thịnh nộ, đứng bật dậy chỉ thẳng vào mặt Úc Khuynh Tư mà mắng.

"Tiện nhân, ai cho ngươi nói ta không xứng làm thứ phi? Có phải đói đòn rồi không? để xem hôm nay bản hậu duệ thu thập ngươi như thế nào!!"

"Hỗn xược!" Trưởng lão quát một tiếng: "Thượng thần cô cô mà ngươi cũng dám mạo phạm chỉ trích, đúng là vô năng thất đức, thứ phi vị này ngươi cũng ngồi không được đâu!"

Diêm Diệp Chi bị mọi người xì xào chỉ trích thì khủng hoảng, vội cầu cứu Chu Sa: "Linh đế, ngài mau nói giúp Diệp Chi đi."

"Giúp thế nào?" Chu Sa chẳng buồn liếc nhìn một cái: "Là do ngươi lắm lời, tự làm tự chịu, bản linh đế cũng không nhàn rỗi giúp ngươi đâu."

"Linh đế, ngài..."

Diêm Diệp Chi cứ thế bị đẩy khỏi vị trí thứ phi, giận dữ trừng mắt nhìn Úc Khuynh Tư, đúng là tức chết nàng mà!!

Úc Khuynh Tư khiêu khích cười, người của nàng cũng dám đoạt, đừng trách nàng tại sao tàn nhẫn!

"Nếu không nạp phi được thì không nạp nữa." Chu Sa phất tay áo rời khỏi chỗ ngồi: "Bản linh đế mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi, các ngươi muốn thảo luận gì thì tự thảo luận đi."

Mọi người vội vàng quỳ xuống hành lễ: "Linh đế đi thong thả."

Hành lễ xong, Úc Khuynh Tư liền rời khỏi chỗ ngồi, đi theo phía sau Chu Sa.

Chu Sa dừng cước bộ, liếc nhìn Úc Khuynh Tư: "Đi theo bản linh đế làm gì?"

"Chỉ muốn đi cùng nàng, không có ác ý."

"Bản linh đế không chuẩn ngươi đi cùng."

Úc Khuynh Tư mỉm cười, nhanh chóng bước đến chỗ Chu Sa, ở phía sau nhẹ nhàng ôm lấy nàng: "Ta là nhất đẳng thánh thú, nàng không thể ra lệnh cho ta đâu."

"Vậy à."

Chu Sa đưa mắt nhìn xung quanh, phát hiện rất nhiều người nhìn thấy các nàng đang ôm nhau, cũng không có bất luận ý kiến gì. Ngay cả Úc Khuynh Tư cũng không quan tâm đến mọi người xung quanh nghĩ gì, vùi đầu vào hõm cổ Chu Sa, gấp gáp hít đầy buồng phổi hương thơm trên cơ thể Chu Sa, có chút si mê, vòng tay càng thêm siết chặt hơn.

"Xem, là một cành hồng hạnh của U Nham vượt tường." Chu Sa nghiêng đầu, đưa mắt nhìn Úc Khuynh Tư: "Xem ra phu nhân không hầu hạ chu đáo rồi."

"Ta không cần nàng ta." Úc Khuynh Tư nhẹ nhàng ở bên tai Chu Sa nói: "Ta chỉ muốn nàng, dù là ai, cũng không có quyền đoạt nàng từ tay của ta."

Chu Sa cười lạnh một tiếng, nói: "Bản linh đế có chuyện phải làm, mau buông ra."

"Ta đi theo nàng."

"Tùy ngươi."

Thản nhiên buông ra hai chữ, sau đó lại ung dung rời khỏi tông miếu, một đường hướng về Trục Dương cung. Úc Khuynh Tư giống như cái đuôi nhỏ đi theo phía sau, liên tục tìm vài câu chuyện cười nhỏ kể cho Chu Sa nghe, đáp lại nàng cũng chỉ có tiếng cười khẩy khinh thường của đối phương.

Rất nhanh đã đến được Trục Dương cung, Chu Sa tiêu sái đi về phía vườn đào, nơi nàng đã ngủ một giấc ngủ bốn vạn năm.

Từ xa nhìn thấy Chu Sa trở về, Tuyết Phù vội vàng chạy ra đón: "Điện hạ, ngài như thế nào đi mà không nói cho Tuyết Phù nghe, Tuyết Phù đợi ngài thật mệt mỏi."

Chu Sa chỉ hơi gật đầu, rồi lại đi tiếp, hỏi: "Nha đầu Cô Chúc đâu rồi?"

"Làm sao vừa về liền hỏi nha đầu đó?" Tuyết Phù bước ra trước ngăn cản bước chân của Chu Sa, nàng theo thói quen vào ôm lấy nữ nhân này: "Điện hạ, Tuyết Phù hảo nhớ ngài, Tuyết Phù chịu không nổi không có..."

Lời còn chưa dứt lại bị đánh lùi về phía sau, bị đánh bất ngờ, Tuyết Phù không kịp trở tay, văng hẳn sang một góc, giãy dụa ho một trận, sau lại biến trở về nguyên thân bạch liên hoa của mình. Lần này bị đánh rất nặng, chỉ sợ phải mất mấy vạn năm nữa mới có thể trở lại hình dạng con người.

Chu Sa liếc nhìn, thản nhiên nói: "Ra tay đủ tàn nhẫn."

Úc Khuynh Tư bước ra trước giúp Chu Sa chỉnh lại y phục trên người, ánh mắt nhu hòa ấm áp: "Ai bảo ả chạm bàn tay dơ bẩn vào nàng, trên đời này người có quyền chạm đến nàng chỉ có ta!"

Chu Sa nghe xong liền khanh khách cười lớn, xoay người bước đi vào trong vườn đào nhỏ của Gia Giao, xem ra hôm nay cả nhà Cô Quang đều không có ai ở nhà, hẳn là đi đâu đó du lịch rồi.

Tìm một vị trí tương đối thoáng mát, Chu Sa nằm dưới một gốc cây đào, an ổn nhắm mắt lại, nàng hiện tại chỉ muốn ngủ một giấc, đem tất cả mệt mỏi mấy ngày hôm nay vứt đi hết. Bên cạnh vang lên tiếng sột soạt, Chu Sa chống đỡ buồn ngủ mở mắt nhìn thử, chỉ thấy Úc Khuynh Tư đang loay hoay nằm xuống bên cạnh nàng, còn không an phận mà ôm ấp nàng.

"Buông ra."

Úc Khuynh Tư an ổn nằm xuống bên cạnh Chu Sa, nâng đầu nàng lên, để nàng gối đầu lên tay mình, nở một nụ cười dịu dàng: "Ta nói rồi, dù nàng có là linh đế cũng không thể ra lệnh cho ta được."

Chu Sa cười khẩy một tiếng: "Thượng thần đại nhân, ngươi có phải muốn vượt tường rồi không?"

Úc Khuynh Tư ôn giọng nói: "Nếu đối tượng là nàng."

Chu Sa vươn tay miết mạnh cằm của Úc Khuynh Tư, liếm nhẹ môi dưới, đôi sóng mắt hổ phách lóe lên một tia phấn khích.

"Bản linh đế đúng là chưa nếm qua mùi vị của thánh thú."

Úc Khuynh Tư vẫn duy trì nụ cười, từ tốn áp sát Chu Sa, cùng nàng bắt đầu một nụ hôn. Chu Sa sảng khoái đáp lại, bàn tay trượt xuống bên thắt lưng, kéo xuống đai lưng màu xanh ngọc, tùy tiện ném sang một bên.

"Ha..."

Môi lưỡi một đợt triền miên quấn quít, nước bọt không kịp nuốt xuống, theo khóe môi chảy xuống, cảnh tượng vô cùng dâm mỹ. Đến khi không thở nổi mới buông nhau ra, vị trí cũng thay đổi, Chu Sa an ổn ngồi trên người Úc Khuynh Tư, đem từng kiện y phục cởi xuống.

Úc Khuynh Tư phát hiện Chu Sa ngay cả trung y và yếm cũng không mặc, liền kích động siết lấy eo của nàng.

"Hư hỏng, ai cho nàng ra ngoài chỉ mặc ngoại y chứ?"

"Bản linh đế còn cần ai cho phép sao?"

Chu Sa buông bỏ kiện ngoại y ném xuống đất, thân thể trần trụi nhẵn mịn, làn da sáng bóng như ngọc, đẹp không tì vết. Chiếc cổ cao kiêu ngạo, xương quai xanh tinh mỹ gợi cảm, còn cả khuôn ngực đầy đặn mềm mại, cơ thể luôn ngào ngạt mùi hoa sữa.

Úc Khuynh Tư vừa vươn tay định chạm vào thân thể ôn hương nhuyễn ngọc kia lại bị Chu Sa ngăn lại, ánh mắt lạnh lùng quét qua mặt nàng: "Ngươi không được phép chạm vào người bản linh đế."

"H-hảo."

Úc Khuynh Tư chán nản thu tay lại, nhưng cũng không có sầu não, chỉ cần có thể cùng Chu Sa ở một chỗ đã là rất tốt rồi.

Chu Sa khom người xuống đất, vuốt ve khuôn ngực đầy đặn của Úc Khuynh Tư, giọng nói phả bên tai nóng hổi: "Thượng thần, ngài thích như vậy không?"

"Ưʍ... thích, chỉ cần là nàng đều thích!"

"Vậy à."

Chu Sa cười nhạt một tiếng, không báo trước một tiếng đã đột ngột xông vào.

"Ách!"

Úc Khuynh Tư đau đến mặt mũi vặn vẹo, tay siết lấy y phục tứ tán trên đất, thân thể căng cứng không dám cử động.

"Không khóc sao?" Chu Sa vươn đầu lưỡi liếm trên chóp mũi của Úc Khuynh Tư: "Tấm thân xử nữ này là giữ cho Diêm Cư sao? thật không ngờ, bản linh đế lại chiếm được nhiều tiện nghi như vậy, có phải đang rất oán hận không?"

Úc Khuynh Tư yếu ớt lắc đầu, vươn tay ghì chặt Chu Sa, liếm nhẹ môi dưới của nàng: "Không oán không hối, gà nhỏ, ta yêu nàng, ta muốn cả đời này đều ở bên cạnh nàng."

"Ngươi có biết điều buồn cười nhất là gì không?"

Úc Khuynh Tư chống đỡ đau đớn mà lắc đầu: "Không biết."

Chu Sa cười khẽ, cúi xuống bên tai nàng thì thầm: "Chính là Úc Khuynh Tư ái thượng Chu Sa."

"Không phải điều buồn cười, là sự thật." Úc Khuynh Tư muốn hôn lại bị Chu Sa né tránh, có chút thất vọng mà nói: "Ta thật sự yêu nàng."

"Yêu ta?" Chu Sa được khơi gợi chút hứng thú: "Lấy gì để chứng minh?"

"Nàng muốn gì ta cũng có thể cho nàng."

"Vậy à." Chu Sa nghĩ ngợi một chút, ngón tay lướt lên đôi mắt của Úc Khuynh Tư, nhẹ bẫng nói: "Mắt của ngươi thật đẹp, Khuynh Tư à."

Úc Khuynh Tư biết Chu Sa đang muốn điều gì, nàng nói: "Không chỉ mắt, mạng cũng cho nàng được."

"Mạng ngươi thì bản trữ quân không cần, nhưng mắt ngươi, bản trữ quân muốn nó!"

Chu Sa đặt bàn tay phủ lên mắt Úc Khuynh Tư, nhàn nhạt cười nói: "Ta không phải người biết thương hoa tiếc ngọc, Úc Khuynh Tư, ngươi nên nhớ kỹ đau đớn của ngày hôm nay."

Dứt lời, Chu Sa liền dùng phương pháp tàn bạo nhất chính là dùng tay mà lấy mắt của Úc Khuynh Tư ra, không dùng đến pháp lực, loại đau đớn này chính là chết còn thống khoái hơn. Tiếng hét thất thanh vang lên, đặc biệt thê lương, máu cũng theo kẽ tay rơi xuống, nhỏ thành giọt. Máu theo hốc mắt tràn ra, hốc mắt lõm sâu vào trong, từng mạch máu điên cuồng co giật, đặc biệt quỷ dị.

Úc Khuynh Tư đau đớn gục xuống đất, đau đến không hô hấp được, kịch liệt giãy dụa, dùng cả hai tay che đôi mắt đầy máu của mình.

Chu Sa xòe bàn tay của mình ra, nhìn đôi mắt xinh đẹp của Úc Khuynh Tư nằm gọn trong tay mình, khóe môi nhấc lên.

"Úc Khuynh Tư, ta hủy đi đôi mắt này, được không?"

Úc Khuynh Tư run rẩy nói: "Chỉ cần nàng muốn..."

"Hảo."

Chu Sa siết chặt bàn tay, máu từ trong kẽ tay chảy xuống, thập phần thê lương. Các ngón tay buông lỏng ra, chỉ còn lại một vũng máu nằm dưới đất, dần dần bị mặt đất hấp thụ.

Thuận tay xé rách tay áo, Chu Sa kéo tay Úc Khuynh Tư xuống, giúp nàng đeo mảnh vải đỏ che mắt lại.

Úc Khuynh Tư quờ quạng nắm lấy cổ tay của Chu Sa, nấc lên một tiếng: "Gà nhỏ, mắt ta đau..."

"Thế nào? biết đau sao?" Chu Sa cúi xuống, thấp giọng nói ở bên tai Úc Khuynh Tư: "Nhưng chưa bằng một phần mười đau đớn ngươi cho ta."

Úc Khuynh Tư vòng tay ôm lấy Chu Sa, mang theo một tia nghẹn ngào: "Chu Sa, ta xin lỗi, ta thật sự không muốn tổn thương nàng, ta thật sự rất yêu nàng."

Chu Sa nắm lấy mái tóc dài của Úc Khuynh Tư, kéo mạnh ra sau, bắt nàng ngửa đầu lên, sóng mắt hổ phách di chuyển theo độ cong của sườn mặt.

"Không cần nói những lời khiến ta thương hại ngươi." Chu Sa đè thấp giọng: "Ta hận ngươi, hận đến mức muốn gϊếŧ chết ngươi, chỉ là ngươi chết cũng không đủ đền tội, ta chỉ có thể từ từ dày vò ngươi, khiến ngươi sống không bằng chết!"

"Gà nhỏ..."

Úc Khuynh Tư cắn răng nén đau, tay run rẩy vươn ra, vừa vặn chạm vào gương mặt của Chu Sa, si mê vuốt ve đôi gò má trắng mịn.

"Bốn vạn năm rồi..." Giọng nói mang theo nghẹn ngào cùng run rẩy: "Ta sắp phát điên vì nhớ nàng rồi... gà nhỏ..."

"Vậy sao?"

Chu Sa cười khẩy một tiếng, ngón tay lướt qua phiến môi xinh đẹp, mạnh bạo ấn vào khoang miệng ấm nóng.

Úc Khuynh Tư giống như con chó nhỏ ngoan ngoãn nghe theo chủ nhân an bài, ngậm lấy ngón tay của Chu Sa, đầu lưỡi cùng ngón tay quấn quít không rời, nước bọt cũng theo khóe môi chậm rãi chảy xuống. Lần đầu nhìn thấy Úc Khuynh Tư hạ mình lấy lòng như vậy, Chu Sa cũng có chút thỏa mãn cảm giác được người khác tôn sùng hầu hạ, hơn hết còn chính là kẻ nàng hận đến mức muốn ngay tại chỗ gϊếŧ chết.

Chu Sa rút tay về, ấn Úc Khuynh Tư nằm xuống đất, ngón tay lướt qua thân thể kiều mị xinh đẹp: "Không hổ là thượng thần đào hoa nhất thiên hạ, nhìn xem, thân thể có bao nhiêu đẹp, đào hoa cũng nhiều đến mức mỗi người chỉ còn bỏ một chút tu vi đã có thể luyện được linh dược mười vạn năm tu vi cùng một nửa nguyên thần rồi."

Úc Khuynh Tư biết Chu Sa vẫn còn ghi hận nàng năm đó nói những lời tàn nhẫn này, chỉ là hiện tại, nàng cam nguyện bị mắng nhiếc, chỉ cần có thể ở cạnh Chu Sa, có gì mà không dám đánh đổi?

Ngón tay tiến vào địa phương mềm yếu nhất, không dịu dàng mà lại dùng toàn lực trừu sáp, giống như muốn đem tất cả oán hận trong lòng mình dày vò chết người dưới thân. Úc Khuynh Tư ngoài cắn răng chịu đựng ra cũng không có bất kỳ bất mãn gì, trong lòng cũng thật vui vẻ, ít nhiều gì Chu Sa còn cần thân thể của nàng, còn nghĩ đến nàng, tốt hơn là lạnh nhạt không xem nàng tồn tại.

"Làm sao? đau đúng không?" Chu Sa thấp giọng thì thầm: "Mau cầu xin đi, chỉ cần ngươi cầu xin, ta liền buông tha cho ngươi, để ngươi an ổn làm một thượng thần, từ nay không cùng ngươi tính toán ân oán nữa. Mau cầu xin ta đi, xin ta cho ngươi một con đường sống đi! Mau cầu xin ta đi!!!"

Đến những chữ cuối, Chu Sa gần như hét lên, động tác tay cũng vì thế mà mạnh bạo hơn.

Úc Khuynh Tư thở không được, tay quờ quạng giữ chặt vai của Chu Sa, khóc không được, chỉ có máu vẫn không ngừng chảy ra.

"Gà nhỏ! Ta yêu nàng, tuyệt không buông tay nàng ra!!"

Úc Khuynh Tư hổn hển thở, gương mặt vặn vẹo trong đau đớn, cả người co quắp lại chịu trận.

Chu Sa cười chế giễu một tiếng, lại tiếp tục hung bạo chà đạp người dưới thân, nàng còn không biết nữ nhân này kiêu ngạo thế nào sao, bị dày vò như vậy xem sau này nàng ta còn dám vác mặt đến tìm nàng hay không.

Điều không ngờ đến chính là Úc Khuynh Tư trong đau đớn tìm được kɦoáı ƈảʍ dục tiên dục tử, ở dưới thân Chu Sa vặn vẹo rêи ɾỉ, tay cũng lung tung vuốt ve trên cơ thể đối phương. Chu Sa bị vuốt ve đến nổi lên du͙ƈ vọиɠ, vừa gấp gáp vừa khó chịu, liền tìm đến môi Úc Khuynh Tư bắt đầu một nụ hôn, một ngày day dưa điên cuồng.

Bình luận

Truyện đang đọc