Ngoài sân vẫn lất phất cơn mưa, rặng liễu tịch mịch chìm trong cơn mưa lạnh giá, hơi đung đưa thân mình, hứng chịu từng cơn thịnh nộ của mưa đêm. Trong phòng lại phảng phất hương trầm thơm ngát, một lúc sẽ cảm nhận được mùi hương của mưa, trong veo thanh nhã, gần như chạm đến nơi yếu mềm nhất trong lòng.
Đem Chu Sa từ trong dục bồn ôm ra, Ân Thần tự tay giúp nàng băng bó các vết thương nặng nhẹ khác nhau trên cơ thể trắng nõn nhu nộn của hài tử. Suốt thời gian đó Chu Sa đều trầm mặc, một tiếng rên đau cũng không có, nhưng cũng không có gì khó hiểu, ngay cả Xích Quỷ nàng còn phá được, đừng nói đến loại đau đớn tầm thường này.
Đến khi nơi cuối cùng được băng bó xong, Ân Thần mới thu tay lại, nhìn thân thể nhỏ trước mặt đầy những vết thương, không khỏi đau lòng một phen. Chỉ mới một vạn tuổi, lại phải trải qua gian nan của tình kiếp, trải qua thống khổ của Xích Quỷ, đây rõ ràng không phải là điều mà một oa nhi một vạn tuổi nên trải qua. Chỉ là đứa nhỏ này căn bản không biết giới hạn, không biết lo cho thân thể chính mình, ngu ngốc chống đỡ thiên kiếp của sư phụ, đến hiện tại vẫn còn nhiều vết thương vẫn chưa kịp lên da non.
"Tiểu cửu."
Gương mặt nhỏ được nâng lên, đôi sóng mắt hổ phách trong trẻo lại nhu hòa không chút gợn sóng.
"Nghe lời sư tỷ." Ân Thần cúi thấp xuống, ở bên tai Chu Sa nhẹ nhàng nói: "Sư tỷ thương xót muội mỗi ngày đều chịu khổ sở, sư tỷ không muốn như thế nữa, sư tỷ rất mong có thể nhìn thấy muội ngày ngày vui vẻ, trở về là tiểu cửu của trước đây."
Chu Sa đưa mắt nhìn, rồi lại ảm đạm nói: "Ân, sư tỷ."
"Đừng dùng giọng điệu này với sư tỷ." Ân Thần lướt đầu ngón tay qua gương mặt non mềm của Chu Sa, lưu lại một chút, tham luyến ấn vào nơi đó một nụ hôn: "Sư tỷ yêu thương muội nhất, đừng để sư tỷ vì muội đau lòng, cũng xin đừng lạnh nhạt với sư tỷ có được không?"
Chu Sa gật đầu, rồi lại nói: "Tối rồi, sư tỷ chắc cũng buồn ngủ, để tiểu cửu ra ngoài cho sư tỷ nghỉ ngơi."
"Không cần đâu, tiểu cửu ngoan ngoãn ở đây đi, ngủ cùng với sư tỷ được không?"
"Có hay không làm phiền sư tỷ?"
"Đương nhiên là không rồi." Ân Thần ôn hòa cười nói: "Sư tỷ còn mong muốn tiểu cửu mỗi ngày đều ở chỗ sư tỷ."
Chu Sa nhìn Ân Thần một lúc, đôi hổ phách mâu xinh đẹp lại trong trẻo, không nhìn ra một tia tạp niệm nào.
"Vâng, sư tỷ."
Ân Thần xoay người ôm Chu Sa đặt vào góc trong giường ngủ, bản thân thì nằm xuống bên cạnh, cẩn dực kéo chăn lên đấp cho nàng. Tay áo hơi lay động, nến trên bàn liền bị thổi tắt, chỉ còn hoa đèn âm ỉ cháy cùng với một đợt khói phiêu đãng bay cao.
"Tiểu cửu." Ân Thần ôm lấy thắt lưng nhỏ của Chu Sa, hơi gác cằm lên đôi vai nhỏ, thì thầm: "Sư tỷ mong ngày nào cũng có thể ôm tiểu cửu như vậy."
"Vì sao a?"
"Bởi vì sư tỷ thích tiểu cửu."
Chu Sa chậm rì rì nói: "Tiểu cửu cũng thích sư tỷ."
Ân Thần có chút chờ mong mà hỏi: "Là loại thích nào đây?"
"Của sư muội dành cho sư tỷ, hơn nữa, ta còn xem sư tỷ là tỷ tỷ ruột của ta."
Ý cười trên môi Ân Thần đông cứng, sau đó lại chuyển sang nặng nề thở dài.
"Tiểu cửu, muội sao lại giống đám người ngu muội đó chứ? sư phụ không có tim, ngài ngoài cao ngạo cùng lãnh tình ra thì chẳng có gì cả, à không, còn gương mặt xinh đẹp để dụ dỗ người khác. Tiểu cửu, sư phụ là một người không đáng để phó thác, tuyệt đối không xứng đáng với phần chân tâm của muội, hà tất phải cưỡng cầu? đều là tình kiếp, cần gì làm khó nhau như vậy? uống một chén vong tình thủy, thứ cần quên đều quên hết đi, có như vậy mới dễ dàng làm một thần tiên tiêu diêu tự tại."
Nghe Ân Thần nói nhiều như vậy, Chu Sa cũng chỉ ậm ờ đáp lại, rồi khép mắt muốn ngủ.
"Tiểu cửu, đừng như vậy có được không?" Ân Thần vươn tay siết lấy đôi vai nhỏ của Chu Sa, thì thào: "Hôm nay muội vì một người không thương xót mình mà bị thương, vậy xem có đáng hay không?"
"Nếu đã tính là yêu, còn cần nghĩ đáng hay không sao?"
"Tiểu cửu..."
"Không nói nữa, tiểu cửu mệt rồi, chỉ muốn ngủ thôi."
"... Hảo..."
Một đêm này, không biết trôi qua như thế nào, cũng chẳng biết qua bao lâu mới có thể chìm vào giấc ngủ, chỉ là nỗi đau trong lòng không cách nào ngăn lại được, cũng không thể ngăn được nước mắt cứ rơi mãi.
- ------------------------------------
"Sao? hôm qua sư phụ lại dầm mưa một đêm sao?" Nhạc Tân đau đầu nói: "Thật là, sao lại sư phụ lại thích dầm mưa như vậy a?"
Quân Quân lại như cũ là người thông báo tin sư phụ cả đêm đi tìm con gà nào đó, dầm mưa một đêm, không biết có bị nhiễm phong hàn giống lần trước hay không.
Thi Âm nhăn mặt: "Xem xem, lần này là lại vì tiểu cửu đúng không?"
Quân Quân gật gù: "Không vì tiểu cửu thì vì ai đây?"
"Lại nói tiểu cửu này cũng thật không an phận đi, sao cứ thích chạy lung tung để sư phụ đi tìm chứ?"
"Cái này không thể trách tiểu cửu." Quân Quân nói tiếp: "Là hôm qua sư phụ mắng tiểu cửu rất nặng, cho nên tiểu cửu mới bỏ đi."
"A? Chẳng phải sư phụ rất yêu thương tiểu cửu sao?"
"Bởi vậy mới có chuyện để nói." Từ Ngạn gõ bàn cộp cộp: "Hôm qua ta đi nghe trộm, biết được sư phụ uống vong tình thủy quên đi tình kiếp với tiểu cửu, còn tình kiếp với Diêm Cư hậu duệ thì vẫn còn giữ. Nghe được tin này, tiểu cửu giống như đau lòng sắp chết, cứ như vậy mà bỏ đi, sau đó thì sư phụ lại đuổi theo, đúng là bất khả tư nghị mà."
"Chuyện này không nên tiếp tục nghị luận." Thi Âm nói: "Dù gì tâm trạng của tiểu cửu và sư phụ đều không tốt, nói đến sẽ khiến hai người càng không vui."
"Ân."
Các nàng thống nhất xong, cũng không đem chuyện này nghị luận nữa, lập tức tản ra ai làm việc nấy.
Thi Âm trầm mặc rời đi, lúc đi ngang qua phòng của sư phụ, nàng liền chau mày, muốn xem thử sư phụ thế nào, nên nhấc chân đi qua.
Đứng trước cửa ngập ngừng một lúc, Thi Âm chậm chạp gõ cửa, nói: "Sư phụ, là đồ nhi, Thi Âm."
Không có tiếng đáp lại, Thi Âm có chút khó xử, định bước đi lại nghe thấy tiếng nói trầm thấp bên trong truyền đến.
"Sáng tới giờ có thấy gà nhỏ không?"
Thi Âm thoáng kinh ngạc, rồi lại nói: "Sáng sớm đại sư tỷ đã đưa trữ quân đi đào nhân sâm rồi."
"Vậy à."
Dường như Thi Âm nghe thấy tiếng thở dài như tuyệt vọng của sư phụ, nàng nghĩ bản thân nghe nhầm rồi, sư phụ sao lại có thể vì chuyện của trữ quân mà sầu thảm chứ!?
"Sư phụ."
"Không còn gì thì lui xuống đi."
"Ách... vâng, Thi Âm xin lui."
Thi Âm nhìn cánh cửa đóng kín một lúc, sau đó mới nhấc chân rời đi, không hiểu sao lại có chút lo lắng cho sư phụ và tiểu cửu.
...
"Tiểu cửu mau xem, ở đây có thật nhiều hồ điệp."
Chu Sa ở trong giỏ tre ngẩng đầu lên nhìn thử, thấy thật nhiều hồ điệp, đủ loại màu sắc không ngừng bay lượn. Không rõ tại sao chúng lại kéo đến đây đông như vậy, nhưng cũng không có vấn đề gì, hồ điệp xinh đẹp mỹ miều, khiến khung cảnh xung quanh liền thoát khỏi phàm tục, biến thành chốn phong nhã trác tuyệt.
Hơi đưa tay ra ngoài, cứ nghĩ sẽ có một con hồ điệp bám lên ngón tay của mình, nào ngờ lại bị chúng tránh né. Chu Sa ảm đạm cười, ngay cả hồ điệp cũng chán ghét nàng, vậy trách sao được sư phụ muốn đem tình kiếp có nàng xuất hiện quên đi.
"Tiểu cửu, muội có muốn bắt một con hồ điệp hay không?"
"Không cần, dù gì bầu trời này là của chúng, đem bầu trời rộng lớn này biến thành một hộp gỗ nhỏ, một chiếc lồng tre, chúng nhất định sẽ không thấy vui vẻ."
"Nếu vậy thì không bắt nữa." Ân Thần hơi nghiêng đầu nhìn oa nhi nằm trong giỏ tre trên lưng mình, ánh mắt ôn hòa ấm áp: "Tiểu cửu muốn gì, sư tỷ đều sẽ đáp ứng."
"Cảm ơn sư tỷ."
Một đường đi, chân đạp trên lá phong đỏ vang lên tiếng lạt xạt lạt xạt, vài thứ âm thanh của thiên nhiên réo rắt vang lên, tạo thành một bản hòa âm hoàn hảo. Chu Sa cuộn người lại, biến thành một con phượng hoàng nhỏ, đôi cánh yếu ớt vỗ vỗ vài cái.
Sau khi hái đủ nhân sâm cần cho hôm nay, Ân Thần lại cõng con gà nào đó rời khỏi rừng phong, thoáng một cái, khung cảnh trước mặt liền biến thành thánh điện U Nham.
Vừa vặn Úc Khuynh Tư cũng đẩy cửa U Minh cung, nhìn thấy con gà nhỏ phủ sắc chu sa đang nằm trong chiếc giỏ tre, trên cánh, trên đầu cùng chân băng đầy vải trắng, co ro nằm trong một góc giỏ tre, không có một chút cử động.Không ngờ được Chu Sa cũng ngẩng đầu lên, bốn mắt giao nhau, thiên ngôn vạn ngữ cũng không thể đối với nhau nói ra một câu trọn vẹn.
Úc Khuynh Tư có chút gấp gáp, muốn bước đến chỗ Chu Sa lại cảm giác được cổ tay bị nắm lấy, sau đó là giọng nói trong trẻo của Diêm Cư.
"Thượng thần, cảm ơn ngài hôm qua đã cho Diêm Cư lưu lại, ở U Nham sơn này mọi người đều đối với Diêm Cư rất tốt."
Ánh mắt Chu Sa lạnh dần, rồi lại trào phúng nở nụ cười, hóa ra đêm qua hai người đó ở cùng với nhau, vậy mà cả đêm nàng lại lo lắng sư phụ ngủ một mình không quen. Đều là nàng ngu ngốc, tự ảo tưởng lấy, tự chuốc nhục nhã, cũng chẳng thể trách ai được. Nghiêng đầu nhàn nhạt phun ra một tiếng cười khẽ, Chu Sa hơi vỗ cánh một cái, bay ra khỏi giỏ tre.
"Chu Sa!"
Úc Khuynh Tư vội nhấc chân đuổi theo, hóa thành một làn khói mỏng, bất ngờ tan biến trong không trung.
Diêm Cư hốt hoảng định níu tay của Úc Khuynh Tư, nào ngờ lại chỉ lướt qua được một đoạn tay áo thiên thanh mỹ lệ, người cuối cùng cũng rời bỏ nàng mà đi...
"Thượng thần!"
« Chương TrướcChương Tiếp »