CHU SA - NHẤT BÁN CÔNG TỬ

Khi Úc Khuynh Tư trở về đến U Nham sơn đã là nửa đêm, mọi người đợi không nổi đều đã ngủ gục ở trên bàn, nàng cũng không đánh thức, một đường trở về U Minh cung của mình.

Đem chu sa đản đặt lên trên bàn, phía dưới dùng một tấm vải mềm lót lên, Úc Khuynh Tư ngồi xuống đối diện với quả trứng, dùng ngón tay gõ nhẹ vào quả trứng hai cái.

"Gà nhỏ, làm sao rồi? có còn đau không?"

Ở trong quả trứng, Chu Sa ngập ngừng nửa ngày mới nói ra một câu: "Nếu như sư phụ bị rụng mất đuôi, khẳng định sẽ biết Chu Sa còn đau hay không."

Úc Khuynh Tư thở dài một tiếng, ngón tay vuốt theo đường vân trên vỏ trứng, chậm chạp nói: "Ngươi đó, đi đứng cũng không cẩn thận, lần này chỉ là vỡ một góc nguyên thần, lần sau chưa chắc đã may mắn như vậy."

Chu Sa cũng không nói gì, cuộn tròn trong trứng chu sa, hơi hơi phát ra tiếng rêи ɾỉ đau đớn. Úc Khuynh Tư có thể nghe thấy rất rõ ràng, nàng liền đứng dậy bước ra khỏi U Minh cung, rồi biến mất trong làn sương mù dày đặc bên ngoài.

Hơi nhìn theo, Chu Sa cũng không có nói gì, nhắm mắt lại muốn nghỉ ngơi một chút. Sớm định là thiên địa chi chủ, còn mang sức mạnh hủy thiên diệt địa, nhưng hôm nay ngay cả một chút sức lực cũng không còn, lại còn bị đánh vỡ nguyên thần, chỉ sợ sau này thân thể sẽ không tốt như lúc trước nữa. Thân thể là phụ mẫu ban cho, nương vì nàng hao phí tất cả tu vi, thế mà hôm nay nàng lại đánh vỡ nguyên thần của mình, nếu nương biết được khẳng định sẽ đau lòng lắm.

Chẳng biết đã miên man suy nghĩ bao lâu, đột nhiên lại nghe thấy tiếng bước chân truyền đến, Chu Sa cũng không đủ sức ngẩng đầu lên nhìn, cứ nằm yên cuộn tròn trong vỏ trứng.

Úc Khuynh Tư bước vào, sau đó lại trở về chỗ cũ ngồi xuống, thuận tay cầm lấy khăn ấm lau bên ngoài vỏ trứng.

Chu Sa nhìn sang bên cạnh, vừa nãy là sư phụ đi thay nước ấm sao?

"Hôm nay ở đây nghỉ ngơi đi." Úc Khuynh Tư chầm chậm lau vết bụi bẩn trên thân vỏ trứng, lại nói: "Mai vi sư đem ngươi ra ôn tuyền, nơi đó thích hợp để ngươi dưỡng thương."

"Cái này thì không cần đâu, ngày mai Chu Sa tự mình đi cũng được."

"Lại muốn dùng pháp lực bay đến đó?" Úc Khuynh Tư gõ vào quả trứng hai cái, trầm giọng nói: "Ngươi nghĩ hiện tại ngươi còn đủ pháp lực để bay lung tung sao?"

Chu Sa yếu ớt nói: "Vậy để Chu Sa lăn ra đó cũng được."

"Ngươi cũng không còn hàn băng bảo vệ, lăn kiểu đó trước sao cũng làm vỡ vỏ trứng."

Nghe Úc Khuynh Tư nói xong, Chu Sa chán nản nằm dài, hàn băng đó là do nương tạo ra để bảo vệ nàng, bây giờ cũng mất rồi, không còn cảm giác được nương bảo bọc nữa.

Úc Khuynh Tư không nghe thấy Chu Sa nói gì, liền gõ vào vỏ trứng hai cái thật nhẹ, nói: "Làm sao rồi?"

"Không có gì, hôm nay sư phụ không khỏe, Chu Sa không dám làm phiền đâu."

Vừa nghe xong, Úc Khuynh Tư hơi giật mình, nàng cũng quên mất bản thân nhiễm phong hàn, thảo nào đầu lại nặng đến như vậy, còn thân thể thì vô lực trống rỗng.

"Sư phụ còn mệt mỏi sao?" Chu Sa lo lắng mở miệng: "Người mau nghỉ ngơi đi a, Chu Sa cũng không có vấn đề gì đâu."

"Ân, ta có chút mệt, muốn ngủ một chút."

Úc Khuynh Tư chống bàn đứng dậy, nhưng lại có điểm lảo đảo, hơi nghiêng về phía trước muốn ngã.

"Sư phụ!"

Chu Sa quên mất bản thân pháp lực cạn kiệt, liều mạng thi triển pháp lực bay lên, đỡ lấy thân thể sắp ngã của Úc Khuynh Tư.

"Gà nhỏ, ngươi..."

Úc Khuynh Tư dùng sức giữ lấy cạnh bàn, vươn tay ôm Chu Sa vào trong lòng, cảm nhận được quả trứng đang phát ra từng đợt nhiệt khí.

"Đừng cố sức, thả lỏng ra một chút, ngươi lại tùy hứng nữa rồi."

Chu Sa run lên một chút, rồi lại ngẩng đầu nhìn Úc Khuynh Tư: "Không sao, Chu Sa chỉ đau một chút thôi."

"Cái nỗi đau rụng đuôi mà ngươi nói còn đau đớn hơn so với chịu bảy đạo thiên lôi, mười đạo hỏa lôi."

Một quả trứng vừa đạt một vạn tuổi lại chịu đau đớn như vậy, khẳng định là rất khó chịu, Chu Sa có thể cầm cự đến giờ phút này, xem ra cũng là kỳ tích rồi.

Úc Khuynh Tư dùng chút sức còn lại của mình bước về giường lớn, đem Chu Sa đặt xuống bên cạnh, bản thân cũng mệt mỏi ngã xuống.

"Sư phụ..."

"Được rồi, ngủ một chút đi." Úc Khuynh Tư yếu ớt thì thầm: "Vi sư mệt rồi."

Chu Sa cũng không nói gì nữa, chỉ là không hề ngủ, vẫn cứ đưa mắt nhìn Úc Khuynh Tư đang say ngủ.

"Sư phụ... cái gọi là nợ đào hoa, có tính cả Chu Sa vào hay không?"

...

"Tiểu cửu!"

Chu Sa hơi nhìn lại, vui mừng gọi một tiếng: "Đại sư tỷ!"

Ân Thần bước nhanh đến ôm Chu Sa lên, vui mừng đến mức hốc mắt cũng đỏ bừng lên, ngón tay vuốt theo đường cong của vỏ trứng, hai vai thoáng run rẩy một chút.

"Tiểu cửu, muội đúng là không sao rồi."

"Đại sư tỷ a..."

Chu Sa gọi khẽ một tiếng, cảm thấy trên vỏ trứng của mình có chút ẩm ướt, hóa ra là sư tỷ đang khóc.

"Tiểu cửu không có vấn đề gì, sư tỷ không nên khóc a."

Bối rối tìm cách lau nước mắt cho đại sư tỷ, chỉ là Chu Sa vẫn chưa rời khỏi vỏ trứng, không có tay để cầm khăn lau nước mắt, không thể làm gì khác ngoài nhìn sư tỷ vì mình mà khóc.

"Tiểu cửu, sư tỷ thật sự rất sợ, sợ khi tỉnh dậy sẽ chẳng thấy tiểu cửu nữa, lúc đó... tỷ thật sự rất sợ..."

"Sẽ không có chuyện đó đâu mà." Chu Sa cuống quít giải thích: "Tiểu cửu là Diêm La Phượng Hỏa, còn là nhi nữ duy nhất của Linh đế và Linh hậu, sẽ không có gì xảy ra với tiểu cửu đâu."

"Nếu thật như vậy thì tốt! Thật như vậy thì tốt."

Ân Thần hơi cúi xuống, đặt lên vỏ trứng trắng noãn một nụ hôn, giọt lệ trong suốt men theo khóe mi tràn ra.

Chu Sa kinh ngạc không thôi, lời muốn nói cũng nói không ra được, chỉ là không hiểu tại sao sư tỷ lại khóc, chẳng phải nàng vẫn bình an vô sự hay sao?

Cách đó không xa, Úc Khuynh Tư nhìn thấy cảnh này, hơi rũ mi xuống mà quan sát, sau đó lại rơi vào trầm mặc.

Sớm tính được thiên kiếp của Ân Thần lại là tình kiếp, Úc Khuynh Tư có chút lo ngại, bởi vì năm đó Ân Thần trải qua bi thương của tình kiếp, liền trốn trong phòng suốt ba năm, mãi qua ba năm mới thấy khá hơn một chút. Lần này lại là tình kiếp, còn là với Diêm La Phượng Hỏa, sau này chính là thiên địa chi chủ, được định hôn ước với trữ quân Long tộc, rõ ràng là lão thiên gia đang trêu đùa Ân Thần mà. Úc Khuynh Tư thở dài một tiếng, lẽ ra nàng phải nhìn thấu thiên kiếp để ngăn cản Ân Thần tự sa chân vào bi thương, nếu nhìn thấu từ đầu, Úc Khuynh Tư sẽ không nhận giữ Chu Sa lại U Nham sơn. Bây giờ chỉ có thể ngăn đoạn tình cảm đó lớn lên, hủy đi tình yêu vừa mới nhen nhóm trong lòng Ân Thần, để khi thiên kiếp trôi qua, cũng không đau đến mức chết đi sống lại.

"Ân Thần."

Nghe có người gọi mình, Ân Thần giật mình, vội vàng lau đi nước mắt, rồi ngẩng đầu lên nhìn thử là ai.

"Sư phụ."

"Mang Chu Sa đến đây."

"Ách... vâng..."

Ân Thần chầm chậm bước đến, có chút run rẩy, không hề muốn đưa Chu Sa cho Úc Khuynh Tư. Không nhiều lời, Úc Khuynh Tư liền đoạt lấy Chu Sa ở trong tay Ân Thần rồi nhanh chóng bước đi.

"Sư phụ!" Ân Thần nhấc chân đuổi theo, có chút hoảng loạn: "Ngài muốn đưa tiểu cửu đi đâu vậy?"

"Không cần hỏi nhiều, đi luyện kiếm đi."

"Nhưng..."

Không để Ân Thần nói hết, Úc Khuynh Tư cứ vậy tiêu sái bước đi, cuối cùng lại khuất sau màn sương mù dày đặc.

Trước mắt xuất hiện một ôn tuyền lớn, khói bay nghi ngút, một ít hương hoa hạnh phảng phất trong không gian, từng cánh hoa lác đác rơi xuống đất, hoặc sẽ rơi vào trong hồ, tạo nên những vệt sóng lăn tăn.

Úc Khuynh Tư hơi cúi người xuống, đặt Chu Sa vào trong ôn tuyền, còn bản thân thì đi đến phía đối diện ngồi xuống, đôi mắt màu bạc dõi theo nhất cử nhất động của quả trứng nhỏ.

Được ngâm mình trong ôn tuyền, Chu Sa bật ra một tiếng thở dài khoan khoái, bắt đầu bơi vòng quanh ôn tuyền. Nước trong ôn tuyền ấm áp vỗ về thân thể đầy thương tích của Chu Sa, làm lành những vết thương vốn đã nứt toát chảy máu, hiện tại có chút rát buốt cùng tê dại. Hơi dừng lại ở giữa ôn tuyền, Chu Sa tự nhấn bản thân xuống nước, từng đợt bọt khí nổi lên.

Úc Khuynh Tư nâng mắt nhìn, tay siết chặt chén rượu, trong mắt phát ra một tia hoang mang.

"Gà nhỏ..."

Úc Khuynh Tư lảo đảo đứng dậy, nàng say mất rồi, tất cả nhìn thấy cũng chỉ là màn sương mờ, cùng với nhiệt khí của ôn tuyền phả lên mặt nóng rát. Không thể nhìn thấy thân thể trắng nõn phủ vân đỏ đó nữa, Úc Khuynh Tư hơi lắc đầu kéo lại một chút sự thanh tỉnh, vẫn là thấy từng đợt khói phiêu phiêu bay lên cao.

Nghe tiếng nói của Úc Khuynh Tư, Chu Sa liền trồi lên khỏi mặt nước, hơi chớp chớp mắt, sư phụ gọi nàng sao?

Chỉ thấy thân ảnh cao gầy kia lao đảo tiến về phía ôn tuyền, rồi lại không may gục xuống đất, cả người nghiêng về một phía muốn ngã chúi xuống ôn tuyền.

"Sư phụ!"

Chu Sa vội bơi về phía Úc Khuynh Tư, còn sợ bản thân đến không kịp, cũng may tiếng gọi của nàng vừa lúc lay tỉnh Úc Khuynh Tư.

Đầu óc có chút choáng váng, Úc Khuynh Tư dùng tay bám chặt vào mỏm đá bên cạnh, đôi mắt màu bạc mang theo chút men say nhìn về phía Chu Sa.

"Gà nhỏ..."

"Sư phụ." Chu Sa dùng sức lên bờ, lăn đến chỗ Úc Khuynh Tư: "Ngài làm sao vậy sư phụ?"

Úc Khuynh Tư mệnh danh vạn chén không say, thế nhưng hôm nay chưa uống hết một bình đã choáng váng như vậy, có lẽ là do nhiệt khí của ôn tuyền phát ra khiến nàng hơi chóng mặt.

"Sư phụ... ách..."

Đột nhiên Úc Khuynh Tư đưa tay đặt lên trên vỏ trứng trắng nõn, ngón tay dài ngắn không đều nhưng lại tinh tế mềm mại, ngón tay chạm đến đâu, Chu Sa vô thức run rẩy đến đó.

"Tình cảm giữa các ngươi tốt nhỉ?"

"A?" Chu Sa tròn mắt: "Sư phụ, ngài nói cái gì a?"

"Ngươi và Ân Thần."

Chu Sa cuối cùng cũng hiểu Úc Khuynh Tư đang nói về chuyện gì, liền cười một tiếng, nói: "Chu Sa gặp ngài và đại sư tỷ đầu tiên, đương nhiên sẽ thân thiết với đại sư tỷ rồi."

"Ngươi rất phiền."

Nụ cười của Chu Sa tắt đi, cuối cùng lại không có trả lời, hơi nhích người thoát khỏi bàn tay của Úc Khuynh Tư.

"Tiểu cửu biết bản thân rất phiền, toàn gây họa cho sư phụ, nhưng tiểu cửu thật sự không có cố ý, sư phụ ghét bỏ tiểu cửu cũng được, chỉ là đừng đuổi tiểu cửu rời khỏi U Nham sơn."

"Ta lại muốn ngươi mau rời khỏi đây đi."

Úc Khuynh Tư dựa lưng vào mỏm đá, nâng bình rượu lên, dốc ngược bình để rượu chảy xuống, vài giọt rượu rơi ra ngoài, trượt qua chiếc cổ cao gầy rồi khuất sau lớp y phục đỏ thẫm.

Chu Sa đưa mắt nhìn Úc Khuynh Tư một lúc, rồi lại trầm mặc.

"Mau đi đi, đỡ phải khiến ta chướng mắt."

"Nếu vậy..." Chu Sa yếu ớt nói: "Sao ngài không bỏ mặc Chu Sa đi, cứ để nguyên thần nứt vỡ, sẽ không có ai làm phiền ngài nữa."

"Nếu như vậy Linh đế và Linh hậu buông tha cho ta sao?"

"Cũng không phải do ngài làm." Chu Sa ảm đạm mở lời: "Ta chết đi rồi cũng tốt, sư phụ đỡ phải chướng mắt ta."

Úc Khuynh Tư buông bình rượu xuống, liếc mắt nhìn Chu Sa, thuận tay gạt nàng ngã xuống ôn tuyền. Chu Sa giãy dụa một chút cũng ổn định lại được trong nước, thở gấp một phen, bắt đầu run rẩy đến lợi hại.

"Ngươi nên nói được làm được."

Nói xong, Úc Khuynh Tư ném bình rượu xuống đất, lảo đảo đứng dậy, cứ thế hóa thành làn sương mờ, tan biến vào hư vô.

"Tại sao..."

Chu Sa cuộn cả người vào trong vỏ trứng, phát run lên, yếu ớt đến mức kiệt quệ.

"Tại sao lại chán ghét ta, ta đã làm gì sai sao?"

Bình luận

Truyện đang đọc