CHUẨN ĐIỂM THƯ KÍCH

Rắn Lục tức thì lùi lại hai bước: “Sao giờ? Tao vứt nó ra ngoài nhé!”

Tô Hạc Đình kẹp ba ngón tay vào đầu Tần Minh, thấy môi Tần Minh hấp háy, đếm ngược đã bắt đầu. Mèo cuống lên: “Mày được Tần lựa chọn thì nhất định phải khác những người làm bom hình người. Mày nghe tao nói này, nếu mày phát nổ ở đây thì chưa chắc tao đã chết, nhưng mày chắc chắn sẽ không còn cách gặp lại Tần nữa đâu!”

m thanh đau đớn bật ra khỏi cổ họng Tần Minh, cậu đảo mắt xuống dưới: “Bỏ… Bỏ ra… Tao… Tao không thở được…”

Dường như hai tay cậu ta không nghe lời, chúng càng lúc càng siết chặt lấy cổ cậu. Tạ Chẩm Thư bèn túm hai cổ tay cậu, lại phát hiện mười ngón tay đang bấu chặt như muốn tự bóp cổ chết, anh bèn vặn cổ tay cậu ta. Tần Minh đau đớn rú lên, chân tay co rúm lại, cuối cùng cũng thở được.

Tạ Chẩm Thư buông ngón tay ra, hỏi: “Vẫn đang đếm ngược à?”

Tần Minh lắc đầu, cậu ta sợ mất mật, người vẫn đang run lẩy bẩy.

Tô Hạc Đình ngồi xổm xuống quan sát cậu ta một hồi, bảo: “Đừng khóc, nhìn coi, mày còn khống chế được bom kia mà, giỏi lắm.”

Tần Minh vốn đang cố nén nước mắt, nhưng nghe vậy lại òa khóc. Cậu ta khóc rất thương, nước mắt nước mũi giàn giụa, không như thiếu niên mười lăm mười sáu mà giống một đứa bé năm tuổi hơn.

Chị Đại liếc vết lằn trên cổ Tần Minh, nói: “Kiểm tra mối liên kết là được.”

Tóc Hai Bím: “Không được, nếu tôi là Tần, chắc chắn tôi sẽ cài đặt lệnh nổ liên kết để đề phòng Bé Mèo Con bị xem trộm thông tin hoặc bị cải tạo.”

Hòa Thượng thấy Tần Minh run bần bật, bèn kéo chăn mỏng trên sô pha qua đắp cho cậu: “Còn bé như vậy… Ôi.”

Tần Minh không dám dùng tay nữa, chỉ đành vùi mặt vào trong tấm chăn mặt để trông mình không tới nỗi thê thảm. Tuy không nói năng gì, nhưng tâm trạng của cậu ta đã khác hẳn khi trước. Cậu ta khóc rấm rứt một hồi mới lại thò mặt ra, bảo: “Tao, tao không sợ chết! Chẳng qua tao muốn gặp lại ông chủ một lần nữa thôi, bọn mày đừng có hiểu lầm!”

Tô Hạc Đình: “Yên tâm, không ai hiểu lầm đâu, tao còn không kết bạn với trẻ con cơ mà.”

Cậu lục lọi người mình một lượt mà không kiếm được gì có thể dùng làm đồ đại diện cho người lớn, bèn khoanh tay bảo: “Miêu tả tường tận cảm giác của mày cho tao xem nào.”

Tần Minh nói: “Đầu đau kinh khủng.”

Tô Hạc Đình: “Còn gì nữa không?”

Lần này Tần Minh thành thật nói: “Rất choáng váng, như kiểu liên kết thất bại ấy… Thiết bị xử lý trong đầu báo động, hai tay cũng mất kiểm soát, cảm tưởng ngay giây sau sẽ phát nổ.”

Tô Hạc Đình thầm nghĩ: Xem ra là có dấu hiệu trước chứ không phải phát hiệu lực ngay, nhưng tại sao? Nếu là vũ khí bất ngờ thì như Tần Minh lại dễ làm trễ nải công việc mà.

Tóc Hai Bím: “Có khi là có từ kích động, Tần để nhóc ta đi theo chúng ta, chỉ cần chúng ta nói đến một từ đã được cài đặt sẵn làm từ kích động thì thiết bị xử lý của Bé Mèo Con sẽ bắt đầu đếm ngược, nhưng từ kích động này là gì mới được?”

Rắn Lục bèn thử từng từ một: “Ông chủ? Tần? Tổng đốc? Hợp tác?”

Từ “hợp tác” vừa mới bật ra, Tần Minh lại bắt đầu khó chịu, mọi người liền vội vàng giữ tay cậu ta rồi kêu Rắn Lục dừng lại.

Hòa Thượng: “Nói thế thì khả năng cao không chỉ có một từ kích động đâu. Vì lý do an toàn, sau này chúng ta đừng nói chuyện trước mặt cậu ta nữa.”

Biện pháp an toàn nhất là giết Tần Minh, giờ cậu ta không còn quan trọng nữa, giữ lại cũng chỉ gây phiền. Song mọi người ở đây không ai nói ra, cậu ta còn trẻ, giao cho má Phúc biết đâu lại cứu được.

Đúng lúc ấy, Tạ Chẩm Thư bỗng bảo Rắn Lục: “Bọc cậu ta lại đi.”

Rắn Lục kéo tấm chăn mỏng lên, “lạch bạch” hai cái đã bọc Tần Minh lại như con tằm, chỉ còn lộ mỗi cái đầu. Tần Minh sốt ruột: “Mày… Bọn mày định làm gì?”

Tạ Chẩm Thư: “Chuẩn bị rút lui, rắc rối tới rồi.”

Màn đêm sắp tận, sàn biểu diễn ở đằng xa đã tắt đèn từ sớm, màu trắng bàng bạc dâng lên ở phía chân trời, có điều không thấy mặt trời đâu, như một ngày không trăng. Những ánh sáng mong manh xuyên qua những ô cửa sổ màu sặc sỡ, tràn ra từ phía sau tấm áp phích, tiếng máy bay “vù vù” đang tới gần.

Tóc Hai Bím xé một lớp áp phích xuống nhòm ra ngoài, bảo: “Phiền thật, không ở lại nhà thờ được nữa, mọi người chạy ra cửa sau đi.”

Hòa Thượng nhanh nhẹn thu thập thiết bị, gã vác súng lên, đi tới cửa sổ nhìn thì không khỏi tái mặt: “Đông quá, e rằng chúng ta bị lộ tẩy rồi!”

Chị Đại nói: “Ở ngõ bên cạnh có xe đấy, lái xe đi.”

Rắn Lục vác Tần Minh lên, Tần Minh còn quên khóc, hỏi: “Nếu đến bắt bọn mày thì mang tao theo làm cái gì? Tao không nên đi cùng bọn mày!”

Rắn Lục gầm: “Câm mồm!”

Lúc rút lui Tô Hạc Đình không hề quên cầm theo tài liệu của tổ chức, vì nhiều giấy tờ nên cậu bèn nhét hết vào một cái cặp đeo chéo.

Tóc Hai Bím nói: “Đằng kia có tầng hầm, bên dưới còn con chip tổ chức cần hủy, mọi người đi trước đi.”

Tô Hạc Đình vứt chiếc cặp đeo chéo cho cô: “Không thể lần nào cũng để cô ở lại chặn đường được, dù gì bây giờ tôi cũng là cán bộ rồi, cô đi theo mọi người đi.”

Máy bay đã cách không còn xa, còi báo động rú inh ỏi. Tạ Chẩm Thư mở ngăn kéo quầy rượu, tìm được chìa khóa xuống tầng hầm, anh bảo: “Không cần phải tranh nhau, ra ngõ chờ tôi năm phút.”

Tóc Hai Bím tưởng Tô Hạc Đình sẽ không đồng ý, nào ngờ Mèo mới “Ồ” tiếng đã bị Chỉ huy xách ra cửa. Cô đi theo sau, nghe Hòa Thượng nói: “Đây là dấu hiệu tổ vũ trang hạ cánhđấy, bọn chúng sắp vác súng tới gần rồi…”

Tô Hạc Đình đẩy Hòa Thượng ra ngoài: “Biết rồi, vừa đi vừa nói, đừng có chặn cửa!”

Phía sau nhà thờ không phải cửa, mà là một đường ống vẽ đầy graffiti cao tầm nửa người, sau khi ra khỏi đây, bọn họ ra tới sau lưng của tượng nữ thần, bị bóng tối của nhà thờ bao trùm, đi thêm một đoạn nữa là đến ngõ. Trời đổ mấy giọt mưa, ai nấy đều rảo chân, ra đến đầu ngõ thì bị một con xe chặn đầu.

Bên dưới bóng ô đen là Tần, vẻ mặt nhợt nhạt của y không biểu lộ gì, y bật ho, rồi nói: “Chạy đi đâu? Chợ đen chỉ lớn bằng ấy thôi.”

Tô Hạc Đình: “Anh đúng là bám dai như đỉa.”

Tần nhìn Chị Đại rồi lại nhìn Tô Hạc Đình: “Tôi bảo cậu hợp tác, cậu lại tìm đủ mọi cách để từ chối, thì ra là đã có kế hoạch sẵn. Nhưng chỉ với mấy người bọn cậu mà có thể lật đổ được tôi với Hình Thiên ư?”

Tô Hạc Đình nheo con mắt cải tạo lại, cười: “Giờ anh cũng bệ vệ quá rồi, nói chuyện đặc sệt giọng Vệ Đạt. Sao mới không gặp nhau nửa buổi đã quên tiệt em trai rồi?”

Tần Minh thò đầu ra gọi: “Ông chủ!”

Nhưng Tần thậm chí còn không nhìn cậu ta lấy một cái: “Gia đình thân thích của tôi đã chết hết rồi, không cần một đứa em trai như thế.”

Tần Minh tức thì hít vào, cậu ta hoang mang nhìn Tần, ánh mắt dần hiện vẻ bàng hoàng. Giây lát sau, cậu ta giãy giụa thốt lên: “Không đâu! Ông chủ—”

Nụ cười của Tô Hạc Đình hơi tan đi: “Anh tàn nhẫn quá.”

Tần: “Tàn nhẫn ư? Chỉ cần nhiệm vụ hoàn thành là được. Giờ nó có cơ hội đi đầu thai, kiếp sau có thể làm em trai tôi.”

Ánh mắt y không nán lại trên người Tần Minh dẫu chỉ một giây, sự lo lắng tối qua đều chỉ là đóng giả, khả năng diễn xuất ấy là một kỹ năng sinh tồn mà y học được ở tầng tám.

Mưa dần nặng hạt, mặt đất ướt đầm. Tần khẽ ngửa mặt nhìn máy bay giăng trên bầu trời trắng đục: “Mèo Con, đừng lúc nào cũng giở trò, tiền cược của cậu không đáng giá tới vậy đâu, thế giới này vẫn nằm trong tay những người như bọn tôi.”

Y đứng trên con đường quốc lộ sạch sẽ, mà Tô Hạc Đình lại chôn chân trong bùn lầy, giữa hai người dường như có một ranh giới vô hình.

Tô Hạc Đình: “Các người vứt bỏ người khác dễ dàng thật.”

Mưa xối ướt tóc Mèo, đuôi của cậu không phe phẩy nửa. Cậu nhìn mặt đất, vũng nước bẩn chỉ mơ hồ in lại đường nét cậu, cậu nhớ về chuyện xưa – ngón tay bị chặt của lão Tô.

Tần nói: “Thứ không quan trọng thì dễ vứt bỏ mà thôi, cậu cũng thử xem sao.”

Tô Hạc Đình giơ hai tay lên, cười: “Được rồi, tôi sắp đầu hàng rồi, có điều trước khi chết tôi rất muốn biết rốt cuộc nhiệm vụ của Tần Minh là gì?”

Tần nói: “Lại nữa, nhưng hôm nay tôi không có nhiều thời gian, để tôi nói thẳng cho cậu vậy.”

Rốt cuộc y cũng nhìn Tần Minh, trong mắt không mảy may chứa đựng chút tình cảm nào.

“Nhiệm vụ của Tần Minh chính là tương tác với cậu, từng câu cậu nói với nó, từng động tác cậu làm với nó đều sẽ được ghi lại.”

Tần Minh nhất thời ngạc nhiên, không hiểu mình đã bị dùng để làm gì.

Tô Hạc Đình: “Thì ra vụ nổ cũng chỉ là giả, mục đích là thu thập dữ liệu của tôi. Nhưng Tần Minh đã giống lắm rồi, phản ứng của cậu ta cũng tốt, chờ thêm mấy năm nữa có khi lại có thể đánh nhau với tôi ấy chứ, sao anh phải lãng phí như vậy?”

Tần: “Tôi đã nói rồi, thứ không quan trọng thì dễ vứt bỏ.”

Tô Hạc Đình: “Xem ra anh có thứ còn giống tôi hơn cả.”

Tần bật ho, khẽ gật đầu: “Đừng đánh giá cao bản thân như vậy Mèo Con, ban đầu sao chép cậu là bởi vì ở đây không có ai giỏi ưu hóa hơn má Phúc, nhưng đã lâu như vậy trôi qua, những cải tạo của cậu đã lỗi thời rồi, ghi lại dữ liệu chẳng qua là để dễ phân tích cậu hơn thôi.”

Tai mèo của Tô Hạc Đình vẩy nước mưa, cậu chế giễu: “Nếu tôi đã lỗi thời thì anh việc gì phải tốn công đưa Tần Minh vào bên cạnh tôi. Sao chép thì cứ sao chép, cho tôi xem thành quả nào.”

Tần: “Đã vậy thì tôi cũng tò mò lắm, một con mèo đen có lợi hại cách mấy cũng đánh bại được một bầy báo đen chắc?”

Nói rồi y nâng tay, con ngón tay gõ vào nóc xe, ba chiếc xe đen chặn đường mở cửa, một bầy báo đen bước ra.

Rắn Lục vác Tần Minh lùi lại hai bước, thốt lên: “Vãi lìn!”

Những kẻ vừa xuống xe là báo đen thực thụ, loại người lai dạng báo này chưa từng xuất hiện ở Chợ đen, đuôi của bọn họ to hơn đuôi của Tô Hạc Đình, dáng người bọn họ cũng cường tráng hơn hẳn Tô Hạc Đình.

Rắn Lục từng đánh thuê cho Vệ Tri Tân nên không hề nghi ngờ kỹ thuật của ông chủ lớn, những kẻ này không chỉ là phiên bản nâng cấp của Tần Minh, chúng còn mô phỏng cả kỹ năng cận chiến của Tô Hạc Đình. Dù không có Tô Hạc Đình thì chắc chắn chúng cũng sử dụng cách chiến đấu của Báo Đen.

Máy bay quanh quẩn không rời nhà thờ, nhưng Tần lại không hề sốt ruột, trong lòng y có một đồng hồ đếm ngược, y nhất định phải thực hiện thí nghiệm này. Y xoay ô, bảo Hòa Thượng: “Anh cũng đã lớn tuổi rồi, trước mặt nhiều nòng súng như thế này thì không cần phô trương đâu. Chị Đại rất thông minh, biết ngay thế nào là thức thời.”

Chị Đại giơ tay ra hiệu “tùy các người”, chị từ từ ấn nòng súng của Hòa Thượng xuống, tỏ ý Hòa Thượng đừng manh động, cũng bảo: “Tôi không quen nhóc này, nếu bàn chuyện hợp tác thì tôi hợp với ông chủ Tần hơn đấy.”

Hòa Thượng cuống cuồng la lên: “Sao cơ?”

Ai dè Tóc Hai Bím bên cạnh cũng ôm đầu: “Tôi cũng không quen Mèo Con, chuyện đánh nhau không liên quan đến tôi nhé.”

Hòa Thượng: “Các người làm gì vậy? Chúng ta đã bảo sẽ đi cùng nhau cơ mà!”

Tóc Hai Bím: “Ông là ông, tôi là tôi, chúng ta cái gì mà chúng ta, đừng có nhầm lẫn.”

Hòa Thượng ngỡ ngàng, suýt ngất xỉu vì tức.

Giữa bầu không khí giương cung bạt kiếm, mưa nhỏ tí tách trên mặt, Tô Hạc Đình nghĩ: Vì sao? Vì sao y nhất định phải dùng dữ liệu của mình? Chỉ vì mình từng là Báo Đen thôi ư?

—Còn năm phút phải không? Không phải thì mình sẽ giở trò!

Bình luận

Truyện đang đọc