CHUẨN ĐIỂM THƯ KÍCH

Tạ Chẩm Thư hơi nghiêng người dựa vào cửa. Ánh mắt anh dõi theo chuyển động của Tô Hạc Đình, nhìn cậu sấy tai mèo.

Tiếng máy sấy tóc hết bật lại dừng trong nhà vệ sinh, Tô Hạc Đình chỉ sấy một bên tai mèo thôi. Cậu nắm một mớ lông tơ rối rồi đưa máy sấy cho Tạ Chẩm Thư, nói: “Giúp tôi tí.”

Tạ Chẩm Thư nhận lấy rồi sấy bên kia cho mèo. Mái tóc đen của Mèo mềm mại, sờ vào sướng tay vô cùng. Chỉ huy sấy một cách hết sức nghiêm túc, ngón tay vô tình chạm vào tai mèo làm nó hơi cụp lại, anh bỏ ngón tay ra, tai mèo lại đàn hồi về như nguyên dạng.

Tạ Chẩm Thư chạm vào rồi lại bỏ ra, mặt thì tỉnh bơ, nhưng ngón tay lại cứ làm đi làm lại, chơi không biết điểm dừng.

Tô Hạc Đình rất ghét bị người khác đụng chạm, nhất là bị sờ tai mèo với đuôi, ngoài bản thân cậu ra thì không ai được đụng nữa, nhưng cậu lại chẳng hề ghét bị Tạ Chẩm Thư sờ.

Từ trong gương, cậu nhác thấy biểu cảm của Tạ Chẩm Thư, tai mèo bèn cố tình khẽ rung lên làm Chỉ huy khẽ nhíu mày, nom bộ hơi ngạc nhiên.

Tô Hạc Đình sấy xong tóc tai rồi thì nhấc đuôi qua đưa cho Tạ Chẩm Thư. Tạ Chẩm Thư nhìn cậu vén áo lên để lộ qu@n lót với vòng eo, thản nhiên nhìn mình.

Tô Hạc Đình nói: “Sấy nhanh lên, bọn mình không có nhiều thời gian đâu.”

Tạ Chẩm Thư quét mắt lên là sẽ thấy gốc đuôi của Tô Hạc Đình. Anh sững người mất mấy giây rồi nghiêng mặt đi, ngôi sao chữ Thập suýt lấp lóe vào mắt Mèo, cứng ngắc bảo: “Cái này tự sấy đi.”

Tô Hạc Đình nói: “Không được, tôi còn phải xách quần nữa. Qu@n lót của anh lớn quá, không đúng cỡ tôi.”

Ngón trỏ cậu luồn vào trong quần kéo giãn ra một chút, tiếng búng “tạch” vang lên, để lại một vết đỏ nhạt nhòa trên đường cong hông.

Ở chợ giao dịch có cửa tiệm quần áo chuyên cho người lai dạng thú, còn cung cấp cả dịch vụ giao hàng, qu@n lót cho Tô Hạc Đình trong nhà này đều lấy từ đó. Song có nhiều loại người loai dạng thú, chỉ riêng kích cỡ đuôi đã khác nhau rồi nên kích cỡ thống nhất cũng không khớp hẳn.

“Đuôi tôi…” Tô Hạc Đình xách quần, cái đuôi vểnh lên, “mua quần áo khó tìm cỡ chuẩn lắm.”

Tạ Chẩm Thư bỗng đưa tay níu vạt áo phông để che Tô Hạc Đình lại. Anh cảm thấy nhiệt độ trong nhà tắm cao quá, làm họng anh hơi trơn, tai đỏ ửng. Song điều đáng ghét lại là người trong cuộc thì chẳng hề hay biết, lúc vén áo vừa nãy cậu thậm chí còn muốn khoe cơ bụng cho anh nữa cơ.

Tô Hạc Đình nói: “Lần sau tôi tự mang theo được rồi.”

Tạ Chẩm Thư nói: “Cậu nói kích cỡ cho tôi là được.”

Tô Hạc Đình ngoan ngoãn đứng yên nhìn Tạ Chẩm Thư ngồi xuống. Ống tay áo sơ mi của Chỉ huy hơi xắn lên, ngón tay dài khẽ khàng rẽ lớp lông tơ trên đuôi, tẩn mẩn sấy bằng gió nóng. Ngôi sao chữ Thập đong đưa theo chuyển động của anh, ánh sáng bạc nhảy nhót trên cổ áo sơ mi cởi ra làm dịu đi vẻ lạnh lùng trên mắt mày anh, khiến anh trông dễ gần hơn.

Với Tô Hạc Đình anh luôn rất chú tâm, tuồng như mọi kiên nhẫn của anh đều đã để dành hết ở đây, bởi vậy mới có thể lạnh lùng tới thế với người khác.

Tô Hạc Đình nhớ lại ký ức của anh, nói: “Anh…”

Vừa mở miệng, cậu lại đối mặt với ánh mắt của Tạ Chẩm Thư.

Tạ Chẩm Thư không thấy có câu sau, bèn hỏi: “Tôi?”

Tô Hạc Đình cắn lưỡi mình, nói: “… Trước đây từng hôn tôi à.”

Máy sấy tóc kêu “phù—”, nước trên kính lăn xuống. Hai người một ngồi một đứng, tần ngần nhìn nhau.

Eo Tô Hạc Đình tê, cậu kêu: “Anh lại bóp tôi rồi!!! Tôi không hỏi nữa, dừng lại đi, tín hiệu k1ch thích trong đầu tôi nhảy ra bây giờ!”

Tạ Chẩm Thư khẽ lơi ngón tay.

Như con chim sợ cành cong, Tô Hạc Đình vội vàng ôm lấy cái đuôi lùi lại hai bước, nói: “Tí thì tôi sập nguồn rồi đấy!”

Không thể xoa cũng như không thể bóp đuôi của cậu, cảm giác k1ch thích quá mãnh liệt sẽ gây nhiễu loạn hoạt động bình thường, ảnh hưởng đến thiết bị xử lý trung tâm làm cho cậu bị sập nguồn như lần trước.

Tô Hạc Đình nào muốn bị sập nguồn, cậu vội vàng ra giá treo đồ, sấp ngửa mặc quần vào, sợ hỏi thêm mấy câu nữa thì lại bị Tạ Chẩm Thư bóp đuôi nên bèn gượng gạo đổi chủ đề, nói: “Tôi chuẩn bị đến chợ giao dịch một chuyến đây, anh muốn đi cùng không? Rắn Lục cũng ở đó đấy.”

Tạ Chẩm Thư tắt máy sấy, trên bồn rửa mặt còn bàn chải đánh răng của Mèo. Trong căn nhà này luôn có vật dụng thường ngày của Mèo nhưng tất cả đều mới tinh, giống như kẹo sữa Mèo Trắng Bự, chúng đều là những mảnh vụn ký ức cất giữ trong thế giới mới.

Tô Hạc Đình nói: “Chờ tôi đội mũ lên cái—”

Tạ Chẩm Thư cất máy sấy về chỗ cũ rồi quay lại đối mặt với Tô Hạc Đình. Giây lát sau, anh nghiêm túc bảo: “Đã từng.”

Hình như là sợ nói thế không rõ.

Anh lặp lại: “Chúng ta từng hôn nhau rồi.”

Đuôi Tô Hạc Đình rủ xuống, cậu im lặng hồi lâu, rồi hỏi: “Chúng ta là người yêu ư?”

Tạ Chẩm Thư nói: “Không phải.”

Tô Hạc Đình thầm nghĩ: Mình sở khanh thế á?

Cậu gãi tóc: “Lạ thế nhỉ, sao tôi chẳng nhớ gì cả, một tí…”

Một tí ký ức liên quan đến Tạ Chẩm Thư cũng không có.

Tạ Chẩm Thư yên lặng một hồi, rồi nói: “Không sao.”

Anh không nói là “Tôi nhớ”, mà là bảo “Không sao”.

Chỉ huy bật nước ngâm ngón tay vào nước lạnh. Nước hắt xuống xương cổ tay anh, sự lạnh lùng lại quay về trên mắt mày, giọng kiên quyết: “Một ngày nào đó sẽ nhớ ra thôi.”

Lúc xuống tầng ăn cơm, đầu Tô Hạc Đình cứ vẩn vơ nghĩ tẩn đẩu tận đâu. Cậu tìm điện thoại nhắn cho má Phúc một tin, Ẩn Sĩ đang nói chuyện bên cạnh, bô bô kể mấy tin mà chẳng được hai người phản ứng. Không nhịn được nữa, y mới hỏi: “Hai người cãi nhau à?”

Cả hai đồng thanh: “Không.”

Ẩn Sĩ: “Thế thì hai người xịch lại gần đi, tôi có chuyện cần nói.”

Tô Hạc Đình xoay người lại giơ tai lên cho y, nói: “Ông nói đi.”

Ẩn Sĩ nhoài người ra trước, vừa vặn chen giữa hai người. Y nhìn trái rồi lại nhìn phải, nói: “Lát đi Ổ Mèo con thì phải thông minh một tí, nhỡ mà gặp phải đội tuần tra thì rắc rối lắm. Nhưng mà không sao, tôi đã lấy được ba giấy phép đặc biệt từ Hội Nói tục, chỉ là chúng ta sẽ phải đóng giả.”

Y vẫy tay với người máy giúp việc, người máy giúp việc bật sáng ba giấy phép điện tử.

Ẩn Sĩ nói: “Thấy chưa? Nhớ nhé, không thể để lộ. Thân phận của tôi là ‘Thương nhân’ chuyên buôn cơ thể ảo, cậu là ‘Đại tiểu thư’, anh Tạ là…”

Tô Hạc Đình hỏi: “Tôi là ai cơ?”

Ẩn Sĩ ôm đầu nói thật nhanh: “Cậu là Đại tiểu thư của phòng khám!”

Tô Hạc Đình nói: “Đấy phải là Lộ Lộ chứ?”

“Ầy, thời điểm đặc biệt thì phải chịu thôi,” Ẩn Sĩ trấn an, “bình thường cậu toàn tự xưng là anh của Lộ Lộ, cũng hợp mà, chín bỏ làm mười một tí thì sẽ thành Đại tiểu thư của phòng khám của má thôi.”

Tô Hạc Đình nói: “Nhưng tôi là nam.”

Ẩn Sĩ: “Mắc hề, thế giới mới rồi, nam thì không làm Đại tiểu thư được chắc? Cậu lên mạng mà xem có bao nhiêu người dùng ID này.”

Tô Hạc Đình: “…”

Giấy phép điện tử này không dùng tên thật, cũng như ID trong trường đấu, đây là một loại giấy chứng nhận chuyên dụng tạm thời nên có hiệu lực rất ngắn, quá hạn thì sẽ bị hủy, cần phải đến văn phòng chuyên phụ trách nghiệp vụ tương ứng của Hình Thiên để làm lại. Nói nôm na thì nó là một kiểu giấy thông hành ở khu đèn đỏ tầng 7, 8 dưới lòng đất ở chợ giao dịch, tên gọi không quan trọng, cái quan trọng là có thân phận rõ ràng.

Ẩn Sĩ nhìn Tạ Chẩm Thư với vẻ rất đỗi niềm nở, y chỉ người máy giúp việc cho Tạ Chẩm Thư, nói: “Anh Tạ là ‘Ông trùm’ chuyên lăn lộn ở chợ giao dịch, là một ông chủ lớn nặc danh.”

Ba thân phận này người bình thường không đời nào lấy được, mà y cũng không chọn bừa. Lối ra vào ở tầng 7, 8 chợ giao dịch có đồng hồ ghi chép, cần phải quẹt giấy chứng nhận đặc biệt, các câu lạc bộ nhìn thân phận người ta mà đối đãi, nếu không đủ oách thì Ổ Mèo con sẽ không cho bọn họ vào.

“Thương nhân” buôn cơ thể ảo trong đấu trường, “Đại tiểu thư” là người của phòng khám, “Ông trùm” là ông chủ lớn dày dạn trong chợ giao dịch. Mỗi một nhân vật đều có thể có dính dáng đến Rắn Lục với A Tú, vào sẽ tiện hành động hơn.

Cuối cùng Ẩn Sĩ vỗ tay nhảy khỏi ghế, hăm hở nói: “Nhớ chưa? Nhớ rồi thì lên đường thôi!”

Bình luận

Truyện đang đọc