CHUẨN ĐIỂM THƯ KÍCH

Ký ức bỗng chập chờn—

Xương cụt Tô Hạc Đình nhói đau, tuyết vụn vừa rồi hóa thành tro bụi giữa ngọn lửa dữ, nỗi đau của Tạ Chẩm Thư đang truyền cho cậu thông qua liên kết ý thức. Cậu tỉnh lại từ hồi ức, quay về với thực tế, kêu lên: “… Tạ Chẩm Thư!”

Tạ Chẩm Thư cúi mặt bất động, liên kết não máy của anh vẫn đang c ắm vào bàn điều khiển, ý thức anh đang chiến đấu với Chúc Dung trong khu trừng phạt.

Liên kết ý thức càng lúc càng chập chờn, cơn đau cũng càng lúc càng mãnh liệt.

Tô Hạc Đình giơ tay lên che mắt, những hình ảnh trong đầu cậu hỗn loạn như vụn vỡ, lúc thì là Chúc Dung phẫn nộ gầm lên, lúc lại là nụ hôn năm 2160… Tất thảy đều là ký ức của Tạ Chẩm Thư. Dần dần, chúng đan xen vào nhau như một cơn dông lạ lùng, thế rồi cơn đau bắt đầu khủng khiếp hơn, tưởng chừng như nó sắp đâm thủng tim Tô Hạc Đình, làm ngón tay cậu run lên.

Tạ Chẩm Thư!

Tô Hạc Đình thở hổn hển trong căn phòng tối, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, một nỗi sợ hãi nào đó đã lưu lại trong cậu. Cậu không biết Tạ Chẩm Thư đang trải qua chuyện gì trong cơn dông ấy, cớ sao nhớ tới đó lại đau đớn dữ dội nhường này?

“Cảnh báo! Vật dẫn ảo đã vỡ, xin lập tức rút ý thức!”

Bàn điều khiển bỗng sáng lên, màn hình treo hiện ra bao quanh bọn họ, cơn mưa dữ liệu quét điên cuồng, đồng thời phát ra tiếng nhắc nhở.

“Đang thoát khỏi khu trừng phạt, xin ổn định hô hấp.

“Ba, hai, một…

“Đăng xuất thành công!”

Phút chốc sau, Tạ Chẩm Thư ngã vào người Tô Hạc Đình. Tô Hạc Đình đỡ lấy anh, cố gắng rút đuôi ra để ngắt liên kết.

Ngôi sao chữ Thập bên tai Tạ Chẩm Thư khẽ lắc lư, anh vẫn chưa mở mắt, thều thào gọi giữa cơn đau từ ngọn lửa hủy diệt: “Tô Hạc Đình…”

Tô Hạc Đình sờ thì thấy lưng anh ướt sũng. Mèo hốt hoảng tưởng anh bị thương, bèn vội vàng nắm tay anh kéo lại, thấy là mồ hôi chứ không phải máu thì mới thở phào nhẹ nhõm, đáp: “Tôi đây.”

Dường như Tạ Chẩm Thư vẫn chưa tỉnh hẳn, giọng anh cực thấp, anh khẽ khàng hỏi: “Cậu là thật à?”

Tô Hạc Đình không hiểu ý câu ấy, tai mèo cụp xuống rồi lại vểnh lên, đáp: “Tất nhiên là thật rồi! Thật như đếm, chứ tôi giả lúc nào?”

Tạ Chẩm Thư không trả lời câu ấy, hồi lâu sau anh gọi: “Mèo.”

Tô Hạc Đình hỏi: “Sao?”

Tạ Chẩm Thư hơi hé mắt, nói: “Rút hết dây liên kết ra hộ tôi với, tôi chết rồi.”

Vừa nãy bàn điều khiển nói vật dẫn ảo đã bị vỡ, ý là Tạ Chẩm Thư bên trong khu trừng phạt đã “chết”, đăng xuất khẩn cấp là để bảo vệ ý thức, hiện tại máy điều hòa tự động đang sửa cơ thể ảo trên mạng của anh.

Tô Hạc Đình giơ tay rút dây hộ anh, hỏi: “Chúc Dung vẫn còn sống à?”

Tạ Chẩm Thư nói: “Cũng chết rồi.”

Giọng anh hời hợt như thể đã quen. Nhưng Tô Hạc Đình biết cho dù máy điều hòa tự động có thể giúp anh “hồi sinh”, nhưng cũng không thể nào hứng chịu cơn đau hộ anh, vừa nãy liên kết bị chập chờn dữ dội như vậy là vì anh đang đau.

Nghĩ tới đó, Tô Hạc Đình không kiềm được giơ tay đặt lên lưng Tạ Chẩm Thư. Khả năng an ủi người khác của cậu bị mất cùng với ký ức nên giờ cậu khá vụng về, cậu xoa lưng Tạ Chẩm Thư mà như con mèo nhào bột, không nặng cũng chẳng nhẹ.

Tạ Chẩm Thư không bị thương, nhưng anh cũng chẳng động đậy. Chúc Dung đã chết, ban đêm ở khu trừng phạt đã qua, từ lúc trời sáng đến khi Thần Ma đi lại lần nữa vẫn còn một khoảng thời gian cho bọn họ tranh thủ nghỉ ngơi. Anh để Tô Hạc Đình xoa một lúc rồi nói: “Chuông trong túi tôi đấy.”

Tô Hạc Đình nói: “Vậy hả? Thế thì lần sau tôi lấy.”

Cậu vừa mới nhìn ký ức của Chỉ huy xong, trong đó cậu là một tên lừa đảo nên đâm ra vừa thấy hơi chột dạ cũng vừa hơi kỳ cục, cậu bèn dùng động tác ôm để giấu biểu cảm mình, không chờ Tạ Chẩm Thư nói tiếp đã vội vàng lên tiếng: “Kiệt sức rồi hả? Tôi dìu anh lên giường nhé.”

Mèo đang định động đậy thì ngoài phòng ngủ bỗng vang lên tiếng gõ cửa, Ẩn Sĩ đang dựa vào cửa nức nở: “Em trai à—”

Tiếng gọi thống thiết ấy khiến cả hai người nghe đứng hồn, nhất là Tô Hạc Đình, ngây ra xong thì da gà da vịt cậu nổi hết cả lên.

Ẩn Sĩ trượt xuống cửa ôm con người máy giúp việc, giọng càng bi thảm: “Con nó cũng tắt rồi này, tại sao hai người vẫn chưa xong hả? Chớ mê muội liên kết ý thức, nghiện là hại sức khỏe lắm đấy!”

Tạ Chẩm Thư nói: “Qua đêm rồi.”

Tô Hạc Đình không cầm điện thoại di động theo, lúc liên kết cũng không biết thời gian trôi qua nhanh chậm thế nào, cậu bèn liếc cái đồng hồ trong phòng thì mới phát hiện ra đã sang chiều hôm sau mất tiêu. Cậu nói: “Thôi chết, quên bảo anh ta một câu.”

Cũng chẳng phải Ẩn Sĩ sốt ruột thật, y chơi game với người máy giúp việc thâu đêm đến tận sáng mới đi ngủ, ngủ thẳng đến gần nửa buổi chiều, đang tính làm gì đó ăn thì con người máy giúp việc bỗng bất động. Ẩn Sĩ bèn hớt hải ôm người máy giúp việc lên tầng, lừng khừng mãi ở cửa mới quyết định dùng chiêu tâm lý để tránh cho mình trông vô duyên.

Tô Hạc Đình nghe y khóc lóc om sòm nói hươu nói vượn, định xốc Tạ Chẩm Thư lên, ai ngờ vừa mới ôm eo Chỉ huy thì Chỉ huy đã tự mình đứng dậy.

Tô Hạc Đình: “…”

Hóa ra lần này không bị kiệt sức.

Tạ Chẩm Thư nói: “Tôi ra mở cửa.”

Chỗ liên kết não máy của anh vẫn còn nhân nhẩn đau, có thể là vì bị ký ức ảnh hưởng nên anh chưa buông bàn tay đang kéo ống tay áo Tô Hạc Đình ra, Tô Hạc Đình ra cửa theo anh. Cửa mở ra, tên lỏi đời Ẩn Sĩ bèn giơ người máy giúp việc lên để hùng hồn bày tỏ quan điểm.

Ẩn Sĩ nói: “Ngày mới tốt lành cả hai người!”

Tô Hạc Đình nói: “Không tốt, ông sao?”

Ẩn Sĩ chỉ vào người máy giúp việc trong lòng, nói: “Đưa con đi khám. Anh Tạ, nó bị sao thế?”

Tạ Chẩm Thư ngồi xổm xuống xem con người máy giúp việc.

Ẩn Sĩ bèn tranh thủ nghiêng đầu hỏi khẽ: “Hai người xong chưa? Còn phải liên kết bao lâu nữa?”

Tô Hạc Đình nói thật: “Bọn tôi đang cực lắm.”

Ẩn Sĩ nói: “Đúng đúng, dù gì cũng phải lôi cho ra con virus mà, tôi hiểu tôi hiểu, nhưng cái vụ mà cậu bảo tôi để ý ấy, tôi có tin thật này.”

Tô Hạc Đình nghĩ nghĩ giây lát thì nhớ ra, trước khi lên mạng cậu đã dặn Ẩn Sĩ theo dõi hành tung của A Tú với Rắn Lục, đến lúc có manh mối rồi. Cậu hỏi: “Chúng nó đang ở đâu?”

Ẩn Sĩ giơ điện thoại lên cho cậu đọc tin nhắn.

【 Rạng sáng 5 giờ, tầng tám dưới lòng đất chợ giao dịch, Ổ Mèo con. 】

Tô Hạc Đình hỏi: “Quái quỷ gì đây?”

“Câu lạc bộ đó,” Ẩn Sĩ giơ tay lên đầu giả làm mèo, léo nhéo, “Ổ Mèo con chào mừng chủ nhân.”

Tô Hạc Đình: “…”

Ẩn Sĩ nói: “Nổi tiếng lắm đó! Ở đó toàn mèo… Khụ, toàn người lai dạng thú thôi, chỗ này năm nào cũng được bầu là câu lạc bộ số một đó!”

Tô Hạc Đình lạnh lùng nói: “Ông hiểu biết ghê nhỉ.”

Ẩn Sĩ ngượng ngùng: “Bạn tôi trong Hội Nói tục cho hay đấy chứ…”

Tô Hạc Đình đã rõ, cậu kéo xuống tin nhắn thì nhìn thấy một tấm ảnh. Cậu chưa xuống tầng tám dưới lòng đất ở chợ giao dịch bao giờ, chỉ nghe qua về chỗ đó thôi chứ không có thông thuộc.

Đây là ảnh cửa chính Ổ Mèo con, có mấy người đang đứng chen chúc ở cánh cửa mở hé, toàn là người lai dạng mèo. Bọn họ mặc đủ kiểu “đồng phục nghiệp vụ”, người đứng người ngồi, mặt mũi đủ loại phong cách song đều chung mục đích là nhìn đẹp. A Tú như một con búp bê vải ngồi trên băng ghế con, không nhìn rõ mặt. Biển màu đỏ bên cạnh gã sáng trưng, hiện lên ba chữ “Ổ Mèo con”.

Chẳng thấy có gì đặc biệt.

Đúng lúc ấy, mắt con người máy giúp việc sáng lên, nó lại khôi phục như bình thường.

Tạ Chẩm Thư đứng dậy nói: “Vừa rồi nó bị ảnh hưởng vì tôi cưỡng chế thoát ra.”

Ẩn Sĩ mừng ra mặt, y kéo cánh tay xẻng của con người máy, thấy nó vẫn ngu ngơ như lúc bình thường thì mới yên tâm bảo: “Không sao là tốt rồi, làm tôi hết cả hồn. Tự dưng nó sững lại làm tôi tưởng nó hỏng chứ.”

Tạ Chẩm Thư nói: “Không hỏng được đâu.”

Đầu người máy giúp việc chuyển động nhìn Tạ Chẩm Thư một lát, rồi nhìn Ẩn Sĩ một lát, rồi cuối cùng nhìn sang Tô Hạc Đình thì lập tức lộ vẻ mặt “v”, cặp mắt sáng ngời lên.

Ẩn Sĩ nói: “Đúng là nó thích cậu ta hơn tôi!”

Người máy giúp việc vui lên là bật đèn sáng chóe, nói: “Đúng thế, cậu Mèo là—”

Tô Hạc Đình nói: “Là người đẹp trai nhất vũ trụ.”

Người máy giúp việc gật đầu hùa theo: “Là người đẹp trai nhất.”

Ẩn Sĩ: “…”

Y nói: “Không cần phải nhẫn tâm với tôi vậy đâu.”

Tô Hạc Đình trả điện thoại lại cho Ẩn Sĩ, nói: “Từ lúc vào đến giờ Rắn Lục có đi ra không? Mắt hắn bị thế kia thì hắn phải vội đi tìm phòng khám mới đúng chứ.”

Ẩn Sĩ nói: “Không ra, tôi cũng thấy lạ, sao giờ này mà hắn còn ăn chơi được nhể?”

Chó đâu có sủa lỗ không, Tô Hạc Đình bỗng nhớ tới đám người lai tối nọ, đám đó chắc chắn có dính líu tới chợ giao dịch. Nghĩ đến đó, Tô Hạc Đình bèn quyết định sẽ tự mình đến Ổ Mèo con để tìm hiểu.

Ẩn Sĩ xuống tầng nấu cơm, Tạ Chẩm Thư nghỉ ngơi một lát, còn Tô Hạc Đình đi tắm. Cậu tắm vội tắm vàng, đang sấy tóc trong nhà vệ sinh thì bỗng thấy mình xa lạ.

Người trong gương có cặp tai mèo dựng thẳng, hai con mắt khác màu chứ không giống 7-006 trong ký ức của Tạ Chẩm Thư. Tô Hạc Đình định sử dụng đoạn ký ức nọ để nhớ ra gì đó, song ký ức cậu vẫn trống trơn.

Sao lại thế nhỉ?

Tô Hạc Đình vểnh một bên tai mèo lên, ướt nhẹp. Cậu vẫy nước, định lát xuống tầng sẽ hỏi má Phúc.

Giọng Tạ Chẩm Thư bỗng truyền từ ngoài cửa vào: “Mèo.”

Tô Hạc Đình cầm máy sấy tóc, nói: “Tôi đây.”

Tạ Chẩm Thư không nói tiếp, Tô Hạc Đình cảm giác lần này đăng xuất xong anh ta dính người một cách đặc biệt, bèn mở cửa ra thì thấy anh đang đứng yên ngoài cửa, cậu khó hiểu hỏi: “Sao thế?”

Mèo vẫn chưa lau khô người, tóc ướt rũ trên trán lòa xòa gần che mất mắt, như một cậu học sinh cấp ba vừa đi đánh bóng về vậy. Cậu mặc áo phông của Tạ Chẩm Thư, cổ áo rộng thùng thình làm lộ ra cổ đỏ ửng vì nước nóng cùng cánh tay nõn nà. Cái đuôi thủng thỉnh đong đưa sau lưng làm áo phông hơi vén lên, đường cong tròn trịa hiện lên trong tấm gương bên cạnh.

Tạ Chẩm Thư giơ tay đặt lên gáy mình. Chỗ liên kết não máy hết đau rồi, giờ đâm ra lại hơi ngứa. Anh thoáng cụp mắt, rồi lại ngước lên nhìn mặt Tô Hạc Đình chăm chú. Hồi lâu sau anh bảo: “Ngắm cậu.”

Tô Hạc Đình kéo khăn xuống giả vờ lau mặt, bụng nhủ thầm: Gay go quá, lực sát thương của Chỉ huy càng lúc càng mạnh.

Bình luận

Truyện đang đọc