CHUẨN ĐIỂM THƯ KÍCH

Sâu bên trong chiếc hang này có treo một chiếc bình kính. Chằng chịt những dây dợ màu xanh lục quấn lấy nó, dữ liệu phức tạp ren rối dường như những thực thể đang chảy rậm rãi bên ngoài lớp kính, cô gái bên trong bình loáng thoáng lộ ra. Không như những vật thí nghiệm trong các bình kính bị đóng kín khác, bình của cô gái để mở, vô số dây điện nối vào trong hang cắm đầy đầu cô bằng phương pháp điện cực phi cấy.

Sau lưng cô là một máy xử lý thông tin đồ sộ. Cái máy ấy tựa một con quái vật khổng lồ, người cắm đầy những ống lớn nối liền đến tất cả các vật thí nghiệm, vừa hút dịch dinh dưỡng từ các vật thí nghiệm, vừa có thể sử dụng con chip trong đầu các vật thí nghiệm.

Tiếng tim đập vang rền bắt nguồn từ chỗ này, bộ máy xử lý này chính là trái tim của Huyền Nữ.

Rắn Lục sởn gai ốc, hắn nghển hết cổ lên mà cũng không nhìn được toàn bộ máy xử lí. Trước cảnh tượng quái đản ấy, hắn không kiềm được ôm ngực, suýt nữa còn tưởng tiếng tim đập của mình là tiếng tim đập của Huyền Nữ.

Huyền Nữ trong bình kính không mở mắt, hai má tái nhợt của cô hơi hõm lại, tứ chi đã có dấu hiệu teo. Có lẽ để tiện dán miếng điện cực nên Hình Thiên đã cạo trọc đầu cô. Nửa thân trên của cô hơi rướn lên như bị dây điện bên trên kéo căng, vẻ mặt đau đớn khôn cùng.

Huyền Nữ nói: “Trông tôi ghê lắm đúng không? Thân phận thực sự của thần là tù nhân.”

Tô Hạc Đình khẽ đáp: “Không, tôi cũng là tù nhân thôi.”

Người Huyền Nữ yếu ớt tiều tụy vô cùng, giây lát sau cô bảo: “Cậu nhận ra cơ thể này là ai không?”

Tô Hạc Đình đến gần lớp kính để nhìn rõ cô gái. Hàng mày nhíu chặt của cô rất mỏng, làn da tái nhợt đến mức bất thường. Gương mặt trắng bệch ấy khiến cô trông như đã chết rồi, song cô vẫn đang thở. Miệng mũi cô nhét ống nối, qua khe hở giữa những ống nối, Tô Hạc Đình nhìn rõ mặt cô.

Trong chớp mắt, gương mặt của cô gái chồng lên một bức ảnh trong ký ức của Tô Hạc Đình, cậu trợn mắt thốt lên: “A Tương!”

Giai Lệ từng cho Tô Hạc Đình một bức ảnh, cô bé trong bức ảnh giống hệt hình xăm trên tay chị, đều là đứa con gái mà chị vẫn luôn kiếm tìm.

Huyền Nữ nói: “Cảm tạ trời đất, cậu nhận ra rồi, cơ thể này tên là A Tương, nhưng tôi không phải cô bé.”

Cô ta dùng ý thức để khởi động lũ nhện mặt người, cho con nhện leo lên trên bình kính khiến những chiếc bình đong đưa như chuông gió, phát ra những tiếng cụng khẽ khàng vẳng đi xa.

Huyền Nữ rầu rĩ: “Tất cả các cơ thể ở đây đều là vật chứa của tôi.”

Rắn Lục chết sững: “Thế mày là cái gì?”

Huyền Nữ nói: “Để tôi nghĩ, có lẽ nên gọi tôi là linh hồn chăng? Cơ thể của tôi đã tử vong ngay trong thí nghiệm đầu tiên, nhưng ý thức thì lại kết hợp thành công với con chip. Tiếc thay dù ý thức có dung hợp được với con chip thì tôi vẫn cần cơ thể làm vật dẫn, tôi không thể thoát hoàn toàn khỏi sự ràng buộc của □□ như trí tuệ nhân tạo. Bởi vậy để có thể dùng được tôi, Hình Thiên đã đưa tôi vào một cơ thể khác, song đa phần những cơ thể này đều là người sống sót trong thế giới mới, tuổi thọ của bọn họ trong bình kính có hạn, bởi vậy Hình Thiên phải thay đổi cơ thể định kỳ cho tôi.”

“Loài người mới” lại nảy ra trong đầu Tô Hạc Đình, song dù là thế giới cũ hay thế giới mới thì kết quả của những thí nghiệm này đều đi ngược lại dự tính ban đầu. Cậu nói: “Hai người có thể rời khỏi bình kính không?”

Huyền Nữ hỏi: “Cậu muốn làm gì?”

Tô Hạc Đình đáp: “Trả A Tương về cho Giai Lệ.”

Dường như cô gái trong bình có ý thức, cô thở một tiếng rất khẽ. Cô chậm rãi quay đầu lại, kéo theo những bó dây điện nặng nề quay mặt về phía Tô Hạc Đình.

—Mẹ ơi.

Tiếng tim đập trong căn cứ tăng nhanh, nện vào tai từng người như sấm. Môi A Tương khẽ mấp máy nhưng không phát ra lấy một thanh âm, thậm chí Tô Hạc Đình chẳng biết cô có còn lưỡi hay không.

Loài người mới.

Cái từ ấy xoay vần điên cuồng trong đầu Tô Hạc Đình, tay cậu đang đặt lên bức tường xanh mà lại như cách xa A Tương cả trăm ngàn dặm. Cậu nhớ tới Giai Lệ, A Tương trông hơi giống Giai Lệ, nhưng em là một cô bé còn chưa trưởng thành, Hình Thiên với ông chủ lớn đã biến đổi em hoàn toàn.

Thế giới mới biến mẹ đi.

Ngón tay cậu siết chặt, cậu đè giọng nhắc lại: “Trả A Tương về cho Giai Lệ.”

Huyền Nữ nói: “Xin lỗi.”

Tô Hạc Đình nói: “Không phải lỗi của cô.”

Không phải lỗi của bất kỳ ai bị đem ra làm vật thí nghiệm, những kẻ làm những chuyện này không phải họ, tất cả mọi người đều bị lợi dụng như những công cụ phi nhân tính. Người sống sót, người lai, thể cộng sinh, người nhân tạo, tất cả bọn họ.

Huyền Nữ nói: “Tuổi thọ của cơ thể trong bình kính là hai tuần, A Tương đã cầm cự được một tháng. Tôi… Tôi đã thấy Giai Lệ trong ký ức của cô bé.”

Vì bị dùng làm “vật chứa” nên ký ức của A Tương bị xóa sổ, song tình cảm mãnh liệt của em thì vẫn còn tồn tại. Giai Lệ tìm em, em cũng đang tìm Giai Lệ, hai mẹ con họ dựa vào tình thương ấy để cố gắng sống sót trong cái thế giới chẳng có tương lai này.

Lông mi A Tương run dữ dội, em định mở mắt ra. Ánh đèn màu xanh lục từ máy xử lý bắt đầu lóe lên, Huyền Nữ đau đến mức thở hổn hển. Vì cô ta với A Tương gắn liền với nhau nên cô ta cũng cảm động lây. Nỗi lòng xúc động mãnh liệt khiến lũ nhện mặt người quay đầu, thoát khỏi sự kiểm soát của Huyền Nữ.

Tạ Chẩm Thư bước lên nói với bình kính: “Tắt cài đặt cộng cảm đi.”

Giọng Huyền Nữ đứt quãng: “Tôi không thể…”

Tạ Chẩm Thư nói: “Dù cô có sống suốt đời trong con chip thì cô cũng không phải trí tuệ nhân tạo.”

Anh đứng ngay cạnh Tô Hạc Đình, vẻ mặt khi nói chuyện vẫn bình lặng như mọi khi. Dường như anh biết cách xử lý chuyện này, mà anh cũng nhìn thấu được sự lưỡng lự của Huyền Nữ.

Ở chợ giao dịch, Huyền Nữ bảo cô ta thấy mờ mịt đối với chính bản thân mình, để không biến thành trí thông minh nhân tạo, cô ta cần xây đắp tình cảm với cơ thể, có lẽ cùng nhau gánh vác đau đớn vừa là sự day dứt của cô ta đối với cơ thể, cũng vừa là cách duy nhất mà cô ta không để mình bị lạc giữa con sông dữ liệu ngút ngàn.

Máy xử lý kêu “vù vù”, nó cưỡng ép kiểm soát tâm trạng của A Tương để yêu cầu A Tương giữ bình tĩnh. Huyền Nữ vật lộn một hồi thì tiếng tim đập lại bình thường trở lại, A Tương cũng bình tĩnh lại trong bình kính.

Mãi lâu sau, Huyền Nữ mới nói: “Xin lỗi, Tô Hạc Đình, cả A Tương lẫn tôi đều không thể ra khỏi bình kính. Cảm ơn cậu, tôi biết mình nói vậy thì cậu sẽ muốn đưa cả bình kính lẫn máy xử lý đi, nhưng không làm thế được đâu.”

Tuy mới quen Tô Hạc Đình chưa được bao lâu nhưng cô ta khá hiểu tính của Mèo. Cái ý tưởng đưa cả máy xử lý đi đúng là hão huyền, song nếu làm được thì Tô Hạc Đình chắc chắn sẽ làm thế.

Tô Hạc Đình nói: “Tôi biết bác sĩ phẫu thuật cải tạo giỏi nhất, chắc chắn bà ấy sẽ có cách.”

Huyền Nữ nói: “Không còn kịp nữa rồi, ngay từ lúc phẫu thuật cải tạo cho A Tương hoàn thành, cô bé đã không thể rời khỏi bình kính nữa. Hai ống nối này là nguồn sống của cô bé, nếu muốn đi thì phải tháo chúng ra.”

Đầu A Tương chầm chậm rũ xuống như ngủ thiếp đi.

Huyền Nữ nói: “… Tôi mời cậu đến đây là vì muốn nhờ cậu mang thư của A Tương đi. A Tương cầm cự được một tháng là đã đến giới hạn rồi, mấy hôm nữa Hình Thiên sẽ đến đổi cơ thể mới thôi. Tôi bị…”

Cài đặt nghiêm cấm cô ta dùng một số từ, không thể nói thẳng ra mình bị ai giới hạn.

“… Không thể nào liên lạc với Giai Lệ… Xin lỗi cậu, tôi chỉ biết nhờ cậu thôi, hơn nữa người sát thần đang ở đây… Nhất định anh ta có thể đưa cậu ra khỏi đây an toàn.”

Tô Hạc Đình nói: “Thư đâu?”

Một con nhện mặt người leo từ bình kính xuống nhả lá thư xuống mặt đất. Gọi là thư, song kỳ thực đó chỉ là một mẩu giấy xé vội. Có thể nhìn ra để giữ được mẩu giấy này trên người, A Tương đã phải chịu rất nhiều đau đớn, mặt sau mảnh giấy loang lổ những máu cùng nước mắt, thấm thành những bút tích sâu đậm.

Tạ Chẩm Thư nhặt bức thư lên đưa cho Tô Hạc Đình. Tô Hạc Đình cất lá thư vào trong túi, bảo Huyền Nữ cùng A Tương: “Tôi sẽ đưa nó cho Giai Lệ.”

“Cảm ơn, tôi đã bảo cậu đến đây thì tôi sẽ trộm ký ức về cho cậu.” Huyền Nữ hạ vài bình kính có vật thí nghiệm xuống để lũ nhện mặt người bò vào, “Thật ra ngay từ hồi thí nghiệm mới bắt đầu, tôi đã thu thập được thông tin liên quan đến cậu trong con chip của các vật thí nghiệm.”

Nhện mặt người lấy ra một con chip của vật thí nghiệm rồi nhét vào miệng nhai nhai. Mấy giây sau, Huyền Nữ hồi tưởng lại những thông tin ấy.

Cô ta nói: “Xin lỗi anh một lần nữa, Tạ Chẩm Thư, tôi đã lừa anh. Hai năm đầu anh đến chợ giao dịch tìm hồ sơ của Tô Hạc Đình, nhưng tôi lại bảo cậu ấy đã ‘chết’, không phải vì tôi không tìm được hồ sơ của Tô Hạc Đình, mà là bởi tôi thấy được một quãng quá khứ của cậu ấy trong con chip của vật thí nghiệm.”

Tạ Chẩm Thư hỏi: “Quãng quá khứ nào?”

Tô Hạc Đình nảy ra: “Quãng nào cơ? Khoan, ký ức của tôi—”

Huyền Nữ nói: “Trí nhớ của cậu bị đứt đoạn, sau đó bị hệ thống chủ thần dùng mười hai mật mã khóa lại ở những nơi khác nhau trong thế giới mới.”

Thảo nào Tô Hạc Đình chẳng nhớ một thứ gì.

Huyền Nữ hơi dừng lại: “… Tôi chỉ có thể cho cậu mảnh mà tôi đã trộm được thôi, tôi xin thề mình chưa hề xem qua, song tôi đoán có lẽ nó không hoàn chỉnh.”

Tô Hạc Đình chau mày trước đoạn ký ức được bảo tồn nọ, cậu bấm bụng: Rốt cuộc mình đã làm gì mà để hệ thống chủ thần phải hao tâm tổn sức như vậy? Vả lại nếu hệ thống chủ thần có thể tước đoạt ký ức của một người thì sao không tiêu hủy đi, mà lại nhất định phải lưu giữ?

Cậu hỏi: “Ngoài đoạn mà cô trộm được ra thì những ký ức còn lại ở đâu?”

Huyền Nữ đáp: “Ở khu trừng phạt.”

Tô Hạc Đình mơ hồ bắt được một điểm mấu chốt nào đấy, quả nhiên như trong nhật ký của Giác, cậu đã từng ở khu trừng phạt một thời gian.

Con nhện mặt người vừa nhai tấm chip bò đến gần họ, phần lưng máy móc của nó chuyển thành một tấm máy, mấy cái chân co lại nằm xuống đất co thành một khối sắt tầm thường, một mối nối chồi lên từ phần lưng nhô lên của nó.

Huyền Nữ nói: “Đem nó đi đi.”

Tô Hạc Đình vểnh đuôi nhìn Tạ Chẩm Thư, Tạ Chẩm Thư nhìn cậu. Cậu nói: “Truyền hai phút.”

Tạ Chẩm Thư im lặng không đáp ngay. Trong ánh mắt Tô Hạc Đình, anh bối rối như thể muốn chạm vào má Tô Hạc Đình. Giây lát sau, anh gật đầu: “Tôi ở đây chờ cậu.”

Anh luôn đứng lặng như đã quen chờ rồi.

Tô Hạc Đình bỗng nghĩ tới lần đầu họ từ biệt nhau—lần đầu từ biệt trong thế giới mới. Chỉ huy cũng đứng trong cơn mưa như thế này, nhìn cậu biến mất ở khu trừng phạt.

Đuôi Tô Hạc Đình phất lên quấn lấy cổ tay Tạ Chẩm Thư. Chóp đuôi cậu quệt nhanh qua mé trong cổ tay Tạ Chẩm Thư, lớp lông xù lưu lại cảm giác mềm mại, rồi cậu đổi chóp đuôi, thả mối nối ra c ắm vào giác cắm.

Cậu nói: “Bái bai.”

Con mắt cải tạo của Mèo khẽ sáng lóe, chữ “X” hiện lên xoay một vòng, bắt đầu tiếp nhận hồi ức—

Bình luận

Truyện đang đọc