CHUẨN ĐIỂM THƯ KÍCH

Hơi nước cuộn tròn, nào ngờ Mèo đáp: “Được thôi.”

Tạ Chẩm Thư rất ngạc nhiên, anh cứ đinh ninh Tô Hạc Đình sẽ không đồng ý đâu, dù gì tối qua Mèo còn liệt liên kết ý thức vào hạng mục “những hoạt động bị hạn chế” kia mà.

Tô Hạc Đình có tính toán khác, cậu rụt cái đuôi về chân rồi đứng dậy “ào” một tiếng, nói: “Cứ quyết thế đi. Giờ còn sớm, tôi gội đầu rồi xuống nhà ăn cơm đây, anh muốn đi cùng không?”

Tạ Chẩm Thư nói: “Muốn.”

Tô Hạc Đình cầm chặt khăn tắm bước ra khỏi bồn. Cậu mở vòi hoa sen dội qua đầu, vừa vẩy nước chuẩn bị chạy thì lại bị Chỉ huy đã “khôi phục lại bình thường” xách lại lau khô tóc.

Lúc hai người xuống tầng, Ẩn Sĩ với người máy giúp việc đang chơi trò rắn ăn quả. Con rắn ú na vòng quanh người máy giúp việc làm hai mắt nó sáng rực lên, hào hứng vỗ tay.

Ẩn Sĩ thấy hai người thì bảo: “Hai người mà chưa ra ngoài thì tôi báo cảnh sát mất. Ăn cơm không ăn cơm không?”

Tô Hạc Đình bám lan can rồi ung dung nhảy qua. Cậu giơ chân móc cái ghế ngồi xuống, nói: “Ăn, cả hai ăn.”

Ẩn Sĩ phấn khởi rõ thấy, bèn lê dép chạy đi nấu cơm. Y chẳng có hoài bão chí hướng vĩ đại gì, qua ngày nào là hết ngày đó, bình thường y luồn cúi âu cũng chỉ vì muốn sống, giờ thì tốt rồi, ở nơi đây mọi phiền muộn đều buông bỏ, y chỉ việc chuyên tâm nghiên cứu các công thức nấu ăn ở thế giới cũ.

Lúc Ẩn Sĩ khuấy thìa, y cứ liên tục liếc hết từ Tô Hạc Đình đến Tạ Chẩm Thư, phát hiện hai người mặc áo cùng kiểu, xong lại nhớ đến trận đánh Phì Di. Từ hồi đó y đã nghi là Tô Hạc Đình rơi vào lưới tình rồi, chẳng qua Tô Hạc Đình không nói mà thôi. Y nghĩ: Nhìn mà coi, giờ thì lộ tẩy rồi nhá? Áo đó của anh Tạ mà.

Tô Hạc Đình bị y nhìn thì phiền, hỏi: “Làm sao?”

Ẩn Sĩ đáp: “Không sao, nhớ tới chuyện này để chia sẻ cho hai người thôi.”

Tô Hạc Đình: “Nói.”

Ẩn Sĩ hâm cơm xong rồi đẩy tới trước mặt hai người, mở lời: “Chuyện là thế này, có một cặp đôi nọ đã có giấy phép, tình cảm vô cùng thắm thiết sâu đậm, có thể coi là bạn đời kiểu mẫu luôn ấy. Một ngày nọ bọn họ bị nghiện liên kết ý thức, thành ra hai người gầy xọp đi như que củi, tiều tụy hốc hác.”

Tạ Chẩm Thư: “…”

Tô Hạc Đình đang ngồi ngả ngớn, nghe xong thì nghiêng luôn cả tay đang cầm cốc nước, muốn phản bác nhưng lại chẳng nghĩ ra cớ nào, cậu chỉ còn nước giả vờ không nghe thấy.

Ẩn Sĩ thấy hai người không phản bác thì càng chắc chắn bọn họ ở trong phòng để liên kết ý thức, bèn chêm vào: “Buổi tối ở nhà thờ thấy chỗ ghế sofa không? Bên trên một đống người liên kết ý thức tập thể nằm la liệt, cái này dễ nghiện lắm!”

Câu “một đống người liên kết tập thể” của y làm Tô Hạc Đình mém sặc.

Kiến thức của Mèo nào phong phú như Ẩn Sĩ, hiểu biết của cậu với việc liên kết ý thức rất đơn thuần mà thôi, bình thường cậu cũng chẳng bao giờ để ý mấy chuyện này, nào hay Hội Nói tục lại cởi mở đến thế. Cậu cầm đũa lên bảo: “Thôi! Tôi ăn cơm đây!”

Ẩn Sĩ bèn nhìn về phía Tạ Chẩm Thư: “Anh Tạ—”

Tạ Chẩm Thư cụp mắt, trước khi ăn thì chỉnh lại: “Không phải liên kết tập thể.”

Tô Hạc Đình: “…”

Cứu tôi với.

Đừng có nói nữa!

Hai người cơm nước xong, Tạ Chẩm Thư lại lên tầng, trước khi liên kết anh phải chợp mắt một giấc.

Ẩn Sĩ buồn tình lại khăng khăng đòi rửa bát. Y buộc tạp dề rồi bảo con người máy giúp việc đứng hát bên cạnh, người máy giúp việc biến từ “v” sang “o”, chuẩn bị hát nhép cho qua bài kiểm tra.

Tô Hạc Đình ngồi lần chần một mình trên ghế sofa. Xem xét lại những phản ứng từ lần liên kết trước, cậu lo mình lại bị sập nên định kiếm ngoại viện. Cậu móc điện thoại ra, đương phân vân nên bấm gọi hay không thì bỗng nghe thấy một đoạn “Khúc hát hoa hồng bảo vệ liên minh” hùng tráng.

Tô Hạc Đình: “…”

Cậu bảo: “Ồn quá.”

Người máy giúp việc tức thì im bặt che miệng.

Phòng khách lại yên tĩnh, nhưng Tô Hạc Đình vẫn chưa gọi. Cậu ngậm tăm, không muốn nói chuyện với má Phúc trước mặt hai tên này nên bèn bảo: “… Nhỏ tiếng lại tí.”

Người máy giúp việc bèn giảm âm lượng một chút.

Tô Hạc Đình cầm máy lên lại đặt xuống, chuyển sang nhắn tin. Cậu gửi tin nhắn cho má Phúc: Má.

Má Phúc đáp liền: Có chuyện thì nói.

Mèo Con: Tôi.

Má Phúc:?

Tô Hạc Đình nhíu mi tâm, ngón tay dừng lại, nội tâm thấp thỏm. Một hồi lâu sau cậu vận hết dũng khí khai: Tôi liên kết ý thức xong là bị sập!!!

Má Phúc: Ờ.

Má Phúc: Thiết bị tin tức bị quá tải, chuyện bình thường.

Mèo Con: Thế thì lần nào cũng bị sập à? Tôi phải làm sao giờ?

Mèo Con: Má.

Mèo Con: Ê.

—Chuyện nhỏ.

Má Phúc dùng cánh tay máy gạt điện thoại đi, tiếp tục tập trung ghép mô hình. Bà đeo kính, miệng lẩm bẩm, chỉ mấy giây sau đã quên tiệt Tô Hạc Đình.

Ghét thế.

Tô Hạc Đình cầm di động, nghe “Khúc hát hoa hồng bảo vệ liên minh” phát đi phát lại thì kêu: “Chuyển bài đi!”

Ẩn Sĩ nói: “Hay cậu lên tầng đi? Cậu ngồi đây bọn tôi không chơi được.”

Tô Hạc Đình không xê dịch mông, lên tầng thì cậu chỉ có thể vào phòng ngủ của Tạ Chẩm Thư mà thôi, bởi vì Tạ Chẩm Thư không hề bảo cho cậu vào ngủ trong phòng khách của anh. Cậu khoanh tay nghe một lúc mà không tài nào say mê nổi như Ẩn Sĩ. Cậu thình lình đứng phắt dậy đi ra tường, thấy có bức tranh bèn thuận miệng bảo: “Tôi xem tranh.”

Ẩn Sĩ xếp bát đã rửa sạch, bảo: “Tranh đó là tranh cổ đấy.”

Tô Hạc Đình không có thiên phú về nghệ thuật, nhủ thầm: Cái này á? Mình cũng vẽ được.

Bức tranh vẽ một cuộn chỉ lòng vòng lộn xộn.

Mèo xích lại gần, khẽ nhúc nhích chóp mũi ngửi.

Lạ nhỉ.

Bức tranh này lại có mùi của Tạ Chẩm Thư.

Người máy giúp việc lướt tới, ngắt tiếng hát, chỉ vào bức tranh kêu lên: “Cậu Mèo!”

Tô Hạc Đình: “?”

Khỉ gì vậy.

Trông mình giống cuộn chỉ hả?

Người máy giúp việc vỗ tay nom khoái chí vô cùng, lại kêu: “Cậu Mèo!”

Tô Hạc Đình bèn cúi xuống nhìn từ dưới lên, thấy qua những đường ngoằn nghèo có hai góc nhô lên hao hao tai mèo thật. Cậu phất đuôi đập vào đầu con người máy giúp việc, nói: “Đừng có gọi linh tinh, mày tự đi mà chơi đi.”

Người máy giúp việc ôm đầu chạy mất.

Tô Hạc Đình ngồi dưới tầng lâu chán, một hồi sau lại lên tầng, kết quả phát hiện cửa phòng ngủ đang khép hờ.

Ủa—?

Hai tai mèo vểnh lên, bị ánh sáng lấp ló qua khe cửa thu hút. Cậu khẽ khàng đẩy cửa ra, thấy đèn đầu giường trong phòng ngủ đang bật.

Tạ Chẩm Thư đang ngủ.

Sao anh ta không tắt đèn?

Tô Hạc Đình nghĩ mấy giây thì vào tắt đèn.

Phòng không có cửa sổ, tắt đèn xong thì cả căn phòng kín bưng như một cái hộp. Tạ Chẩm Thư để nguyên áo ngủ. Tay anh đặt trên chăn, ngón tay còn cầm một tập truyện tranh trẻ con mỏng. Tô Hạc Đình lặng nhìn, đưa tay kéo chăn cho Tạ Chẩm Thư. Cậu kéo được nửa chừng thì tay bị tóm lấy.

Mèo nói: “Giả vờ ngủ à.”

Tạ Chẩm Thư đáp: “Ừ.”

Tô Hạc Đình hỏi: “Sao không ngủ đi?”

Tạ Chẩm Thư yên lặng một hồi mới đáp: “Mãi cậu mới lên tầng.”

Như thể bị nắm thóp tâm tư, Tô Hạc Đình vội rời mắt khỏi tay anh rồi viện bừa cớ: “Tôi giám sát Ẩn Sĩ rửa bát ấy mà… Đi ngủ đi.”

Tạ Chẩm Thư bỗng hỏi: “Liên kết không?”

Tô Hạc Đình: “Ờ… Ừ?”

Tạ Chẩm Thư hơi siết ngón tay như muốn giữ chặt lấy Tô Hạc Đình. Dường như tâm tư anh chẳng thể ra ngoài ánh sáng, chỉ trong bóng tối mới giãi bày đặng. Anh tuân thủ vô vàn quy luật, song anh lại không giỏi nói dối.

Anh bảo: “Liên kết không? Ở trong phòng này đi, đừng để ý Ẩn Sĩ nữa. Tôi sẽ kiềm chế bản thân, tôi sẽ không cắn cậu, cũng không xé nát cậu đâu… Được không?”

Tô Hạc Đình sờ chóp mũi, nói: “Gì vậy… Tôi cũng có phải trẻ con đâu mà,” cậu đỏ mặt, cứng giọng lên, “tôi không sợ nhá.”

Bàn điều khiển sáng lên, hai người đối mặt.

Tô Hạc Đình nói: “Liên kết trước rồi lên mạng.”

Tạ Chẩm Thư tắt dần màn hình, nói: “Tôi sẽ canh giờ.”

Lần này là thí nghiệm nên không dùng bình dinh dưỡng. Bàn điều khiển tự động lên xuống điều chỉnh, phát tiếng trầm trầm, cuối cùng dừng lại bên mặt hai người. Cơn mưa dữ liệu tuôn xối nhạt dần, từ từ biến mất.

Một lần hai lần khắc quen, lần này Tô Hạc Đình tự giác khép chân lại, vểnh đuôi ra.

Tạ Chẩm Thư nói: “Thả lỏng.”

Tô Hạc Đình nhắm mắt lại.

Cảm giác choáng váng lần này rất nhẹ, chỉ kéo dài mấy giây thôi. Sau mấy giây ấy, biển cả êm đềm huy hoàng rực rỡ lại xuất hiện. Tô Hạc Đình thở nhẹ, tiến vào trạng thái ôn hòa nào đó, tín hiệu k1ch thích đang say ngủ trong khu hoạt động.

Trước khi xâm phạm, Tạ Chẩm Thư biết đường thì thầm: “Tôi vào đây, đừng hoảng.”

Anh tiến vào vùng biển ấy, khác hẳn lần đầu tiên, lần này anh rất trầm tĩnh, hoặc có lẽ anh sợ mình mạnh bạo quá sẽ k1ch thích sự phản kháng của Tô Hạc Đình.

Tô Hạc Đình nghe thấy tiếng hít thở hơi dồn dập của Tạ Chẩm Thư. Cậu hé môi, hơi vã mồ hôi vì sự kháng cự rất khẽ khàng. Sức nặng của Mèo dựa hết vào Chỉ huy, nhìn từ trong thực tế, tư thế ấy vừa giống lệ thuộc cũng vừa giống đòi hôn.

Tạ Chẩm Thư lại cảm nhận được những thứ xấu xa trong mình, bao lời hứa anh đưa ra với Mèo dần phôi pha, anh rất muốn—

Rất muốn hôn Mèo.

Lời ấy tựa trái cấm rơi vào đại dương ý thức, trong phút chốc đã k1ch thích những tiếng nỉ non giữa sóng cả ba đào.

Tội nghiệp Tô Hạc Đình, phim cấm nào đã xem được mấy bộ, cậu bị từng từ ngữ cấm kỵ mài mòn. Dường như cậu bị Chỉ huy mở ra, rồi lại bị Chỉ huy siết vào, dẫu nhào nặn thế nào tất cả của cậu đều thuộc về Chỉ huy. Đã có lúc cậu chẳng phân biệt đặng rốt cuộc nơi nào đang nóng lên.

Tô Hạc Đình chỉ cứng cáp được mấy phút, giọng khẽ run rẩy, cậu nói: “Tạ Chẩm Thư…” Cậu muốn lại hơi nhưng không thể, bên tai, trong lòng, trong đầu cậu đều là Tạ Chẩm Thư. Cậu bối rối hoang mang, vô thức cầu xin: “Này… Đừng…”

Tạ Chẩm Thư mở hờ mắt, anh định làm thế để bình tĩnh lại.

—Nhưng khổ một nỗi.

Mặt Tô Hạc Đình đang ghé sát vào mặt anh, cậu khẽ chau mày như đang cam chịu sự ngang ngược của anh.

Tôi hôn cậu được không?

Xin lỗi.

Cậu đáng yêu quá.

Tạ Chẩm Thư cách xa Mèo, rồi lại ghé gần Mèo. Anh luôn nhẫn nại, nhưng lúc này mồ hôi chảy mướt mát, anh cúi đầu, hỏi từng chữ rõ ràng: “Tôi hôn cậu được không?”

Tô Hạc Đình không đáp.

Cổ họng Tạ Chẩm Thư khẽ động, anh dứt mắt đi, song suy nghĩ ấy chẳng những không dừng lại mà càng điên cuồng lao về hướng ấy.

Anh quả là một kẻ thảm hại, tham lam, không biết tự kiềm chế.

“Tinh tinh—”

Bàn điều khiển bỗng kêu lên.

“Hàng phòng ngự cấp một đã khởi động, chào mừng ngài.”

Cuồng phong trong khu trừng phạt bỗng thốc tới.

Tô Hạc Đình mở mắt ra, phát hiện mình đang rơi xuống. Cậu túm chặt áo gào lên giữa không trung: “Cái—quái—gì—vậy!”

Lúc nào không đăng nhập lại đăng nhập đúng lúc này!

Khu trừng phạt đang trời quang mây tạnh, gió thổi bay tóc Tô Hạc Đình, mặt trời chói chang làm cậu không mở nổi mắt. Chờ được giây lát cậu bỗng phát giác ra điều bất thường, chiếc áo sơ mi bị gió thổi bùng nhùng quanh người, cậu khiếp đảm kêu lên: “Gượm đã! Mẹ kiếp sao tôi vẫn là con nít thế này?!”

Bình luận

Truyện đang đọc