CHUẨN ĐIỂM THƯ KÍCH

Ngôi sao chữ Thập ư?

Nhất thời Tô Hạc Đình không hiểu Tạ Chẩm Thư đang nói khuyên tai mình hay là cái thứ dang dở trong ký ức. Đúng lúc ấy, ánh đèn đằng trước bỗng sáng lên, rọi thẳng vào mặt Rắn Lục.

Con mắt cải tạo của Rắn Lục không nhìn thẳng được ánh sáng mạnh, hắn giơ tay lên che mặt theo bản năng, nói: “Mù bây giờ!”

Thành viên tổ vũ trang đứng ở cửa hỏi: “Có thẻ không? Lấy ra đây xem.”

Mặt Rắn Lục dán băng cá nhân, hắn thọc tay vào túi lôi chứng minh thư ra. Cùng lúc ấy, ánh mắt hắn đằng sau kính râm liếc tới sau lưng tên kia để bí mật đếm số người đứng canh cửa.

Hắn dùng chứng minh thư cũ, vốn phải kiểm nghiệm cả dải nam thâm trên thẻ, nhưng giờ đang mất điện nên chỉ có thể dùng người để phân biệt.

Tên tổ vũ trang nhìn chằm chằm vào chứng minh thư, thấy trên đó có con dấu của Vệ Đạt. Con dấu này có một lớp mạ đặc biệt không thể làm nhái, cũng rất khó kiếm ở chợ giao dịch. Đã đảm bảo chứng minh thư này là thật rồi, hắn mới ngẩng mặt nhìn ba người, nói: “Ông chủ Vệ gọi mấy anh đến đây à?”

Rắn Lục đã có kinh nghiệm, bèn đáp: “Còn thế nào nữa?”

Thành viên tổ vũ trang nói: “Đưa tôi xem máy theo dõi sự sống.”

Rắn Lục dùng ngón cái gãi gãi băng cá nhân, không kiềm được nói: “Mày kiểm tra ông lâu thế?”

Tên tổ vũ trang đã trả chứng minh thư lại cho Rắn Lục rồi mà lại khăng khăng đòi kiểm tra cả máy theo dõi sự sống của hắn. May sao tuy Rắn Lục đã bị Vệ Đạt sa thải, nhưng thông tin trong máy theo dõi sự sống vẫn chưa được cập nhật.

Hình Thiên canh phòng hệ thống chủ thần rất nghiêm ngặt, do từ chối sử dụng quá nhiều thiết bị thông minh trong sảnh của mình nên đâm ra bọn họ cập nhật tin tức rất chậm. Đáng nhẽ ra Hòa Thượng phải sớm biết là chứng minh thư mang tên “Rắn Lục” đã vô hiệu nghiệm từ lâu rồi, song do phân chia khu vực phức tạp cùng bố trí chức năng rối rắm nên những người đứng giữa không thể lưu thông tin tức, tổ vũ trang ở đây chẳng hề nhận được thông báo nào.

Tên tổ vũ trang kiểm tra xong thì dịch ra, ra hiệu cho bọn họ đi qua. Đồng thời hắn bật máy liên lạc trong tai lên thông báo cho tổ vũ trang trong sảnh: “Ba vệ sĩ của ông chủ Đạt đã xuống tầng trệt.”

Hắn không thể lục soát người của lũ vệ sĩ nên không thể chắc chắn họ có mang súng theo mình hay không, chỉ có thể thông báo cho các thành viên khác vị trí của bọn họ để cho người dõi theo.

Ba người xuống tầng trệt, đối diện là một quầy bar nghỉ chân. Do bị mất điện nên các nhân viên của Hình Thiên đều tất tả xuôi ngược, chẳng mấy ai còn đang ở lại dưới tầng nghỉ ngơi.

Rắn Lục ngồi vào ghế ngoài cùng, nói: “Ở cửa có một nhóm nhỏ, tất cả đều mang N05.”

Tô Hạc Đình nhận lấy ly nước, vừa uống vừa nói: “Thiếu rồi.”

Tạ Chẩm Thư nói: “Ba nhóm.”

Rắn Lục nhăn mặt gắt: “Tao bị mù!”

Tô Hạc Đình uống xong ly nước rồi xoay xoay nghịch ly trong tay, nói: “Tối om thế này khó nhìn thật. Mày đi sang bên trái sẽ có một khu non bộ giả, bên cạnh có ba bàn bi-a, tất cả đám đang chơi ở đó đều là người của tổ vũ trang.”

Rắn Lục lẳng lặng quay đầu lại, nói: “Đông thế.”

Tầng này lai rai cũng phải hơn sáu mươi người, hơn một nửa là người của tổ vũ trang. Tổng quân số của tổ vũ trang ở chợ đen không phải là đông, bình thường bọn họ chỉ hay trực ở khu vực mình phụ trách, nếu nhận được điện thoại của đội tuần tra thì sẽ xuất phát. Còn những nơi như tòa thẩm vấn với nhà tù thì bọn họ trực luân phiên, do cảnh sát trưởng hoặc Tổng đốc điều khiển trực tiếp.

Nói như thế thì ở đây có đông quân của tổ vũ trang nhất, bởi vì đây là khu vực bí mật trọng yếu của Hình Thiên, huống hồ bên dưới tòa thẩm vấn còn có một khu nuôi trồng đang ẩn giấu.

Tạ Chẩm Thư nói: “Hôm nay Hội đồng cũng ở đây.”

Tô Hạc Đình nói: “Gã Tần chết rồi, gã ta cũng là người trong Hội đồng, kiểu gì Hội đồng cũng phải tỏ thái độ trước cái chết của gã.”

Ngoài ra Tô Hạc Đình còn nghĩ: Có khi chủ trì cuộc họp hôm nay chính là hung thủ – cảnh sát trưởng Tiền cũng nên, bọn chúng chèn ép giết chóc lẫn nhau, lặn ngụp trong sình lầy mà đấu đá, đúng là lũ dị hợm.

Tay Rắn Lục hơi rịn mồ hôi, hắn nói: “Khoan… Tay tao đổ mồ hôi!”

Tô Hạc Đình đẩy cái ly rỗng về, nói: “Nhớ lại mày đến đây làm gì đi, mày mà còn chần chừ nữa là A Tú lạnh xác luôn đấy!”

Mẹ kiếp!

Rắn Lục thình lình đứng phắt dậy, dựa theo kế hoạch của họ, hắn đến bàn bi-a rồi ngang ngạnh hỏi: “Làm ván không?” hắn móc hai bao thuốc lá ra vứt lên bàn bóng, “Đánh trong bóng tối, cược hai bao thuốc ngon.”

Đuôi Tô Hạc Đình hơi vểnh lên chọc khẽ vào hông Tạ Chẩm Thư, mắt vẫn đang nhìn ly, nói: “Bái bai.”

Tạ Chẩm Thư quay đầu, ngôi sao chữ Thập cũng đong đưa theo. Anh nói: “Mười phút.”

Thời gian mất điện có hạn, bọn họ muốn xuống thì phải tạm thời tách nhau ra để hành động.

Tầng này chuyên cho nhân viên ở tòa thẩm vấn dùng, bọn họ đầu tư rất nhiều tiền vào môi trường giả để dựng nên một khu rừng nhiệt đới giúp người ta thư giãn, mà muốn bảo trì môi trường này thì cần một cái máy giả lập môi trường ổn định. Máy giả lập nằm ở tầng này, Tạ Chẩm Thư phải giải quyết nó để vô hiệu hóa khu rừng mưa nhiệt đới ảo ở tầng này, lộ ra lối vào bị che giấu của tầng tiếp.

Tô Hạc Đình gật đầu: “Mười phút nữa gặp.”

Tạ Chẩm Thư đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, bóng lưng anh trong ánh đèn âm u sắc nét.

Tô Hạc Đình không thu mắt về, bỗng dưng có ai đó ngồi xuống cạnh cậu.

“Xin chào,” đối phương mặc áo sơ mi, chào Tô Hạc Đình, “thấy cậu nên qua đây ngồi, bạn cậu đi vệ sinh rồi à?”

Tô Hạc Đình hỏi ngược lại: “Có chuyện gì không?”

Đối phương đáp: “Không có gì đâu, thấy cậu trông rất quen thôi.”

Tai mèo của Tô Hạc Đình bỗng run lên, cậu ngoảnh lại, qua cặp kính, cậu thấy rõ mặt mũi đối phương.

—Đúng là oan gia ngõ hẹp mà.

Cậu nhận ra tên này, nhưng vì ánh sáng hoặc cũng có thể là vì trang phục mà đối phương lại không nhận ra cậu.

Tô Hạc Đình nở nụ cười rạng rỡ lạ thường, nói: “Cách bắt chuyện của anh đúng là cổ điển.”

Tóc gã được chải chuốt gọn gàng, tay đeo đồng hồ, gã không phải người của tổ vũ trang mà là nhân viên quản lý của tòa thẩm vấn. Mặt mũi gã sáng sủa đứng đắn, được đáp lời, gã bật cười mà không hề tỏ ra bối rối, hiển nhiên là đã quen trò này rồi. Gã hỏi: “Uống rượu không? Tôi mời, nhân viên pha chế ở tầng này là bạn lâu năm của tôi đấy, cậu thích gì?”

Ngón trỏ Tô Hạc Đình gõ khẽ miệng ly, cậu nói: “Tôi không uống rượu trong giờ làm.”

Đối phương nói: “Tốt lắm, rất có tinh thần trách nhiệm với công việc.”

Mặt gã mang vẻ tự tin nắm chắc mọi thứ trong tay, song bình thường sự tự tin ấy đều là do mình tự ảo tưởng mà thôi. Như lúc này đây, gã xịch cái ghế dưới mông lại gần Tô Hạc Đình.

Gã nói: “Hôm nay bị mất điện, e là còn lâu nữa mới họp cơ, cậu cứ ở đây chờ ông chủ tan làm mãi thôi à? Cậu đi theo Vệ Đạt đúng không? Tôi biết Vệ Đạt, cậu của tôi là bạn của ông ta nên cũng coi như tôi biết cậu. Chú mèo nhỏ đáng yêu như cậu, tôi không tưởng tượng ra được cậu sẽ đánh nhau kiểu gì đâu.”

Tô Hạc Đình cầm chiếc ly rỗng, nói: “Vậy à?”

Đối phương nhìn Tô Hạc Đình chăm chú, cố ra vẻ đắm đuối chân tình, hồi sau gã bảo: “Làm việc này cực lắm nhỉ? Thật ra tôi cũng đồng cảm được, bởi vì tôi cũng thế, cũng phải làm công việc mình không thích. Ầy, nhưng mà cũng chẳng biết làm thế nào được, cậu tôi cứ nhất quyết bắt tôi phải đến đây làm cơ, may mà lương ở đây cao. Cậu vào trung tâm thành phố bao giờ chưa? Tôi có một căn hộ ở đó…”

Gã đã lải nhải lại còn tưởng mình hay, bàn tay không an phận đặt lên quầy để giả vờ đụng chạm.

Tô Hạc Đình bỗng hỏi: “Vết sẹo trên mặt anh từ đâu ra thế?”

Gã bối rối dừng lại, sau đó hơi biến sắc, cười gượng: “Cái vết sẹo này á? Chuyện nhỏ thôi. Hồi trước cậu tôi cử tôi xuống dưới làm để trau dồi kinh nghiệm, tôi làm cho đội tuần tra một thời gian, chuyên môn xử lý vài thứ rác rưởi ấy mà.” Gã cau có đổi chân, đoạn nói tiếp, “Hồi đó có một tên người lai dạng thú, cũng là dạng mèo con đen như cậu đấy, nhưng mà không đáng yêu bằng cậu đâu. Nó bán thuốc trái phép nên tôi phải bắt nó để duy trì trật tự! Ai dè nó gọi thêm năm sáu thằng đến hội đồng tôi, một mình tôi cân cả đám chúng nó… Cuối cùng mới để lại vết sẹo này.”

Phần sau gã kể hết sức trơn tru lưu loát, cả biểu cảm lẫn giọng điệu đều y như thật, như thể có một tên người lai dạng thú như vậy thật, như thể gã dũng mãnh y như bản thân nói thật.

Tô Hạc Đình dùng giọng mũi “Ừ—” tiếng, xem chừng không để tâm lắm.

Đối phương không nhận được lời khen như trong tưởng tượng thì đâm ra lại càng sốt sắng. Gã quay lại giơ bên cổ có sẹo ra cho Tô Hạc Đình xem, khoác lác: “Năm sáu tên thằng nào cũng cầm dùi cui điện, tí thì chết tôi.”

Đúng lúc ấy, khu rừng mưa nhiệt đới ảo giả lập bị vô hiệu hóa, Tạ Chẩm Thư đã tắt được máy giả lập.

Đối phương chưa mảy may nhận ra, vẫn kể: “May mà lúc đó tôi—”

Vừa nói đến đó, đầu gã đã bị Tô Hạc Đình dộng xuống quầy. Giọng cậu cay nghiệt: “Mày bịa giỏi lắm.”

Lần này cậu dộng đến mức gã ngu đi luôn, nghe thấy Tô Hạc Đình đè giọng, đầu gã chợt lóe lên, gã nhớ ra gì đó, mặt lập tức biến sắc: “Tô Hạc Đình! Mẹ—”

Tô Hạc Đình cầm chai rượu sau quầy lên nện xuống đầu gã. Chai rượu vỡ “choang”, rượu bắn tung tóe lên mặt gã làm gã sợ đến mức run lẩy bẩy.

Mèo nói: “Câm mồm!”

Gã nào dũng mãnh như gã bịa, nước mắt chảy ròng ròng, gã chỉ biết dí mặt vào quầy mà gào rú thống thiết. Tô Hạc Đình kéo gã dậy, hai chân gã như nhũn ra vì sợ.

Vừa nãy là gã bịa ra hết thôi, hồi còn công tác trong đội tuần tra, ngày nào tên này cũng gọi điện quấy rầy người lai trong khu vực, sau khi thấy Tô Hạc Đình thì gã bám theo Tô Hạc Đình hẳn nửa tháng, giữa đêm hôm còn dẫn theo bốn năm tên xông vào nhà Tô Hạc Đình để rồi bị Tô Hạc Đình tẩn cho gãy hai cái xương, mang khuôn mặt be bét máu me leo lên máy bay cấp cứu của Hình Thiên.

Cuối cùng Tô Hạc Đình bị tống vào nhà tù vì tội gây gổ, nhưng tên kia thì có cậu chống lưng nên sau khi hồi phục được chạy vào tòa thẩm vấn. Ở tòa thẩm vấn, cái nết thổ tả của gã vẫn chẳng khá hơn, đi đâu cũng kiếm mấy người lai dạng thú xinh đẹp để bịa chuyện nâng bi mình.

Tô Hạc Đình giơ chân đạp gã xuống đất, cái ghế ngã xuống, cậu mò khẩu súng đằng sau hông ra, lúc nạp đạn cậu nói thẳng mặt gã: “Vệ sĩ của Vệ Đạt mà mày cũng còn dám lân la làm quen, xem ra cậu mày phải giỏi lắm nhỉ, hay là mày nói tên ra cho tao nghe coi, nếu tao biết thì hôm nay tao sẽ tha mạng cho mày lần nữa.”

Vừa thấy súng, gã đã gào toáng lên: “Tổ vũ trang—”

Tô Hạc Đình giơ tay nã một phát trúng tên tổ vũ trang bên cạnh. Cậu nói: “Cho mày thêm một cơ hội nữa đấy.”

Cả người gã run lẩy bẩy, thấy mặt Tô Hạc Đình nghiêm túc, gã gửi gắm hết hy vọng vào danh tiếng của cậu mình. Gã ú a ú ớ: “Tiền, Tiền… Cậu tôi là cảnh sát trưởng Tiền—”

“Đoàng!”

Tô Hạc Đình bắn một phát giữa trán gã rồi thu chân về, ra chiều tiếc nuối: “Tao lừa mày đấy.”

Sau khi khu rừng mưa nhiệt đới bị vô hiệu hóa là lúc bọn họ hành động, bom cháy bên bàn bi-a bùng lên, Rắn Lục dùng gậy đập ngã hai tên của tổ vũ trang, nghe thấy tiếng súng vang lên, hắn lập tức thụp xuống lấy bàn bi-a làm chỗ nấp, hô: “Lối vào đâu? Tao không thấy!”

Lũ tổ vũ trang đã kịp phản ứng, chúng chặn kín lối ra vào rồi dùng đèn gắn trên súng để quét. Nhưng đèn quá sáng lại làm bại lộ vị trí của chúng.

Tô Hạc Đình bỗng ôm đầu, ngồi xổm xuống gọi: “Tạ, Chẩm, Thư!”

Một thứ gì đó lăn “vèo” qua ống thông gió, lũ đi đầu của tổ vũ trang còn chưa kịp nằm sấp xuống, trên đầu bọn chúng đã phát nổ.

“Đoàng—”

Đèn trần sập xuống, đèn pin cũng tắt phụt.

Tô Hạc Đình phủi bụi chống ghế dậy, còn chưa chạy được hai bước đã đụng phải Tạ Chẩm Thư. Cậu ném ghế đi, cầm tay Tạ Chẩm Thư nói: “Lối vào bên phải, chạy mau!”

Bình luận

Truyện đang đọc