CHÙM HOA NHỎ


Mộc Thanh đã tỉnh hơn một ngày nhưng Tú Linh vẫn chưa tỉnh, ai nấy đều lo lắng, đặc biệt là Đoàn Hạo, nhớ lại lúc tìm được cô, cô ngất xỉu mềm nhũng trên tay anh lại thấy xót xa, một cô bé tuy bề ngoài ăn mặc mạnh mẽ cá tính nhưng được cưng chiều từ bé nên thâm tâm vẫn rất yếu đuối, buổi sáng hôm đó anh bận việc nên không theo mọi người, nếu anh đi cùng thì mọi việc không đến nổi, sẽ không để hai người quay lại lấy máy ảnh cũng sẽ chăm sóc mọi người cẩn thận hơn.

Tú Minh và Băng Di đang ở Mỹ chụp ảnh cưới nên Thiên Bình không thông báo cho họ, cũng dấu luôn gia đình vì sợ mọi người lo lắng, dù sao mọi chuyển cũng ổn cả rồi.

Sang hôm sau, Tú Linh tỉnh lại, điều đầu tiên cô ấy làm là nhào vào lòng Đoàn Hạo khóc đến long trời lở đất, biết anh cứu mình nên càng thích anh hơn, cảm giác chết đi sống lại thật đáng sợ.

“Cảm ơn, nếu anh không tìm được em.

.

huhu…không biết em sẽ như thế nào?”
“Ổn rồi.

” Anh đưa tay xoa đầu cô, cô gái trong lòng anh vẫn còn đang rung rẫy.

“Thật đáng sợ, em nghĩ rằng em xong đời rồi, nhưng mà lại không cam lòng, chưa được làm vợ anh, sao em có thể chết sớm cơ chứ.


.

huhu.

.


Mọi người: “…”
Đoàn Hạo: “…”
Anh nhìn cô gái chèm nhem nước mắt nước mũi quẹt hết lên áo sơ mi của mình, anh biết cô thích anh, cũng có nhiều người theo đuổi anh nhưng kiểu nói chuyện này dường như chỉ có mình cô thì phải? Muốn làm vợ anh luôn chứ không phải bắt đầu làm bạn gái trước sao? Anh bất đắc dĩ cười khổ.

“Em đói không? Ăn chút cháo nhé?” Tú Linh ăn được nửa chén cháo rồi lại ngủ tiếp.

Thiên Bình ôm một bó hoa thạch thảo trắng đặt lên bàn cạnh giường Mộc Thanh, từ lúc tỉnh lại đến giờ cô luôn yên tĩnh, nhưng anh biết lòng cô vẫn còn rất sợ hãi.

”Lúc sáng mẹ em gọi, anh nghe máy nhưng không nói chuyện em nằm viện, cần anh thông báo cho cô chú biết không?”
“Không cần đâu, hai người mà biết lại chạy lên đây thì cực lắm, bây giờ em không sao nữa rồi.


“Ngày mai theo anh về thành phố nhé, mọi chuyện ở đây Đoàn Hạo đã giải quyết xong.


“Em đợi mọi người cùng về.


”Ngày mai họ cũng về rồi nên em yên tâm, em ngồi xe anh về, cần ghé bệnh viện thành phố kiểm tra lại một lần, anh cũng sắp xếp xe cho Đoàn Hạo, họ cũng đến bệnh viện luôn.

” Dức khoác không cho cô từ chối.


Mấy hôm trước anh cố gắng làm xong công việc sớm để lên đây, không ngờ lại xảy ra sự cố như vậy nhưng may mắn vì anh tìm được cô.

Hôm sau, người trong thôn tụ tập đông đủ để cảm ơn và chia tay mọi người, ai cũng áy náy vì xảy ra chuyện ở đây.

“Không sao, đây là sự cố, không ai đoán trước được, cảm ơn mọi người thời gian qua giúp đỡ.

” Đoàn Hạo lên tiếng trấn an.

Lên xe Mộc Thanh dựa người vào cửa ngủ say, Thiên Bình nhẹ nhàng đỡ đầu cô gối lên đùi mình cho cô được nằm thoải mái, đến nơi cũng chiều tối, tài xế chạy đến một bệnh viện lớn, vì đặt trước nên đến nơi là vào khám ngay không cần đợi, không có việc gì lớn chỉ là cơ thể suy nhược nên cần bồi bổ và nghỉ ngơi, Mộc Thanh khám xong thì Tú Linh cũng tới nơi đi vào khám.

Cô ôm Tú Linh xin lỗi vì cô mà chị ấy gặp rắc rối, Tú Linh cốc vào đầu cô một cái bảo không được suy nghĩ linh tinh, còn dặn dò cô nghĩ ngơi cho tốt còn đi làm phụ dâu với cô ấy.

Cô muốn về phòng tranh ở tạm vài hôm vì sợ về trong tình trạng này bố mẹ sẽ lo lắng nhưng Thiên Bình không đồng ý, anh bảo tài xế chạy về căn hộ của mình.

“Em ở tạm đây vài hôm, ở phòng tranh anh không yên tâm.


“Em có thể gọi dì Du đến mà.



“Không được, ngoan nghe lời anh.


Anh có vài căn nhà ở vài thành phố lớn trong nước cũng coi như đầu tư bất động sản, căn hộ này anh mua được hơn hai năm, Tú Minh và Cao Dự cũng có căn hộ ở đây nhưng họ ở tầng 20 còn anh chọn tầng 30.

Mộc Thanh im lặng đánh giá căn nhà, diện tích rộng khoảng hơn ba trăm mét vuông, lấy tông màu xám làm chủ đạo, trang trí đơn giản, phòng khách đặt một bộ bàn ghế màu xám sang trọng, tủ rượu chứa nhiều chai rượu quý đặt cạnh quầy bar, có ba căn phòng đang đóng cửa, một ban công cửa kính hướng ra ngoài thành phố, phòng bếp rộng lớn, trên tầng nhìn sơ qua cũng rất rộng rãi, Thiên Bình chỉ tay vào một căn phòng.

“Em ở đây đi, dì giúp việc dọn dẹp định kỳ nên căn phòng rất sạch sẽ.


“Dạ.

” Cô đi vào phòng, có một cái giường ngủ lớn, tủ quần áo, còn bộ bàn ghế nhỏ, ở đây cũng có ban công nhìn xuống thành phố, phòng tắm hiện đại rộng rãi, view đẹp như thế này chắc mua đắc lắm, cô tặc lưỡi cảm thán rồi đi vào tắm rửa đi ngủ.

.


Bình luận

Truyện đang đọc