CÓ GIỎI BẺ THẲNG TÔI

Tìm việc làm, đối với một sinh viên vừa mới tốt nghiệp còn là việc khó, huống chi là với Hứa Huy đã gần ba mươi tuổi.

Làm giám đốc trên danh nghĩa của Húc Dương vài năm cũng không cho con đường tìm việc của gã bất kỳ trợ giúp gì.

Liêu Thắng Anh trêu tức: “Mày trừ bỏ sống phóng túng, còn biết cái gì?”

Hiện thực tàn khốc cũng chứng minh với gã điểm này, trừ bỏ sống phóng túng, Hứa Huy hắn, cái gì cũng không biết.

Sơ yếu lý lịch của gã cơ hồ là đá chìm đáy biển, khó được một lần phỏng vấn thì gã ngay cả nên nói những lời khách sáo gì cũng không biết. Mặc bộ đồ tây giá trị năm chữ số, ngồi trên ghế dài ngoài hành lang phòng họp, giống như một đứa ngốc nhìn những thanh niên trẻ tuổi tìm việc làm đi qua đi lại bên người, bọn họ chuẩn bị trăm ngàn thứ, miệng nhắc tới vài lời hoa lệ, bọn họ chờ đợi đi lên sân khấu chói mắt, bày ra ánh sáng của bản thân.

Mà gã, chút tự tin cùng tự tôn cuối cùng còn sót lại bị hiện thực tiêu ma hầu như không còn.

Gã không biết nên trả lời những vấn đề nhìn như bình thường đó như thế nào.

Vì sao anh chọn lựa công ty của chúng tôi, nói cái nhìn của anh đối với công việc này, ưu thế cạnh tranh của anh là gì, anh cảm thấy thế nào mới gọi là thành công.

Lần đầu tiên phỏng vấn, gã cơ hồ là trốn chạy.

Những ánh mắt xoi mói, đánh giá đó đem một kẻ hoàn toàn không biết gì cả là gã đánh về nguyên hình, gã khẩn trương, bối rối, mồ hôi trên trán rơi như mưa, cà vạt trên cổ thít đến mức gã sắp hít thở không thông.

Ngồi trên bồn hoa bên ngoài công ty một hồi lâu, gã đứng lên đi bộ vô mục đích trên đường cái.

Sớm biết như vậy, lúc trước khi công ty tuyển người gã nên quan sát quan sát, học học những lời đường hoàng kia một chút, cũng không đến mức sẽ rơi xuống nông nỗi chật vật như hôm nay.

Về đến nhà gã ngồi trên sô pha mãi đến khi Ngô Cảnh An tan tầm trở về.

Nhìn vẻ mặt gã là Ngô Cảnh An đã biết kết quả, cái gì cũng chưa nói, dẫn người đi siêu thị mua thức ăn.

Trở về làm hai xào một canh, lúc ăn cơm Hứa Huy nói chuyện phỏng vấn.

Về điểm này, Ngô Cảnh An không có đề nghị hay gì cho gã. Năm đó mình tốt nghiệp trường nghề liền trực tiếp được phân đến nhà máy điện, cho nên bảy tám năm sau đó, anh cũng không có kinh nghiệm tìm việc.

Cơm nước xong, thừa dịp Hứa Huy tắm rửa, anh lên mạng tra một chút tư liệu về việc phỏng vấn, tải vào di động, ngày hôm sau đến xưởng in ra, đưa mấy chục trang giấy đặt trước khuôn mặt kinh ngạc của Hứa Huy.Ngô Cảnh An vỗ vỗ bả vai gã, “Không có việc gì, anh bạn, em cùng anh cùng nhau luyện, cũng không tin một cuộc phỏng vấn nho nhỏ chúng ta còn không qua nổi.”

Mấy ngày nay Hứa Huy một bên nộp sơ yếu lý lịch một bên bị Ngô Cảnh An lôi kéo ngâm nga mấy chục tờ giấy anh in ra kia.

Hứa Huy nói mấy thứ này rất giả, bổn đại gia khinh thường đọc, Ngô Cảnh An liền nói đúng vậy, giả đến muốn chết, nhưng tất cả mọi người thích nghe mấy thứ giả dối này, không có cách nào, chúng ta cũng học theo đi, ai bảo trên đời này nhiều tục nhân đâu!

Hứa Huy đọc hai trang đã phiền, chạy đến ban công đóng cửa nhìn trời hút thuốc lá.

Ngô Cảnh An không nói gì, trở về phòng.

Anh không phải không biết Hứa Huy muốn đi đường này có bao nhiêu khó, lớn tuổi, không kinh nghiệm, đồng tính luyến ái, bại gia tử của Húc Dương.

Những cái nhãn đó dán cùng nhau, con đường tìm việc của gã chỉ có thể khó hơn lên trời.

Hơn nữa chủ tịch Hứa mặt ngoài giảng hòa, thái độ thực tế lại là không khác biệt với đoạn tuyệt quan hệ lắm, ai sẽ muốn củ khoai lang phỏng tay là gã.

Hứa Huy sống an nhàn sung sướng quen, hiện giờ càng ngày càng nhiều đả kích tự nhiên sẽ làm gã phiền muộn, buồn rầu, muốn buông tha.

Những thứ đó, Ngô Cảnh An đều có thể lý giải.

Nhưng anh, có thể nói gì.

Bởi vì phía trước là khó khăn không thể vượt qua, cho nên, chúng ta buông tha đi, cái gì cũng đừng làm, trở về em nuôi anh.

Anh có thể nói như vậy sao?

Hứa Huy là một con người, là một người bình thường có tự tôn có tình cảm có tư duy.

Ngô Cảnh An không phải cha mẹ gã, không thể coi gã là trẻ con mà nuôi, những lời không chịu trách nhiệm đó anh không thể nói.

Anh chỉ có thể ở một bên, cùng gã, cùng gã cố lên, không ngừng cổ vũ gã đi vấp phải trắc trở.

Dù thế nào, những điều này là Hứa Huy phải trải qua.

Không có bất luận lý do cao thượng gì, đơn giản là gã phải sống.

Khi Ngô Cảnh An từ phòng đi ra, Hứa Huy đã ngồi trở lại trên ghế sô pha, cầm trong tay tập giấy in, im lặng niệm những lời khách sáo kia.

Ngô Cảnh An nở nụ cười, đi vào phòng bếp rót một chén nước mật ong.

Con đường này có bao nhiêu khó, chỉ có đi qua mới biết được, không té ngã thì sẽ không trưởng thành nổi.

Té ngã có bao nhiêu đau cũng chỉ có thể nếm thử mới biết được, để đến khi đứng lên mới có thể làm cho mình sẽ không té ngã ở chỗ cũ nữa.

Anh đặt nước trước mặt Hứa Huy, cười nói với gã: “Thân mến, khô cổ họng không, uống nước.”

Đối mặt khó khăn, biện pháp duy nhất là giải quyết mà không phải trốn tránh.

Mà mặc kệ có bao nhiêu khó, anh đều tin tưởng sẽ có ngày nào đó có thể quay đầu nhìn lại.

Một tháng qua đi, con đường tìm việc của Hứa Huy không chút tiến triển.Lần lượt thất bại đả kích gã đồng thời cũng làm cho gã hoặc nhiều hoặc ít học được vài thứ.

Mẹ gã Kim Mỹ Tuyên gọi điện thoại tới, nói ông bà nội gã đã biết gã gây họa bảo gã lập tức trở về nhà.

Hứa Huy nắm tây trang hôm nay mặc đi phỏng vấn trong tay, áo sơ mi trên người đã ướt đẫm, đứng dưới thái dương, trong đầu quanh quẩn mấy lời xỉ nhục.

Dương Trí Viễn, bạn học đại học, sinh viên nghèo năm đó không chút thu hút trong hệ, hiện giờ đã làm đến vị trí tồng giám đốc.

Hắn đứng ở trên bậc thang từ trên cao nhìn xuống, ánh mặt trời ở sau lưng hắn làm phụ trợ, đem những lời nói lạnh như băng đó ném xuống không hề phòng bị.

“Hứa Huy, mày cảm thấy mày vênh váo come out, chính là đã thắng sao? Tao có thể thật lòng mà nói cho mày biết, mày là kẻ ngu xuẩn, dại dột không thuốc nào cứu được.”

“Ngay cả bản thân có bao nhiêu cân lượng cũng không rõ, mày không ngu xuẩn thì gọi là gì?”

“Loại như mày, không sở trường, không bản lĩnh, nên an phận mà sống dưới sự bao bọc của cha mẹ, để bọn họ nuôi cả đời mới là lựa chọn thông minh nhất. Nhưng mày thì sao, mày vứt cọng rơm rạ cứu mạng cuối cùng này đi, sao nào, làm đồng tính luyến ái rất quang vinh sao?”

“Mày come out đích xác rất rầm rộ, nhưng mày cũng nên hiểu được, nếu không phải là người nhà mày thân phận cao quý, người như mày, cả tư cách come out với thế giới cũng không có.”

“Tình yêu phải không? Chúng ta nhìn một chút tình yêu vĩ đại cao thượng của mày sẽ biến mày thành cái dạng gì. Có nhớ không? Năm đó khi đến trường mày đã nói người chia ba bảy loại, hiện giờ, tao đứng ở bậc trên mày, mày nói xem, mày bây giờ đang ở tầng thứ mấy?”

Dương Trí Viễn thái độ ngạo mạn, trong ánh mắt lạnh như băng mang theo mười phần khinh thường, hắn đưa tay rút ra một tờ giấy trong tập tư liệu của Hứa Huy, nhẹ nhàng quơ quơ.

“Phỏng vấn hôm nay mày không cần tham gia, là tao cho người gọi điện thoại cho mày, mục đích sao, chính là muốn đứng ở vị trí của mày ngày xưa nói những lời này, ha ha, thì ra, cảm giác rất là tốt. Khó trách năm đó mày làm không biết mệt. Đáng tiếc, loại cảm giác này, chỉ sợ mày không còn lĩnh hội nổi nữa.”

Ngón tay Dương Trí Viễn vừa nhấc, trang giấy nhẹ nhàng bay ra, hắn thong dong đi xuống bậc thang, sượt qua bên người Hứa Huy toàn thân cứng ngắc.

Khi đi hết cầu thang, hắn nhớ ra cái gì đó, quay đầu, “Tốt bụng nhắc nhở mày một chút, đừng uổng phí công phu, ngay cả loại công ti cỡ trung như chúng tao, vị chủ tịch cao cao tại thượng cha mày cũng phái người nhắc nhở qua. Ở thành phố S, mày còn sống nổi sao? Ấy, tao quên, mày đương nhiên là sống được, chỉ cần, lại trở về ngôi nhà xa hoa kia của mày, tiếp tục làm thiếu gia của mày là được. Hứa Huy, đây mới là con đường thích hợp nhất với mày.”

Đầu Hứa Huy đau đến như muốn vỡ ra, trong di động một lần lại một lần vang lên tiếng mẹ thúc giục cùng trách cứ.Gã nhíu chặt mày, trầm giọng nói, “Con không đi.”

Mẹ gã không đoán được gã sẽ nói như vậy, cũng có chút nóng nảy, cao giọng nói gã vài câu.

Mặt trời tháng tám độc ác như muốn lột một tầng da người ta, Hứa Huy sắp bị phơi nắng đến hôn mê, hơn nữa rất nhiều áp lực cùng phiền não, gã hướng về phía đầu kia di động hô, “Con sẽ không đi, mẹ có nói một vạn lần con cũng sẽ không đi, mẹ, xin mẹ thương xót, buông tha con đi!”

Buông tha một kẻ cái gì cũng sai là gã, để gã có thể tự do hô hấp một chút.

Cho dù không có Hứa Chính Dương quan tâm, con đường của gã cũng là khó càng thêm khó, vì sao còn muốn giữa lúc gã gian nan thở dốc lại áp thêm một ngọn núi đây.

Gã không hiểu, chẳng lẽ gã có lòng cầu tiến như bây giờ không tốt hơn lúc trước sao, vì sao lại vội vã muốn đem gã đánh về nguyên hình.

Hôm nay Dương Trí Viễn sắm vai Hứa Huy cuồng vọng kiêu ngạo lúc trước, triệt triệt để để thương tổn gã hiện tại.

Gã rốt cuộc cũng hiểu được, những lời người chia ba bảy loại kia, đả thương người khác bao nhiêu.

Hứa Huy, Hứa Huy bị thế giới này vứt bỏ, rốt cuộc, ở tầng thứ mấy?

Đầu kia điện thoại mẹ gã vẫn luôn im lặng, sau khi tỉnh táo lại Hứa Huy nói: “Tạm thời con sẽ không về, con hiện tại, trở về cũng không có ý nghĩa gì. Chỗ ông bà bên kia mẹ giải thích giúp con một chút. Lại chờ một chút, chờ con làm ra chút thành tích, cho dù là chút thành tích ít ỏi nhất, tích đủ tư cách kia, con sẽ dẫn Ngô Cảnh An cùng trở về.”

Xuống xe bus, Ngô Cảnh An đang chờ ở nơi đó.

Hứa Huy trách cứ: “Trời nóng như vậy, em ra đây làm chi.”

Ngô Cảnh An cười cười, “Không phải anh nói sắp về sao, đến cho tâm linh bị thương của anh chút an ủi.”

Hứa Huy: “Em cũng biết là anh nhất định thất bại?”

Ngô Cảnh An: “Ai nói là thất bại, đó gọi là mẹ của thành công, thân mến, tâm tình anh không tốt.”

Hứa Huy: “Giữa trưa ăn gì vậy, em nói xem, chuyện anh ăn hải sản có phải là chuyện đời trước không?”

Ngô Cảnh An bĩu môi, “Tên kia, aiz, không phải là rất có tiền sao, gọi điện thoại cho hắn, giữa trưa để hắn mời khách, nhớ kỹ, tính cả em nữa. Mẹ nó, cả ngày đến nhà chúng ta cọ cơm, thỉnh thoảng cũng phải để hắn tiêu pha một chút.”

Hứa Huy cười bấm điện thoại cho Liêu Thắng Anh.

Bữa tiệc buổi tối Hách Thời và Trương Âm đều đến, Hứa Huy giống như chủ nhân ai đến cũng mời rượu, khiến cho Liêu Thắng Anh vô cùng buồn bực.

Hứa Huy uống một ly tiếp một ly, Ngô Cảnh An nhìn gã một cái, nói là đi toilet liền đi ra.

Hách Thời nói: “Muốn mắng cứ mắng muốn chửi cứ chửi đi, người đi rồi nghe không được, đừng giấu ở trong lòng, mày cũng không phải thánh nhân.”

Trương Âm thưởng thức chén rượu trong tay, “Hiện tại mới biết cuộc sống gian nan sao, thiếu gia của tao ơi, mày trưởng thành cũng muộn quá.”Liêu Thắng Anh mắng “thôi” một tiếng, “Không phải là một công việc quèn sao, ngày mai tao giải quyết cho mày, chỉ cần không ở thành phố S, tay ba mày cũng không duỗi xa đến thế.”

Khóe miệng Hứa Huy hơi cười, nuốt xuống một ly rượu đắng, “Hỏi chúng mày một câu thật lòng, tao trước kia có phải rất khốn nạn không, chúng mày, có bao giờ có xúc động trùm bao tải đánh tao một trận chưa?”

Hách Thời nói có, Trương Âm nói nhiều rồi, Liêu Thắng Anh nói tao đã an bài đâu vào đó rồi đấy chứ, đáng tiếc bị mẹ tao phát hiện phải từ bỏ.

Hứa Huy cười đến cả người phát run, “Ha ha… ngay cả chúng mày cũng nghĩ như vậy. Có thể thấy được, tao trước kia thật mẹ nó không ra gì. Biết không, hôm nay, Hứa Huy trước kia dạy cho tao một bài, hắn để tao hiểu được, tao có bao nhiêu ngu xuẩn vô năng, rời khỏi nhà họ Hứa, tao chính là một con cá thiếu nước, chỉ có thể chờ chết. Tao từng khinh thường rất nhiều người, nhưng kỳ thật, tao mới là kẻ đáng bị xem thường nhất kia. Tao ngay cả sinh tồn tối thiểu cũng không làm được, Hứa Huy, Hứa Huy, là nhà họ Hứa cho tao cái tên này. Rời khỏi nhà họ Hứa, tao thật không biết nên gọi là gì.”

Hách Thời đặt chén rượu xuống, Trương Âm lẳng lặng nhìn gã, Liêu Thắng Anh muốn khuyên gã bớt uống vài chén, cuối cùng cái gì cũng không nói.

Ngô Cảnh An tựa vào trên tường ngoài cửa, yên lặng hút xong hai điếu thuốc lá.

Cơm no rượu say, Ngô Cảnh An nâng Hứa Huy say đến rối tinh rối mù trở về nhà.

Vào phòng, đem người thả xuống Ngô Cảnh An vừa định đứng dậy rời đi, Hứa Huy lại gắt gao ôm chặt anh.

Ngô Cảnh An cũng nghẹn một bụng lửa giận, khi gã thanh tỉnh không thể phát, hiện tại người đã say, anh đương nhiên có thể mắng gã một trận.

Những lời như “Thấy tủi thân, hối hận thì chạy về nhà anh đi” đó anh không thể mắng, anh chỉ có thể mắng “Những suy sụp đó tính cái lông gì, họ Hứa, anh bình thường cãi nhau với em không phải giỏi lắm sao, anh đứng lên, không phải chỉ là một công việc quèn sao, tìm không thấy việc tiền lương năm nghìn thì tìm việc lương ba ngàn, hai ngàn, không thì một ngàn cũng được, anh so với người khác thiếu tay hay thiếu chân, đầu năm nay muốn đói chết một người bình thường quả là tin tức lớn. Rời khỏi nhà họ Hứa, anh tên gì em nói cho anh biết, anh là Hứa Huy, một Hứa Huy hoàn toàn mới, một Hứa Huy sống còn phấn khích, vui vẻ, tự tại hơn trước kia, một Hứa Huy có thể thẳng thắt lưng mà đứng đến đoan đoan chính chính. Anh sẽ không còn những tư tưởng khác hẳn với thường nhân kia nữa, sẽ không làm sâu gạo, phế vật mà ngay cả bản thân cũng khinh thường nữa. Cho dù chỉ có một trăm tệ, một ngàn tệ, cũng là dựa vào hai tay anh kiếm ra, loại tiền này, tiêu mới thoải mái. Hứa Huy như vậy, mới đáng giá để em yêu.”

Anh tận tình phát tiết một trận bực tức với tên quỷ rượu kia, phát xong, anh ngồi một bên giường bật cười.

Đã nói phải thông cảm gã, lý giải gã, nhưng vẫn sẽ không thể ức chế cảm thấy khổ sở, sợ hãi.

Sợ gã sẽ lùi bước, sợ gã sẽ xoay người lần nữa.

Tỉnh Trình, Tưởng Lộ, không ai có thể cùng anh vượt qua dòng sông khó khăn, không ai có thể cùng anh đi về phía lễ đường trọn đời kia.Anh sợ, Hứa Huy, cũng sẽ dần mất phương hướng trong suy sụp, thất bại, thống khổ trước mặt.

Bỏ lỡ Hứa Huy, anh chỉ sợ không còn sức lực đi yêu bất luận kẻ nào nữa.

Anh thở dài thật sâu, chống đầu gối đứng lên, mở cửa phòng ra.

“Cảnh An…”

Thanh âm mơ mơ màng màng của Hứa Huy truyền tới, ở trong đêm khuya yên lặng phá lệ rõ ràng.

“Thật xin lỗi, thật xin lỗi…”

Tay nắm nắm cửa của Ngô Cảnh An không tự giác run lên, nhéo đến trong lòng anh khiến anh cắn chặt răng. <ins class="adsbygoogle"

Bình luận

Truyện đang đọc