CÓ GIỎI BẺ THẲNG TÔI

Hách Thời từ nhỏ là một bảo bối nghe lời.

Mẹ hắn là một cô gái Giang Nam xinh đẹp, làm giảng viên trong trường đại học.

Chuyện bình thường bà thích làm nhất là ăn diện cho Hách Thời thành hoàng tử nhỏ cao quý, mang theo hắn đi thăm bạn bè.

Bà giáo dục Hách Thời, phải làm một quý ông tao nhã có tri thức hiểu lễ nghĩa.

Hách Thời nho nhỏ nhất nhất gật đầu, tuy rằng không hiểu rõ, lại vẫn cố gắng đem những điều đó ghi tạc đáy lòng.

Cơ hồ mỗi người gặp qua hắn, đều sẽ khen hắn thông minh, hiểu chuyện, có lẽ phép, tương lai nhất định là một nhân tài.

Trên khuôn mặt xinh đẹp của mẹ tràn ngập kiêu ngạo, Hách Thời nho nhỏ hoàn thành nhiệm vụ lại trốn về trong phòng, ghé vào trên cửa sổ nhìn trẻ con bên ngoài chơi bùn, nghịch cát.

Hách Thời khi còn bé, vẫn luôn không có bạn.

Hắn là học trò ba tốt trong mắt thầy cô, là đứa con làm cha mẹ kiêu ngạo, là tấm gương cho bạn học, là một kẻ cô độc.

Hắn vẫn luôn cô độc, cho đến khi gặp được Kiều Chí Bân.

Đó là một ngày tháng chín, một cậu trai khiêng hành lý, dùng chân đá văng cửa phòng 302.

Sau khi nhìn quanh bốn phía, ánh mắt xin giúp đỡ của cậu ta chống lại Hách Thời đang ngồi trên giường tay cầm sách vở.

Cậu nhếch môi, cười rất vất vả, thở hồng hộc: “Bạn học, giúp tớ chút!”

Đến nay, hắn còn nhớ rõ Kiều Chí Bân ngày đó, rõ ràng đã rất nóng, vẫn cứ vây bên cạnh hắn oa oa oa gọi không ngừng.

Sau lại, bọn họ dần dần quen thuộc.

Sau lại, hắn dần dần ỷ lại.

Ỷ lại người này đối tốt với hắn không hề bảo lưu, ỷ lại người này chiều chuộng hắn đến lên trời.Rời giường, nhanh lên, lại không dậy nữa sẽ muộn, nghe lời… Được được, lần sau tớ sẽ không ồn cậu nữa, hôm nay đứng lên đã được không… Áo len, phải mặc áo len bên trong, hôm nay trời sẽ hạ nhiệt độ, chỉ mặc hôm nay thôi, được không… Kem đánh răng đã lấy rồi, trước đi đánh răng đi, điểm tâm ở trên bàn, đã không còn nóng nữa, ăn đi…

Hách Thời khi đó tựa hồ coi hết thảy là đương nhiên, đơn giản vì người kia là Kiều Chí Bân.

Liêu Thắng Anh nhìn không được chọc ghẹo đủ kiểu: Tao nói này Kiều em, mày không phải đột nhiên phát hiện Socola là anh em ruột thất lạc nhiều năm của mày đấy chứ, mẹ, sao không thấy mày đối tốt với tao như vậy. Hai người chúng mày rốt cuộc gạt tao có bí mật gì vậy!

Đến tiệc tối đón người mới, Hách Thời hát một khúc tình ca xưa cũ.

Bạn ơi đừng khóc.

Trong ánh mắt mấy ngàn người trong đại lễ đường, ánh mắt Hách Thời xuyên qua những bộ mặt học sinh nhìn không rõ, thẳng tắp nhìn về một người ở giữa kia.

Hắn biết, người kia nhất định sẽ cẩn thận nghe hắn hát, cho dù bài hát này bị hắn hát đến khó nghe hơn nữa, cậu cũng vĩnh viễn là người đầu tiên vỗ tay.

Hắn cho rằng, bọn họ sẽ vĩnh viễn là bạn bè, phần tình cảm này, sẽ vẫn luôn kéo dài.

Nhưng mãi đến ngày nào đó, những lời vô nghĩa đứt quãng trong mộng Kiều Chí Bân vạch trần hết thảy chân tướng.

Đêm hôm đó, Hách Thời không thể ngủ được.

Hắn không hiểu, sao Kiều Chí Bân có thể sinh ra loại ý tưởng này với hắn, bọn họ, đều là con trai mà!

Đồng tính luyến ái, đồng tính luyến ái…

Mấy chữ vẫn luôn chỉ tồn tại trong từ điển như thế nào lại xuất hiện trong hiện thực, còn là, bạn bè của hắn.

Phản ứng đầu tiên của hắn, đó là trốn.

Kiều Chí Bân nhận thấy được khác thường đuổi tới hội học sinh chất vấn hắn nguyên nhân, khi đó, hắn nói gì nhỉ?

Tôi, sẽ không thích đàn ông.

Như vậy, đúng phải không. Hắn làm sao có thể thích đàn ông. Loại chuyện vi phạm quy luật tự nhiên, chuẩn tắc đạo đức này, hắn tuyệt đối không có thể…

Sau lại một năm, bọn họ thành người xa lạ quen thuộc nhất.

Không lại có bất luận tiếp xúc gì, ngay cả ánh mắt, cũng lặp lại theo ý chí từng người, chưa bao giờ chạm vào nhau.

Đêm trước tốt nghiệp, Kiều Chí Bân tìm hắn, nói ra lời vẫn luôn giấu ở trong lòng.

Tớ yêu cậu.

Hách Thời, cậu cho tớ một cơ hội được không, tớ thật sự muốn sống cùng cậu, Hách Thời…

Kiều Chí Bân nắm hai vai hắn, khóc không thể dừng được.

Trong nháy mắt đó, Hách Thời thật sự rất muốn đáp ứng cậu.

Một năm coi nhau như người lạ, cũng làm cho hắn chân chính hiểu được tầm quan trọng của Kiều Chí Bân cùng với trái tim đã dao động của mình.Hắn là yêu người này.

Chỉ cần hắn tự nguyện bước ra một bước này, có lẽ sẽ thật sự có cuộc sống hạnh phúc cậu đã nói.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn lựa chọn buông tay người nọ.

Vì cha mẹ, vì cuộc đời bình thường, vì ngẩng đầu ưỡn ngực mà sống.

Hắn dùng những lời tàn nhẫn nhất hủy diệt hi vọng duy nhất của bọn họ.

Hắn nói: Tôi vĩnh viễn sẽ không làm đồng tính luyến ái, đối với đàn ông, tôi không thể sinh ra cái loại ý tưởng dơ bẩn như cậu.

Cậu đã nói yêu tôi, vậy buông đi, cậu cũng không hi vọng sau này tôi phải trải qua cuộc sống bị người thóa mạ, kỳ thị đi!

Kiều Chí Bân, tôi không quản tính luyến của người khác, nhưng xin cậu, đừng hại tôi.

Một khắc kia, hai tay Kiều Chí Bân nên lạnh lẽo đến cỡ nào, cậu dần dần rũ tay xuống, biểu cảm đờ đẫn đứng ngốc nơi đó.

Hách Thời tuyệt tình rời đi, sau khi bước ra vài chục bước quay đầu lại.

Người thanh niên dưới ánh trăng thanh lãnh, đưa lưng về phía hắn ngã ngồi dưới đất.

Hắn không nhìn thấy biểu cảm của người kia, cũng không nghe thấy thanh âm cõi lòng tan nát.

Kiều Chí Bân đi rồi, mang theo tiếc nuối cùng tuyệt vọng, bay đến một chỗ khác của thế giới.

Mà lúc này đây, Hách Thời chân chính cảm nhận được tư vị chia lìa.

Trong sinh hoạt, không còn giọng nói người kia, bạn bè tụ hội, số lần nhắc đến cậu cũng càng ngày càng ít.

Tưởng niệm, lại như dây leo điên cuồng phát sinh.

Thì ra, từ lâu người kia ở trong lòng hắn đã mọc rễ nảy mầm, không thể diệt trừ.

Nhưng hắn lại tự tay đẩy người nọ ra, đẩy đến rất xa.

Vài năm sau, Kiều Chí Bân trở lại một lần.

Khi nhận được điện thoại của Liêu Thắng Anh, di động của Hách Thời suýt rớt xuống đất.

Cậu trở lại, thật sự trở lại.

Khi tới khách sạn, Hách Thời kiềm chế tâm tình kích động, giương mắt nhìn về phía người đàn ông khí phách phấn chấn kia, cậu đang cùng bạn bè trò chuyện gì đó, nói tới chỗ hưng phấn, thoải mái cười to.

Cơ hồ không hề thay đổi.

Vẫn là Kiều Chí Bân hắn quen thuộc.

Trong bữa tiệc, người đàn ông kia chạm chén với hắn, trên mặt treo nụ cười thản nhiên, lại vẫn không nói chuyện với nhau.

Ăn cơm, ca hát, sau khi tất cả mọi người ngồi xe rời đi, Hách Thời cùng Kiều Chí Bân yên lặng đứng ven đường, một chiếc taxi đi qua bên cạnh bọn họ, lại không có ai đưa tay ngăn lại.

Hách Thời hỏi cậu, lần này trở về, có thể ở bao lâu.

Kiều Chí Bân nói, có lẽ nửa tháng, xong xuôi chuyện sẽ trở về.Hách Thời không nói nữa, Kiều Chí Bân lấy thuốc ra từ trong túi ra: Có bật lửa không.

Hách Thời lấy bật lửa ra châm thuốc, Kiều Chí Bân đưa tay chụp lên mu bàn tay hắn, nhích môi lại gần.

Cái tay cầm thuốc kia lại quên nâng lên, cậu chậm rãi nhắm hai mắt, tay không tự giác phát run, môi dính sát vào bàn tay người cậu thương, không nỡ dời đi.

Kiều Chí Bân một khắc kia, hèn mọn, đáng thương giữ một phần tình yêu tuyệt vọng, đau thấu nội tâm, lại không có cách nào thoát ra.

Người phụ nữ nhịn không được rớt nước mắt, tiếng nức nở lại tràn ra từ nửa khuôn mặt bị che lại.

Nó không biết chăm sóc bản thân mình, có khi bận rộn cả ngày không ăn cơm là chuyện thường. Thân thể êm đẹp cứ thế mà bị suy sụp dần.

Thận suy kiệt phát triển thành nhiễm trùng đường tiể, không đợi được thận thích hợp để thay thế, chỉ có thể mỗi tuần đến bệnh viện làm thẩm tách hai ba lần.

Phát hiện quá muộn, bác sĩ nhắc đến tình huống xấu nhất, khi đó tôi khuyên nó nên thông báo cho cậu một tiếng.

Dù sao nó luôn luôn nghĩ về cậu, ở loại thời điểm này, người muốn gặp nhất hẳn là cậu. Tôi nghĩ, nếu cậu có thể đến bầu bạn nó, có lẽ sẽ có chút tác dụng với trị liệu.

Ban đầu nó cũng không đồng ý, sợ sau khi cậu biết sẽ có gánh nặng.

Tôi chưa từ bỏ ý định lặp lại khuyên nó, lại có lẽ bởi vì nó thật sự rất muốn gặp cậu, rốt cuộc cố lấy dũng khí muốn điện thoại cho cậu, lại nhận được tin nhắn của cậu, cậu muốn đính hôn.

Cậu có biết mấy chữ kia có ý nghĩa như thế nào với nó không?

Hách Thời, cậu liền cứ thế tàn nhẫn mà ở thời điểm nó cần cậu nhất, phán tử hình cho nó.

Người phụ nữ tạm dừng, đoạn ký ức kia đối với chị quá mức thống khổ, nghĩ đến đứa em trai ở trên giường bệnh không có tươi cười cùng sinh khí, nước mắt chị lại lần nữa chảy xuống.

Mấy tháng sau, biến chứng của căn bệnh cướp đi sinh mệnh trẻ tuổi của nó.

Khi nó nằm ở trên ga giường màu trắng hấp hối, nói với người chị canh giữ bên cạnh không ngừng rơi lệ nói, chờ nó đi rồi, đưa số Socola nó chưa ăn hết kia đốt cho nó, sau này hàng năm lúc đến xem hắn, nhớ rõ mang cho nó một hộp Socola ngon.

Chị cắn răng chịu đựng bi thống, gật gật đầu.

Cậu muốn vĩnh viễn nhớ kỹ hương vị kia, nhớ kỹ người kia.

Chị ghé vào lỗ tai cậu thấp giọng nói, “Tạm biệt hắn đi, coi như là lần cuối cùng, không cần để lại cái gì tiếc nuối, Chí Bân, chị xin em, để hắn đến đây đi, em đã như vậy, gặp hắn một lần đi, chị không muốn em cứ như vậy cô linh linh mà đi, em rõ ràng, rõ ràng muốn gặp hắn như vậy, Chí Bân…”

Hắn lắc đầu rất nhẹ, dùng thanh âm suy yếu nói, “Không gặp, không biết cũng tốt. Chị, giúp em gạt đi, có thể giấu bao lâu thì giấu bấy lâu, đừng để hắn khổ sở vì em.””Chí Bân…”

“Chị, chị nói xem, ông trời có phải rất không công bằng không. Tại sao có thể để em yêu hắn lâu như vậy, mà hắn, lại chưa từng thích em. Thật không công bằng phải không, thật hi vọng, kiếp sau, hắn có thể làm Socola của em một hồi.”

Ngày hôm sau, bệnh viện thông báo bệnh nhân đã đến tình hình nguy kịch.

Chị khóc cầu cô bạn thân đi vào bệnh viện gọi điện thoại cho Hách Thời.

Nghe giọng nói trầm thấp hữu lực trong di động của Hách Thời, Kiều Chí Bân cơ hồ mất đi ý thức mở mắt ra như kỳ tích.

Ấy… Trước tự giới thiệu một chút, các cháu có thể gọi chú là chú Socola, tuy rằng chúng ta chưa từng gặp nhau, nhưng chú Socola sẽ vẫn ở một nơi rất xa chúc phúc các cháu.

Khóe miệng Kiều Chí Bân hơi hơi động một cái, lộ ra một nụ cười khó phát giác, ánh mắt dừng lại trên người phụ nữ cầm di động.

Bất hạnh buông xuống trên người các cháu, các cháu sẽ sợ hãi, bối rối, thậm chí sinh ra rất nhiều ý tưởng tiêu cực… Quan trọng nhất là, dù là thời điểm nào, các cháu tuyệt đối không thể từ bỏ hi vọng. Chỉ có hi vọng mới cho các cháu dũng khí, sức mạnh, chiến thắng bản thân.

Nếu có thể, cậu thật muốn vươn tay, đi sờ sờ khuôn mặt người kia, lại cảm thụ hơi thở của hắn một lần. Bọn họ, đã không thể gặp lại nữa, mặc dù có rất nhiều không nỡ, lại vẫn phải đi tới một ngày buông tay.

Có một ngày, các cháu sẽ lớn lên, sẽ biến thành người kiên cường, chính trực. Các cháu sẽ có được người yêu, người nhà, lúc đó, các cháu sẽ tin tưởng, thế giới này, vẫn rất tốt đẹp.

Sau này, cả cơ hội chờ đợi cũng không có, Hách Thời, Hách Thời, thật xin lỗi, chỉ có thể nói vĩnh biệt, Hách Thời, Socola của tớ, vĩnh biệt…

Chú Socola chân thành cầu chúc cho các cháu, nhất định phải kiên cường, đứng lên, vì ngày nào đó nỗ lực lên!

Một giọt lệ từ đuôi mắt rớt xuống, Kiều Chí Bân chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Máy đo dấu hiệu sống vẽ một đường dài thẳng tắp, chị khóc rống tê tâm liệt phế, người phụ nữ vội vàng cúp điện thoại, thông báo với bác sĩ.

Mà sinh mệnh tuổi trẻ kia, cũng không thể trở về nữa.

Trở về nhìn liếc mắt một cái, Socola cậu đã tưởng niệm cả đời. <ins class="adsbygoogle"

Bình luận

Truyện đang đọc