CÓ GIỎI BẺ THẲNG TÔI

Rất nhanh liền tan tầm, khi Ngô Cảnh An tìm được Khổng Tân hỏi cậu ta chuyện tiền nong, lần này Khổng Tân vẫn giống ngày hôm qua ấp úng nói này nói kia, Ngô Cảnh An cười nói: “Không sao, tôi hỏi lại bọn Đại Cương cũng được.”

Khổng Tân kéo tay anh, vẻ mặt đầu tiên là khó xử, cuối cùng tỏ vẻ bất chấp tất cả, “Tôi nói thật với cậu vậy. Hôm qua tôi gặp Hứa Huy.”

Ngô Cảnh An không hiểu ra sao, chuyện anh vay tiền cùng gặp Hứa Huy có liên quan gì?

“Tôi đem chuyện của cậu nói với hắn.”

Ngô Cảnh An vừa nghe liền giận, “Cmn cậu ăn no rửng mỡ hả, nói với hắn chuyện này làm chi?”

Khổng Tân oan ức, “Tôi cũng không muốn nói, nhưng mà, chính là hôm hắn cũng ngồi ở phòng quản lý nói chuyện đó, đúng lúc tôi đi giao báo cáo, quản lý ở trước mặt hắn quở trách tôi với cậu, nói chuyện chúng ta bỏ bê công việc hôm trước. Hứa Huy mới hỏi tôi vì cái gì lại bỏ bê công việc, tôi mới nói là do uống nhiều quá. Ai biết hắn lại đuổi sát không tha, nằng nặc hỏi tôi vì cái gì mà uống say, tôi vốn cũng không định nói, nhưng…”

“Nhưng cái gì?” Ngô Cảnh An tức giận đánh gãy lời hắn.

“Nhưng tôi lại nghĩ, cậu tôi cả hai đều là kẻ không có năng lực, nhưng Hứa Huy lại khác. Hắn quen biết nhiều, một cuộc điện thoại đã an bài xong công việc cho người khác, nói không chừng, không chừng thật sự có thể giúp cậu giải quyết xong việc này.”

Ngô Cảnh An cắn răng trừng cậu ta, “Tôi còn phải cảm ơn cậu nữa hả?”

Khổng Tân cười cười lấy lòng, “Cậu cũng đừng vội giận, chúng ta chờ thêm một ngày xem sao, không chừng hắn thật sự giúp thì sao? Nếu không cậu lại lấy tiền cũng không muộn, em cậu dù sao cũng ngồi xổm ở đó, ngồi thêm nửa ngày thì đã sao, chúng ta chờ chút, chờ chút đi!”

Ngô Cảnh An vừa buồn cười vừa tức giận nhìn cậu ta, “Não cậu là não heo à? Tôi vừa mới đánh nhau với hắn, hắn có phải không có mắt hay không mà còn giúp tôi, hắn không chỉnh chết tôi tôi đã thắp hương cảm tạ trời phật rồi.”

Xoay người đi phòng điện khí tìm Tiểu Kiều, nói với hắn chuyện vay tiền, may sao hắn rất dễ dàng đồng ý, bảo sáng mai sẽ đem tiền chuyển tới tài khoản của anh.Ngày hôm sau còn chưa đợi được điện thoại của Tiểu Kiều, Khổng Tân đã gọi tới.

Vừa nhấc máy nghe đã nghe tiếng Khổng Tân hưng phấn, “Hứa Huy gọi cho tôi, bảo đã lo liệu chuyện đó xong rồi, đối phương đồng ý không kiện em cậu, còn không lấy đồng nào. Lão Ngô, lần này cậu nợ người ta một nhân tình lớn đấy!”

Ngô Cảnh An nghe hắn nói có chút mơ màng, thật lâu mới hiểu được những lời kia.

Tên con nhà giàu kia, thật sự giúp anh?

Người này, lại muốn đùa giỡn gì đây?

Khổng Tân còn đang thì thầm bên kia, “Nói tới, hắn cũng thật rộng rãi, vừa mới xích mích với cậu giờ còn có thể ra tay giúp đỡ, cậu đoán được hắn giúp cậu xong đặt điều kiện gì không?”

“Điều kiện?” Tâm Ngô Cảnh An run rẩy một chút, “Cậu đáp ứng hắn chuyện gì rồi?” Không phải muốn anh cúi đầu nhận sai chứ?

“Ha ha… Hắn cũng rất thú vị, nói là giúp đỡ thì có thể, chỉ là, nhất định phải để cho cậu biết, người giúp cậu, chính là hắn, Hứa Huy.”

Ngô Cảnh An cắn răng, trong lòng oán hận một câu, ngu ngốc!

Cha Ngô nhận được điện thoại của đối phương liền vội vã chạy tới bệnh viện, dọc đường đi cứ lo sợ bất an nghĩ làm sao giải thích được chuyện chưa gom được tiền.

Nhưng khiến ông ngạc nhiên chính là, ông vừa mới vào cửa đã được người nhà nạn nhân mời vào ngồi, nào bưng trà nào mời thuốc, khiến cho lòng cha Ngô càng không yên.

Hai ngày trước còn giương nanh múa vuốt buộc ông phải giao tiền ra, giờ lại thay đổi đến mức như không phải một người, còn nói với Nhan Duyệt ông là bọn họ đã hủy bỏ đơn kiện Tiểu Thường, tiền cũng không cần nữa, cha Ngô kích động mà bắt lấy tay đối phương hỏi đi hỏi lại là có thật vậy hay không?

Không ngờ người nọ còn cầm lại tay ông, cười hì hì nói, “Anh Ngô, anh cũng thật là, con trai anh cùng con trai tổng giám đốc Hứa là bạn bè sao anh không nói sớm, anh xem, để náo loạn tới bây giờ. Anh cũng đừng để ý, hai ngày trước là chúng tôi sốt ruột nóng giận nên có nói nặng với anh vài câu, giờ người cũng đã tốt rồi, việc này liền cho qua đi, anh Ngô, nếu có rảnh hai nhà ta nên đi lại nhiều một chút, đều là bạn bè cả, anh nói có phải không?”

Cha Ngô bị người ta nói đến mức đầu óc lơ mơ, nhưng cũng không đến nỗi mắt mù hỏi lại các người có phải nhận sai người không?

Quan tâm hắn có nhận sai hay không làm gì, dù sao Tiểu Thường cũng được thả ra.

Ngô Cảnh An từ siêu thị trở về đã thấy hai cha con kia đứng trước cửa, anh lạnh mặt đi lên trước.

Cha Ngô vui vẻ ra mặt tiến tới, “An Tử đã về, ôi, mua cái gì vậy, có nặng không, Tiểu Thường, nhanh, giúp anh con cầm đi.”

Ngô Thường miễn cưỡng vươn tay, Ngô Cảnh An vung sang một bên, tránh đi.

“Không cần thiết, các người có chuyện gì sao?”

Cha Ngô tươi cười, “Vào nhà nói, vào nhà lại nói.”

Ngô Cảnh An không muốn mở cửa, nhưng lại sợ hai người ở lỳ trước cửa không đi hoặc là hùng hùng hổ hổ ồn ào, rơi vào đường cùng, đành mở cửa cho người vào nhà.Cha Ngô xoa xoa tay nhìn sơ qua nhà anh, “An Tử, nhà này của con cũng được đấy chứ, còn có hai phòng ngủ, con ở một mình à?”

Ngô Cảnh An không nói lời nào, ánh mắt nặng nề nhìn ông, ý tưởng kế tiếp của ông ta thật sự là dùng đầu ngón chân cũng đoán ra.

“Tiểu Thường không thể làm ở công ty kia nữa, nó cũng muốn ở lại trong thành phố phát triển, con xem, để nó ở lại đây một thời gian, đợi khi tìm được công việc lại…”

Ngô Cảnh An nện thật mạnh đồ trong tay lên bàn, lấy một điếu thuốc ra đốt, ngồi trên ghế hút thuốc không nói một lời.

Cha Ngô cũng không dám nhắc lại chuyện lúc nãy nữa, ông miễn cưỡng nở một nụ cười, ghé lại gần hơn, “An Tử, lần này chuyện Tiểu Thường phiền con giúp đỡ, là cha hiểu lầm con, con rốt cuộc là khẩu xà tâm phật, người một nhà cuối cùng vẫn là người một nhà.”

Ngô Cảnh An thở một hơi khói, lạnh lùng hỏi, “Còn có chuyện gì?”

Cha Ngô vội nói, “Nghe nói con cùng con trai tổng giám đốc Hứa là bạn bè, người ta giúp chúng ta chuyện lớn như thế, chúng ta có phải cũng nên mời người ta một bữa không?”

Ngô Cảnh An cười nhìn ông, “Nếu tôi nói tôi với con trai tổng giám đốc Hứa là quan hệ kia, ông có muốn mời hắn ăn cơm nữa không?”

Một câu hỏi làm cha Ngô sửng sốt nửa ngày, cổ họng ấp úng hồi lâu không nói nổi.

Ngô Thường cười lạnh một tiếng, “Tao đã nói mà, mày làm gì có bản lĩnh lớn như thế. Quái gở, còn không phải là đeo bám kẻ giàu có sao, còn làm như mình giỏi lắm.”

Ngô Cảnh An chuyển mắt nhìn sang hắn, cười càng sáng lạn, “Tao không có gì giỏi, vậy mày giỏi mày đừng đi ra, có tin hay không tao chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là có thể làm mày trở về đó tiếp tục ngồi xổm, chưa tù mọt gông mày cũng đừng mong ra được.”

“Mày!” Ngô Thường tức giận trừng lớn hai mắt, xiết chặt nắm tay.

Ngô Cảnh An còn khiêu khích thêm một câu, “Ngô Thường, với cái mặt này của mày, ngồi trong đó hai năm, ha ha… liền cũng giống tao thôi.”

Ngô Thường bị cha hắn dạy dỗ, thống hận nhất là chuyện đồng tính luyến ái này, bị Ngô Cảnh An nói như vậy, nắm tay liền muốn vung lên.

Cha Ngô ngay thời điểm mấu chốt ôm lấy đứa con lỗ mãng xúc động, cho hắn một bạt tai, mắng, “Thằng nhóc con muốn làm gì? Đó là anh con! Bớt gây chuyện cho cha!” Quay sang cười hì hì với Ngô Cảnh An, “An Tử con đừng nóng giận, Tiểu Thường chỉ là nói hươu nói vượn, nhưng ngàn vạn lần đừng ở trước mặt con trai tổng giám đốc Hứa nói gì, con cũng mệt rồi, cha mang Tiểu Thường về trước, hôm nào đó hẹn được con trai tổng giám đốc Hứa, gọi điện thoại lại cho cha là được.”

Ngô Cảnh An đem hai cha con kia ra đến cửa, cha Ngô cười xua tay, “Mau về nghỉ ngơi đi!”

Ngô Cảnh An thu hồi vẻ tươi cười, không khách khí mà nói, “Về sau có chuyện gì đừng tới tìm tôi, tôi không giúp được cũng sẽ không giúp. Quên nói một tiếng, tôi cùng con trai tổng giám đốc Hứa kia, chuyện Tiểu Thường xem như phí chia tay, cho nên không cần đến nịnh bợ tôi, vô dụng thôi!”Dứt lời, liền đóng sầm cửa, nhốt hai cha con sắc mặt kinh ngạc kia ngoài cửa.

Trở lại xưởng, Khổng Tân lại tới phòng anh, vừa thấy mặt liền làm anh không thoải mái, “Hứa thiếu gia kia gọi điện cho tôi, nói một câu, ca sáng hắn sẽ lại đây. Cậu cũng hiểu được hắn có ý gì rồi đấy.”

Hiểu được, có thể không hiểu sao, người ta đó là toàn tâm toàn ý muốn chỉnh anh thôi!

Ngô Cảnh An cúi đầu than thở, “Cậu nói xem, tôi cầm khoảng một vạn mua quà cho hắn được không?”

Khổng Tân nhăn mặt lắc đầu, “Người ta không thiếu chút đồ này.”

“Vậy hắn rốt cuộc muốn gì?”

“Haiz, cậu còn không rõ sao, người ta là muốn cậu cúi đầu, chẳng qua là muốn cậu nói lời xin lỗi, nhìn cậu khó chịu thôi.”

Ngô Cảnh An buồn bực đập đầu vào bàn, âm thầm khẩn cầu trời xanh để con nhà giàu kia đột phát mất trí nhớ hoặc là trọng sinh lại về ngày hôm đó, tất thảy, NG diễn lại.

Vận may của Ngô Cảnh An duy trì tới ngày ca sáng ngày thứ hai, con nhà giàu nhàn nhã bước chân vào phòng trực ban, đôi mắt xinh đẹp kia mang theo ý cười, thẳng tắp nhìn về phía anh.

Ngô Cảnh An biết tránh không được, giương mắt nhìn gã, “Hứa Huy, chuyện em trai tôi, cảm ơn cậu.”

Hứa Huy nghiêng nghiêng đầu, không đứng đắn mà nói, “Cậu nói cái gì? Tôi nghe không rõ.”

Ngô Cảnh An thật muốn vung một bàn tay qua, cắn răng chịu đựng tức giận, thật lâu mới tăng cao âm lượng nói lần thứ hai, “Chuyện em trai tôi, cảm ơn cậu.”

Hứa Huy tỏ vẻ bừng tỉnh, “A, thì ra là nói lời cảm ơn, nhưng mà sao lại nghe không có thành ý gì vậy?”

Ngô Cảnh An khó khăn nở một nụ cười, “Cảm ơn ha!”

Hứa Huy vẻ mặt ghét bỏ, “Cười còn khó coi hơn cả khóc. Còn có gì muốn nói, nói một lần cho xong đi!”

Ngô Cảnh An thu hồi khuôn mặt tươi cười, sắp xếp từ ngữ một chút, bình tĩnh mà nói, “Hứa Huy, chuyện ngày đó là tôi không đúng, tôi…”

“Cậu không đúng chỗ nào?”

“Tôi không nên đánh cậu, cũng không nên… nói những lời kia.” Ngừng lại một chút, “Hứa Huy, tôi đã nói với chủ nhiệm rồi, đến ca tôi sẽ đến chỗ đó ngồi, về sau cậu đến tìm Lâm Giai Giai cũng không cần phải nhìn thấy tôi nữa. Chuyện em trai ngoại trừ nói cảm ơn cũng không biết còn có thể làm cho cậu chuyện gì, tóm lại, tôi nợ cậu một lần. Sau này nếu có yêu cầu gì…” Nghĩ nghĩ, con nhà giàu kia cũng chẳng có chuyện gì phải nhờ mình, nói như vậy thật không biết lượng sức, vì vậy, không sau đó nữa, nhìn thoáng qua đối phương có chút âm trầm, bỏ lại một câu, “Tôi đi làm việc.” liền xoay người đi vào phân xưởng.

Lúc đi ra con nhà giàu đã đi rồi, kỳ quái chính là khi hỏi Lâm Giai Giai cô còn không biết gã từng tới. <ins class="adsbygoogle"

Bình luận

Truyện đang đọc