CÓ GIỎI BẺ THẲNG TÔI

Mùa hè nóng nực vừa mới chấm dứt, tiếng ve huyên náo thoáng một cái đã biến mất, quả hồng vỏ xanh đầu cành chậm rãi biến thành vàng, cô bé ưa ăn diện khoác thêm cái áo khoác màu đen thời thượng, mùa thu cùng tết Trung thu cùng tới thăm thành phố này.

Tên nhóc nhà Khổng Tân trước Trung thu một ngày đã kịp đi tới nhân thế, một tiếng khóc ồn ào kết thúc tiếng thét chói tai của Phương Mai, cũng triệt để đánh rớt tảng đá lo lắng trong lòng Khổng Tân đứng chờ bên ngoài.

Tên nhóc con béo tròn nặng đến bốn cân tư, khiến cho mẹ Khổng Tân mừng rỡ ôm cháu nội không chịu buông tay.

Phương Mai chỉ mới nhìn con trai một cái đã kích động nước mắt chảy ào ào, bác sĩ đang khâu tốt tính an ủi: “Thôi đừng khóc, chị vừa khóc chúng tôi liền không dễ khâu, chúng ta làm xong sớm một chút, chị cũng sớm nhìn thấy con trai không phải sao?”

Phương Mai cố nín không dám lên tiếng nữa, từ phòng sinh đẩy ra, Khổng Tân cầm lấy tay cô cười vui sướng: “Vợ à, em vất vả rồi, tên con trai em đặt đi. Cho dù em có gọi nó là Khổng Nhãn, anh cũng nghe em.”

Phương Mai nhịn không được bật cười, động đến vết mổ, đau đến mức cô kêu lên oai oái, nhưng sức lực đưa tay đánh người cũng không có, chỉ biết trợn trắng mắt với ông bố không đáng tin kia.

Phương Mai lúc mang thai được tẩm bổ quá tốt, cô gái một mét năm tám mà nặng tới bảy mươi cân, Ngô Cảnh An giúp Khổng Tân nâng cô sang giường bệnh, còn nói với cái mặt tròn vo của Phương Mai: “Em gái, em còn ăn nữa, hai lão Khổng cũng ôm không hết.

Khổng Tân nghe xong cười vô tư tới vô tâm, Phương Mai nằm trên giường truyền dịch hận không thể nhảy dựng lên chụp chết hai người này.

Dì Phương Xảo bụng lớn ngồi bên giường chị gái, vẻ mặt khẩn trương nhìn cô, “Chị, sinh em bé có phải là đau muốn chết hay không?”Phương Mai suy yếu gật đầu, không có sức lực nói: “Em gái, em đừng có ngu như chị, đẻ mổ đi, đến lúc đó trực tiếp đẻ mổ. Tự mình sinh thường, chị cũng suýt đem mạng mình đắp vào.”

Bọn Đại Cương Tiểu Kiều tan ca sáng xong chạy tới, Phương Xảo mắt rưng rưng nói nhỏ với Đại Cương, Tiểu Kiều quẹt miệng “bẹp bẹp” đùa với đứa bé, Ngô Cảnh An nhìn Khổng Tân mừng rỡ không biết làm gì mới tốt, trêu chọc nói: “Nhìn cậu kìa, biết cậu vừa mới làm cha rồi, còn xoay nữa là thành con quay.”

Khổng Tân cười, “Lão Ngô cậu không biết, lúc mới kết hôn tôi còn cho rằng đó là chuyện vui sướng nhất cuộc đời, đến giờ tôi mới hiểu được, có một đứa con của mình đó mới là chuyện hạnh phúc nhất.”

Khóe môi Ngô Cảnh An nhếch lên một nụ cười, ánh mắt lại không tự giác rũ xuống.

Loại hạnh phúc này, cả đời anh cũng không lĩnh hội được.

Đưa tiền mừng, Đại Cương ở lại với vợ, Tiểu Kiều và Ngô Cảnh An cùng đi ra bệnh viện.

Tiểu Kiều vỗ vỗ bả vai anh, “Aiz, anh trai, gần đây thế nào, nhà máy điện lớn sống tốt chứ?”

Ngô Cảnh An lấy ra điếu thuốc, đưa cho hắn một điếu, “Mới tới còn chưa quen, cái gì cũng phải học lại một lần, máy tính khống chế nhiều lắm, hiện tại tôi một ca mẹ nó phải ngồi bên bàn năm giờ, cũng sắp nôn ra.”

Tiểu Kiều hâm mộ, “Vậy cũng được mà, quan trọng nhất là tiền lương cao phúc lợi tốt, aiz, cậu nói xem, có phải là Hứa thiếu an bài giúp cậu không, đều là anh em cậu lừa ai cái gì. Lão Ngô, hôm nào cậu cũng nói với Hứa thiếu giúp tôi một suất, dùng bao nhiêu tiền tôi cũng không quan tâm, gần nhà, cũng đỡ bị bạn gái cả ngày ồn ào chuyện tôi không có thời gian cho cô ấy.”

Ngô Cảnh An nhíu mày, “Thật xin lỗi, người anh em, chuyện này tôi thật sự không giúp được. À, tôi còn phải chạy về trong thành phố, ca chiều, cậu có đi hay không?”

Tiểu Kiều khoát tay, “Không đi, ngày mai còn làm ca sáng.”

Ngô Cảnh An phất phất tay với hắn, chạy chậm tới bến vừa lúc bắt kịp xe, mông còn chưa kịp ngồi lên ghế, điện thoại đã tới rồi.

Hứa Huy ở đầu kia điện thoại nhàn nhã hỏi: “Trở lại không?”

Ngô Cảnh An mua vé xe, thở hổn hển một lát mới nói, “Mới vừa lên xe, buổi tối ăn gì, xuống xe em thuận tiện mua luôn.”

Hứa Huy cười thoải mái, mang đi một tia khô nóng cuối cùng của đầu thu, “Buổi tối trong nhà có khách, không đến chỗ em ăn. Anh nói này, chúng ta nói chuyện cũng quá sinh hoạt hóa rồi, mỗi ngày đều là ăn cái gì, mấy giờ về, cái gì cái gì sắp hết, nhớ mua một chút.”

Ngô Cảnh An nghĩ lại, cũng đúng, “Không thì nói cái gì, cả ngày đều gặp mặt, cả một chút đề tài mới mẻ cũng không tìm được.”

Hứa Huy: “Nói em yêu anh đi, bao lâu rồi chưa nói, nào, nói một cái anh nghe một chút.”

Khóe miêng Ngô Cảnh An run rẩy, “Anh cho em là đồ ngốc à!” Một xe người, anh cũng không biểu diễn được.

Hứa Huy: “Haiz, biết ngay em không có cái gan kia, ngày mai là Trung thu, định trải qua thế nào?”

Ngô Cảnh An: “Anh không về nhà sao?”Hứa Huy: “…”

Đầu kia điện thoại im lặng một hồi lâu, Ngô Cảnh An tựa hồ có thể nghe thấy tiếng đối phương nắm chặt di động thở ồ ồ.

Hứa Huy nói: “Đúng vậy, anh đương nhiên là về nhà, anh là hỏi em định trải qua thế nào?”

Ngô Cảnh An cười, giỏi nha, lần này không phát biểu, xem ra trị liệu của Trương Âm cũng không uổng phí, tên nhãi này gần đây học được kỹ năng hạng nhất – nhẫn nại.

Chịu đựng không bộc phát tính tình thiếu gia, có đôi khi còn rất đáng yêu, chọc cho Ngô Cảnh An thường thường muốn đùa gã.

“Anh không cần để ý đến em, em có chỗ đi.”

Hứa Huy: “Thế à? Thôi, coi như anh nhiều chuyện. Khổng Tân sinh con trai hay con gái?”

Ngô Cảnh An: “Con trai, bốn cân tư, làm Khổng Tân mừng rỡ không phân biệt được Nam Bắc.”

Hứa Huy: “Ừm, tốt.”

Ngô Cảnh An coi thường nói: “Lúc nào anh có một tên nhóc mập, em cũng mừng cho anh một bao lì xì đỏ.”

Hứa Huy cười: “Vậy cũng phải mong bụng em đừng làm người ta thất vọng, nếu không ngày mai anh đi mua chút tổ yến, bồi bổ cho em, tranh thủ sang năm sinh cho anh một tên nhóc mập.”

Ngô Cảnh An: “…”

Hứa Huy: “Em đang vui đúng không?”

Kết thúc đoạn đối thoại lạc chủ đề, Ngô Cảnh An dựa vào lưng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

Bên cạnh có tiếng trẻ con khóc ầm ĩ, mẹ đứa bé dỗ hồi lâu, lấy từ trong túi ra một miếng bánh trung thu dỗ nó ăn, kết quả đứa bé nếm một miếng liền không muốn ăn nữa.

Chỗ ngồi phía sau một cô gái trẻ đưa gói khoai tây chiên tới trước mặt đứa bé: “Em trai, ăn khoai tây chiên không?”

Mẹ đứa bé bất đắc dĩ nhìn cô bé và con trai cùng nhau chia sẻ gói thực phẩm rác rưởi kia.

Người trẻ tuổi bây giờ càng ngày càng không muốn ăn thực phẩm truyền thống. Ngô Cảnh An trừ bỏ bánh chẻo còn ăn vài miếng, bánh chưng và bánh trung thu ngược lại đụng cũng không đụng vào một chút.

Xuống xe, anh mua nửa cân lòng đỏ trứng và đồ làm bánh trung thu trong một cửa tiệm bánh ngọt đến nhà chú Câm.

Xuất phát từ nguyên nhân sức khỏe, chú Câm mỗi ngày chỉ ăn một khối bánh trung thu, hơn nữa mỗi lần cũng là cùng chú Trương chia nhau một khối, Ngô Cảnh An sợ bị mắng không dám mua nhiều.

Chú Câm bưng hai cái đĩa nhỏ, bên trong là bánh trung thu nhân lòng đỏ trứng, pha thêm hai chén trà hoa cúc, hưởng thụ nhàn nhã một lúc.

Miệng chú Trương nhai bánh trung thu, ngẩng đầu nhìn Ngô Cảnh An, “Ngày mai lúc nào tới đây?”

Ngô Cảnh An nói, “Ngày mai ca chiều, hơn bảy giờ tối con đến.”

Chú Câm hưng phấn ra dấu tay: Mua con cua đến, ngày mai làm hương lạt cua cho hai người ăn.

Chú Câm đem đĩa vào phòng bếp, chú Trương liếc mắt nhìn chú Câm sau đó nói với Ngô Cảnh An: “Giá treo áo trên ban công có chút chùng, giúp chú xem một chút.”Ngô Cảnh An đồng ý, đứng dậy đi lên ban công với chú Trương.

Chút vấn đề nhỏ, đinh ốc cố định bị lỏng, anh cầm cờ lê đứng trên ghế xoay vài vòng là được.

Lúc xuống dưới, chú Trương nói: “An Tử, hôm trước chú thấy con ở XX, người bên cạnh, là đồng nghiệp của con sao?”

Ngô Cảnh An nghĩ nghĩ chú Trương nói có lẽ là mấy ngày hôm trước anh và Hứa Huy đi XX mua quần áo, cúi đầu, anh nói: “Một… người bạn.”

Chú Trương nói: “Là bạn bình thường sao?”

Ngô Cảnh An rất muốn giống như trước đây nói có lệ hai câu, sự tin tưởng của anh chưa đủ mạnh để nói chuyện cùng Hứa Huy với chú Câm và chú Trương.

Nhưng khi đối mặt với ánh mắt lo lắng, nghi ngờ của chú Trương, anh há há miệng, cuối cùng thẳng thắn nói: “Một người bạn mới, còn ở giai đoạn thử xem, không biết có thể… hay không.”

Có thể lâu dài hay không.

Chú Trương thở dài, đi vào phòng khách, bảo anh ngồi xuống, “An Tử, người bạn kia của con là hạng người gì?”

Ngô Cảnh An giống như đứa trẻ làm sai chuyện, vẫn luôn cúi đầu, “Hắn, tính tình không tốt lắm, tính cách tuy có nhiều chỗ thiếu hụt, nhưng kỳ thật, người coi như không tồi.”

Chú Trương nhíu mày, nghiêm túc mà nói: “An Tử, người kia, không thích hợp.”

Ngô Cảnh An kinh ngạc ngẩng đầu nhìn chú, chú Trương chưa từng phát biểu ý kiến trực tiếp như vậy với những người anh kết giao, dù có thích hay không, người đàn ông ít lời này cũng chỉ ngồi một bên gật gật đầu không nói một lời, nhiều nhất thì thêm một câu, “Tốt, tốt cả.”

Nhưng lúc này…

Ngô Cảnh An do dự một chút, nói: “Chú Trương, chắc chú thấy cháu và hắn lúc cùng nhau đùa giỡn không nghiêm túc, kỳ thật con người hắn tuy không thể gọi là ổn trọng nhưng…”

Chú Trương nói: “Nửa tháng trước chú từng thấy hắn, hôm khai mạc quảng trường Tân Á, chủ tịch Húc Dương đến cắt băng khánh thành, thanh niên kia đứng bên cạnh ông ấy, có người nói với chú, đó là con trai tổng giám đốc Hứa của Húc Dương. An Tử, sao con lại cùng người như vậy cùng một chỗ?”

Ngô Cảnh An không biết nói gì cho đúng, chậm rãi cúi đầu.

Khi trở về, trời đã sắp tối, đèn trong thành phố dần dần sáng lên, ở trên biển quảng cáo liên miên không dứt ven đường, anh nhìn thấy hai chữ phi thường bắt mắt – Húc Dương.

Trương Âm nói nhà Hứa Huy rất có tiền, tập đoàn Húc Dương là xí nghiệp hàng đầu thành phố S.

Hách Thời nói Hứa Huy dù điên cuồng đến mấy, sớm muộn gì cũng sẽ kế thừa sự nghiệp gia đình, gã là con trai độc nhất của Hứa Khoa Dương.

Liêu Thắng Anh nói, chú của Hứa Huy làm ở trung ương, dượng Hứa Huy là cục trưởng cục công an, cậu Hứa Huy làm ở bộ tổ chức thị ủy, Hứa Huy… Nhiều nhất là chơi tới ba mươi tuổi, sau đó, nhà họ Hứa tuyệt đối sẽ quy hoạch hai hạng mục kết hôn, sự nghiệp này, đến lúc đó, lão Ngô… Cậu muốn tự mình đi hay là muốn bị đuổi ra ngoài.Hứa Huy nói: Cảnh An, chúng ta đừng ồn ào nữa, cùng nhau sống qua ngày.

Xe bus dừng ở trạm xe ngoài tiểu khu, Ngô Cảnh An xuống xe vừa định đi tới phía trước, phía sau có người gọi anh một tiếng.

“Cảnh An.”

Ngô Cảnh An quay đầu lại, hai tay Hứa Huy cắm trong túi áo, cười cười nhìn anh.

“Sao anh còn ở đây? Không phải nói buổi tối trong nhà có khách sao?”

Hứa Huy đi đến bên cạnh anh, khoác vai anh đi về phía nhà, “Còn chưa gặp được em sao có thể đi được, sao đi chỗ đó lâu vậy?”

“Nói chuyện lâu một chút.”

“Hai ông già có gì hay mà nói, anh với cha anh thì một tiếng nói chung cũng không có, cả hai cùng nhìn nhau mà chán ghét.”

“Đi đi, anh về nhà sớm chút đi, buổi tối điện thoại tán gẫu.”

Hứa Huy không vui liếc anh một cái, “Cứ thế mà đuổi anh đi? Sao vậy, hẹn tình nhân nhỏ nào ở phía sau?”

Ngô Cảnh An bất mãn than thở: “Ai có thể nhỏ hơn anh, trẻ mẫu giáo.”

“Cái gì?”

“Cái gì cũng không có, đi nhanh lên, dùng dà dùng dằng cái gì!”

Bị anh tùy ý đẩy hai cái, Hứa Huy cũng không giận, cười hề hề nhìn anh, “Sao vậy, ngày mai thật sự đón Trung thu một mình? Nếu không, anh thấy em đáng thương, năm nay cùng em đón Trung thu cũng được.” <ins class="adsbygoogle"

Bình luận

Truyện đang đọc