CÓ GIỎI BẺ THẲNG TÔI

Gặp lại Hứa Huy, trình độ kinh ngạc của Lâm Giai Giai tuyệt đối không thấp hơn Ngô Cảnh An.

Cô thậm chí hoài nghi, thiếu gia âm tình bất định này liệu có phải đi nhầm cửa hay không?

Mãi đến khi trên mặt Hứa Huy treo lên một nụ cười không được tự nhiên, dùng giọng nói trầm thấp nói với cô, “Giai Giai, đã lâu không gặp.”

Ngô Cảnh An cuối cùng mới hiểu hết được sự ngu ngốc của Hứa Huy, đây là cuộc sống, không phải phim truyền hình tám giờ, sao có thể cứ diễn như thế!Đáng tiếc nam nhân vật chính thích thú, “Giai Giai, lát nữa có rảnh không, cùng ăn cơm trưa!”

Nữ nhân vật chính thụ sủng nhược kinh, “Anh… Có chuyện gì không?”

“Có vài lời muốn nói với em, không biết có còn cơ hội này hay không.”

“Hứa Huy…”

Triền miên ôi triền miên, u buồn ôi u buồn, Ngô Cảnh An thực sự nghe không nổi nữa.

Đôi nam nữ chó má này, có phải đến bây giờ mới phát hiện, đối phương mới là chân mệnh của chính mình.

Chân mệnh nữ chính rất nhanh đi nồi hơi lấy mẫu, chân mệnh nam chính ngồi ở đối diện, chân bắt chéo, vui vẻ hút thuốc.

Nói thật, Ngô Cảnh An còn thật tò mò mục đích gã làm như vậy, “Hứa Huy, cậu làm cái gì vậy?”

Hứa Huy treo lên nụ cười chiêu bài, “Tôi làm sao?”

Ngô Cảnh An nói: “Nhất thiết phải tha Lâm Giai Giai xuống nước sao, tình huống gần đây của cô ấy không tốt, đừng có trêu chọc cô ấy nữa.”

Hứa Huy nở nụ cười, “Nha, cậu còn biết đau lòng, tôi sao lại trêu chọc cô ta, chẳng qua là cùng ăn một bữa cơm, cô ấy không thích có thể từ chối, sao, chuyện này trong mắt cậu cũng thành tội ác tày trời?”

Ngô Cảnh An nghĩ bản thân là muốn bị coi thường, người ta muốn diễn tam giác tình yêu cũng được, diễn thay lòng đổi dạ cũng được, có quan hệ gì tới anh.

Sau khi nhìn gã một lúc thật lâu, Ngô Cảnh An thu hồi ánh mắt, cúi đầu viết ghi chép của mình.

Không lâu lắm, Lâm Giai Giai đã trở lại.

Không lâu sau đó, nam nữ nhân vật chính cùng đi ăn cơm trưa.

Hứa Huy trở về, không thể nghi ngờ chính là ở trong nhà máy điện nhỏ này thả một quả đạn pháo có lực sát thương thật lớn, nháy mắt làm nổ tung một cơn sóng gió động trời.

Cô bảy nói: Đây là tình huống gì? Hứa thiếu? Người kia thật sự là Hứa thiếu? Bạch mã hoàng tử Hứa thiếu? Hoa lệ trở về?

Dì tám nói: Chuyện này còn chưa rõ ràng sao, nhất định là trước đây giữa hai người có hiểu lầm gì đó, Hứa thiếu đau buồn rời đi, sau khi tinh thần sa sút thật lâu, cuối cùng phát hiện vẫn không quên được Giai Giai của chúng ta, vì thế quyết định nghe theo tiếng gọi của trái tim trở về, lại về bên cạnh Giai Giai.

Bà ba hoa lắc lắc đầu và ngón tay, phủ định phiên bản này: Như vậy quá nông cạn, phim Đài đã không còn thông dụng nữa rồi, chuyện chắc chắn là như vậy… Mọi người còn nhớ rõ Ngô cóc không? Hắn chính là đóng vai trò mang tính quyết định trong đó. Lúc trước Ngô cóc nói dối tự nhận sinh bệnh, tranh thủ được sự đồng tình của hoàng tử Hứa, làm chàng nhịn đau đem công chúa tặng cho Ngô cóc. Trong lúc này, cóc nhiều lần quấy rầy công chúa, công chúa mặc dù tâm tình lao lực quá độ (tham khảo khí sắc, trạng thái lúc này của nàng), tâm tình lại như bị tảng đá đè nặng. Cóc kiên trì nửa năm, vẫn không chiếm được trái tim công chúa, xuất phát từ áy náy cùng thiện tâm, hắn gọi điện thoại cho hoàng tử Hứa, vì thế, câu chuyện kết thúc đại đoàn viên.Cô nàng lắm lời bĩu môi, dùng tế bào não Holmes của mình cân nhắc ra một phiên bản tinh xảo: Đầu năm nay ai còn xem phim Hàn! Theo tôi thấy, câu chuyện không đơn giản như vậy… Năm đó, cha Giai Giai làm việc cho cha Hứa thiếu, kết quả không cẩn thận yêu phải mẹ Hứa thiếu. Lại bởi vì đủ loại nguyên nhân, Cha Giai Giai bị mẹ Hứa bán đứng, nhốt vào ngục giam, lại lưu lại cho Giai Giai một cái hộp, trong đó ghi chép về tất cả những người có liên quan đến chuyện này. Vì thế, Giai Giai lớn lên thành một cô gái xinh đẹp như thiên tiên mang theo tâm tình muốn báo thù tiếp cận Hứa thiếu. Sau khi rốt cuộc thành công áp đảo mẹ Hứa, Giai Giai rời đi. Nửa năm sau, Hứa thiếu lần thứ hai xuất hiện (dư tình chưa tan?) ai biết được, màn thứ hai vừa mới ra mắt, chúng ta yên lặng theo dõi diễn biến đi!

Từ trong xoang mũi Ngô Cảnh An phát ra một tiếng hừ khinh thường: bản Đài Loan, bản Hàn, bản Mỹ, có còn có bản Nhật, bản Thái nữa không? Làm gì có chuyện phức tạp như mấy người nói, chẳng qua là tôi với Hứa thiếu yêu nhau, sau đó ầm ĩ chia tay. Hứa thiếu kia giận dữ, dùng chỉ số thông minh ngang bằng đứa trẻ của gã muốn tán tỉnh Lâm Giai Giai, chính là để chọc giận tôi, làm tôi ghê tởm, nhân tiện quay về với gã. Thèm vào, ông đây là loại người sẽ ăn lại cỏ cũ sao, dù cho gã cởi sạch quần áo múa cột trên giường, ông cũng không thèm liếc gã một cái.

Đám fan “xoát” một cái đem ánh mắt nhắm thẳng vào Ngô Cảnh An, dòng điện mười vạn vôn làm anh nháy mắt ra một thân mồ hôi lạnh.

Tôi, tôi, tôi, tôi, tôi nói thật.

Biến thái, cút xa chúng tôi một chút.

Ngô biến thái đứng một mình trong gió lung la lung lay, cảm khái, đầu năm nay cả đám đều là hủ nữ, mấy người kia tuổi đều đã hơn ba mươi lăm, sao lại không đam, không mỹ, không BL?

Ngày hôm sau, nam chính trong đề tài đúng giờ báo danh, rating có thể phá kỷ lục năm ngoái.

Ngô Cảnh An tạm thời làm người ngoài cuộc, bị bức xem một tập phim Hàn ghê tởm vừa ra.

Hứa thiếu: Bắt đầu từ khi nào, em không được sự cho phép của anh đã tiến vào trong lòng anh, khiến cho những ý nghĩ tà ác trong lòng anh cứ lan tràn khắp cả đầu óc, muốn hiểu biết em càng sâu sắc, muốn quan hệ của chúng ta có thể phát triển nhanh một chút, vì em, anh có thể chỉ thủ ***, (chú ý: là thủ ***, không phải tìm tình một đêm), cho nên, em hiểu được chân tình của anh sao?

Lâm muội: Vì em, anh có thể sẽ bị đuổi ra khỏi nhà, như vậy cũng không sao ư? Vì em, từ nay về sau anh chơi game chỉ có thể dùng môi, như vậy cũng không sao ư? Chúng ta từ nay chỉ có thể ăn thịt ba chỉ sống qua ngày, như vậy thật sự cũng không sao ư?

Ngô Cảnh An “phốc” một tiếng phun một ngụm máu chó lên vách tường.

Lại YY thêm một lát, bàng quang của anh cũng sắp vỡ ra.

Ngô Cảnh An chạy thoát, em trai làm ở phòng xả thải đang cố sức công tác, không đáp ứng được nhu cầu cấp bách của anh. Anh rẽ rồi lại rẽ, rẽ đến phòng lọc nước, em gái ở đó năm nay mới hai mươi mốt xuân xanh, vừa được phân tới, mắt long lanh ánh nước.

Ông chú Ngô Cảnh An cười cười đáng khinh, xoa xoa tay ngồi đối diện cô bé, “Ăn cơm chưa? Nếu chưa, anh đi mua cho em chút đồ ăn ngon.”Cô bé đề phòng nhìn anh, “Chú à, chú đừng tưởng chỗ này tôi kêu rách cổ họng cũng không có ai nghe thấy là có thể làm bậy,” lấy ra một cái đèn pin nhỏ bé, lắc lắc trước mặt anh, “cháu có đèn pin phòng thân.”

Ngô Cảnh An buồn bực, đầu năm nay chẳng lẽ chỉ có nhà trẻ mới bình thường sao?!

Cô bé “roẹt roẹt” xé mở một cái túi, đẩy tới trước mặt anh, “Ha ha, Hứa thiếu kia lại tới nữa phải không? Làm bóng đèn vất vả, em hiểu. Sau này anh cứ tới đây ngồi, em không đuổi anh.”

Ngô Cảnh An miễn cưỡng nở một nụ cười khó coi, “Còn phải cảm ơn em nha!” Bốc một nắm hạt dưa, vừa mới xỉa được hai hạt, anh nhớ tới chính sự, “Em cảm thấy Hứa thiếu và Giai Giai xứng đôi sao?”

Cô bé nghiêng đầu sang một bên, nhìn anh khó hiểu, “Đương nhiên, giai đẹp phải sánh đôi với mỹ nữ mà! Lại nói, là Giai Giai của chúng ta trèo cao, chẳng qua, nam cao nữ thấp cũng là bình thường.”

Ngô Cảnh An giãy dụa, “Vậy cảm giác không hợp làm sao? Hứa thiếu kia là một công tử lăng nhăng, có cái gì tốt đâu! Giai Giai tìm cậu ta, cũng coi như làm cái bình hoa. Sau này chỉ có khóc thôi!”

Cô bé không đồng ý rung đùi đắc ý, “Ngốc, tìm người như gã đương nhiên phải chuẩn bị tư tưởng này. Hứa thiếu là ai nào, Cao Phú Soái! Anh đã gặp Cao Phú Soái nào chung thủy từ đầu tới cuối chưa? Đó là tiểu thuyết, là phim ngôn tình, hiện thực làm gì có chuyện như vậy. Cao Phú Soái yêu hoa, đó là rất bình thường.”

Nói là nói như vậy, anh hiểu, nhưng không nhịn được trào phúng, “Vậy Giai Giai tìm gã làm gì! Mấy cô bé các em, cả đầu toàn là tiền!”

Cô bé dùng một ánh mắt nhìn đồ nhà quê liếc anh, “Đúng, chúng em ham tiền, thà rằng khóc trên BMW cũng không cười trên xe đạp, lời này là kinh điển, sai chỗ nào? Hừ, xe đạp? Đàn ông đi xe đạp thì không ngoại tình? Hoặc là nói anh có thể bảo đảm tuyệt đối sẽ không có ngày nào đó làm cái gì ở bên ngoài? Anh thừa nhận đi, mười người đàn ông chín người rưỡi đã lăng nhăng, vậy thì sao em còn phải muốn ngồi trên xe đạp. Đến lúc đó người thì không có tiền, thanh xuân cũng mất, oan uổng biết bao! Đàn ông có BMW không phải đàn ông tốt, nhưng tối thiểu có thể cho em tiền. Tiền không mua được tình yêu, nhưng ngoại trừ tình yêu có thể mua được rất nhiều thứ. Anh nói xem, đầu óc em cũng không có vấn đề, vậy thì sẽ tìm ai? Đổi lại là anh, anh sẽ chọn Ngô Cảnh An hay là Hứa Huy?”

Tế bào não của Ngô Cảnh An triệt để bị chinh phục, xám xịt trốn ra khỏi phòng lọc nước, đồng thời thề từ nay về sau không đi phòng lọc nước nữa, có cô không có tôi.

Ngô Cảnh An nghẹn một bụng lửa muốn gào thét, muốn hóa thành người sói cắn chết đồ súc sinh khoác áo da người kia.

Người bây giờ làm sao vậy, gã có tiền gã tìm đàn bà là bình thường, anh không có tiền ngay cả vợ cũng không lấy được, này là chuyện chó má gì!

Ủ rũ tránh ở phía sau tháp làm lạnh, cách một màn nước anh nhìn rõ dáng vẻ vốn có của thế giới này.

Trong đầu có hai đứa bé đang cãi nhau, một trái một phải phát biểu ý kiến bản thân.Đứa bé màu đen nói: Tha thứ cho gã đi, chẳng qua là ngoại tình một lần, đối với đàn ông mà nói cũng không có gì ghê gớm, sau này mày cũng có thể lấy cái này làm cớ, ngẫu nhiên nếm thử một anh đẹp trai xem sao.

Đứa bé màu trắng nói: Tuyệt đối không được, đó là nguyên tắc của mày, không thể phá. Gã có thể ngoại tình một lần cũng sẽ có thể ngoại tình trăm lần, sau này nếu chúng ta ông ăn chả bà ăn nem, vậy ở cùng nhau có ý nghĩa gì.

Đứa bé màu đen nói: Gã vẫn rất để ý mày, nếu không, sao có thể chơi cái chiêu tổn hại này. Gã chẳng qua là muốn nhìn mày nhiều một chút, lại không ném được mặt mũi. Thôi, đàn ông mà, cần gì phải tính toán chi li, thật không có ý nghĩa gì!

Đứa bé màu trắng nói:Tha thứ thì có ý nghĩa gì, nhiều lắm kéo dài thêm được một năm, sớm muộn gì gã cũng kết hôn sinh con, mày còn muốn ràng buộc được một phú nhị đại? Đừng có tưởng bở nữa, tỉnh táo lại đi!

Trước khi giao ban, anh tâm sự nặng nề trở lại phòng trực ban, một chân vừa bước vào cửa, Hứa Huy liền từ bên trong đi ra.

Anh nên nói cái gì? Anh có thể nói cái gì?

Là anh tự tay đẩy người kia ra, hiện giờ, anh cái gì cũng không làm được.

Hứa Huy có lẽ là thật sự muốn chọc giận anh mới chọn Lâm Giai Giai, dù đây là một quyết định sẽ làm người ta hối hận cả đời, lại có liên quan gì đến mình?

Lâm Giai Giai dù tồi tệ thế nào, cũng là phụ nữ.

Ngô Cảnh An chán nản gục đầu xuống, trong cổ họng giống như bị mắc một quả trứng gà, nghẹn đến khó chịu, nghẹn đến độ anh không có lời gì để nói.

Hứa Huy chuyên chú nhìn người đàn ông đang cúi đầu trước mắt, cánh tay rũ ở bên người không tự giác nâng lên.

Tóc người kia luôn thật mềm mại, gã thích trước khi đi ngủ không khách khi vò một cái, giống như đang âu yếm một con cún to xác nghe lời.

Tay gã nâng lên vừa muốn chạm đến mái tóc mềm mại kia, giọng Lâm Giai Giai vang lên phía sau.

“Hứa Huy.”

Không khí cân bằng vi diệu bị phá hủy, Hứa Huy nhíu mày, thu tay về.

Ngô Cảnh An chậm rãi ngẩng đầu, Hứa Huy vẻ mặt lạnh lùng đi qua trước mắt anh, Lâm Giai Giai xinh đẹp đi sát theo sau.

Ánh mắt Ngô Cảnh An di động theo bọn họ, anh thấy, Lâm Giai Giai như chim nhỏ nép vào người Hứa Huy.

Thật là một bức tranh tuấn nam mĩ nữ đẹp đẽ.

Ngô Cảnh An muốn hỏi Lâm Giai Giai một câu, tình nhân lớn tuổi của cô đâu, sao có thể quên ông ta?

Ngô Cảnh An muốn hỏi Hứa Huy một câu, cậu rốt cuộc muốn làm gì? Chưa đủ sao? Còn muốn diễn trước mặt tôi đến khi nào?

Lâm Giai Giai ngồi trên xe Hứa Huy, cửa sổ xe hạ xuống, anh không xác định được có phải Hứa Huy ngồi ở ghế lái liếc mắt sang bên này một cái hay không.

Một năm trước, anh thường nhìn thấy hình ảnh này, nhìn mà chết lặng, nhìn mà không hề hay biết.

Một năm sau, anh cau mày thu hồi ánh mắt, tim, nhoi nhói đau.Quyết tâm của anh, trong nháy mắt này lung lay một chút. Thì ra, vẫn là không thể triệt để quên đi.

Hứa Huy, cậu rốt cuộc muốn thế nào? <ins class="adsbygoogle"

Bình luận

Truyện đang đọc