CON RIÊNG CHỈ MUỐN HỌC TẬP


Sau khi cảm thấy Công Nam không hề có ý định mở khóa chạy trốn, Trường Quân cũng vui lòng tháo khóa chân ra cho cậu đi lại bình thường, chỉ là không được khuất khỏi tầm mắt của anh quá hai mét.

Công Nam hiểu rõ hành động bỏ trốn hôm trước của mình đã khiến Trường Quân bất an và bây giờ cũng không phải là lúc bướng bỉnh quyết hơn thua cho bằng được để thể hiện cái tôi của mình, vì thế những ngày sau đó cậu đều ngoan ngoãn đi theo anh, đừng nói là hai mét, thậm chí một mét còn chưa tới.

Trường Quân vô cùng hài lòng với biểu hiện này của bạn trai nhỏ, ngay cả khi đi đường cũng mang theo hơi gió, mặt mũi tươi rối, trông vô cùng phấn chấn, vì thế mà hiệu suất làm việc cũng nâng cao đáng kể.

Andrew ở bên cạnh thấy thế cũng an tâm, đoạn thời gian trước Boss thật sự quá điên cuồng, giống như mất khống chế vậy, làm việc trong trạng thái này rất dễ mắc sai lầm, may mắn mọi thứ trở về đúng quỹ đạo của nó, cậu Nam quả thật là cục cưng.

Khoảng cách từ lúc thi IMO đến giờ đã là ba ngày, trong thời gian này Jason có gọi điện thông báo về kết quả thi cũng như các huy chương và giấy khen mà Công Nam được nhận, đồng thời hỏi thăm tình hình sức khỏe của cậu, nhân tiện hỏi cậu về việc tham gia siêu trí tuệ ở nước A.

Hiện tại Công Nam chỉ muốn an ủi tâm hồn đã bị tổn thương của Trường Quân, làm sao dám mở miệng muốn sang nước A để ứng chiến.

Hơn nữa đối với cậu mà nói, việc ứng chiến gì đó chỉ là trò hai thằng nhóc choai choai đấu đá với nhau, không cần thiết phải đặt nặng trong lòng, mặc dù phần thưởng 001 đưa ra là một lần bảo vệ Trường Quân, nhưng bây giờ cậu vẫn chưa thấy bóng dáng của nó đâu, có lẽ là về hành tinh mẹ rồi cũng nên.

Hừ, đi cũng không thèm báo một tiếng.

[Tích! Hệ thống 001 xin hân hạnh phục vụ ký chủ, đã lâu không gặp, ký chủ có nhớ 001 không?]
- Khụ khụ khụ…
Lúc này, Công Nam đang ngồi gác chân lên đầu gối, đầu thì dựa hẳn vào lòng ngực của Trường Quân vừa ăn quả lê đặc sản của Nam Phi vừa lướt điện thoại, trông dáng vẻ không hề giống một học sinh vừa chiến thắng liên tiếp hai giải đấu lớn của quốc tế chút nào, nghe thấy 001 lên tiếng, cậu vì quá bất ngờ mà nuốt luôn miếng lê vào cổ họng, nhất thời bị nghẹn dẫn đến ho liên tục.1
Trường Quân thấy vậy lập tức buông văn kiện trên tay xuống rót nước đưa cho Công Nam rồi nhẹ nhàng vuốt lưng giúp cậu.


- Ăn từ từ thôi, gấp gáp như thế làm gì? - Trường Quân trách cứ, trên khuôn mặt của anh lộ rõ vẻ lo lắng.

Công Nam uống vội nước đẩy miếng lê kia xuống bụng rồi vuốt vuốt ngực mình thở hổn hển, trong lòng thầm nghĩ suýt thì bị 001 hại chết rồi, may mắn mạng mình lớn.

- Cậu làm gì đột nhiên biến mất rồi đột nhiên xuất hiện vậy, suýt nữa tôi kịp giờ đi đầu thai luôn rồi.

[Là do cậu không cẩn thận, liên quan gì đến tôi?]
Công Nam bất mãn hừ một tiếng, sau đó lại hỏi:
- Cậu chưa trả lời tôi đấy, mấy hôm nay cậu đi đâu vậy?
001 im lặng một lúc thật lâu sau cũng không đáp lời Công Nam, trong lúc cậu tưởng nó lại chết máy thì nó trực tiếp bỏ qua câu hỏi của cậu mà thông báo:
[Tích! Ký chủ hoàn thành xuất sắc cuộc thi IMO, khen thưởng 100000 điểm học tập, 1000 điểm danh vọng, một tháng sử dụng miễn phí thư viện không gian.

Tích! Hệ thống hoàn trả cho ký chủ gấp đôi điểm danh vọng đã trừ, bồi thường một vật phẩm bất kỳ trong cửa hàng hệ thống bởi vì lỗi sự cố phán đoán sai lầm lần trước đã gây cho ký chủ thương tích không mong muốn, xin mời ký chủ lựa chọn vật phẩm.]
Công Nam nghe thông báo xong cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, lần trước đúng là vì 001 phán đoán sai lầm cho nên cậu mới bị đám người của Tuyết Ly tập kích, nhưng không ngờ lại được bồi thường, mà phần thưởng cũng khá hậu hĩnh.

Chính vì thế, sự chú ý của Công Nam lập tức bị dẫn đi, cậu nhìn vào một loạt vật phẩm kỳ quái của cửa hàng hệ thống mà quên luôn việc hỏi 001 đã ở đâu trong mấy ngày nay.

Một vật phẩm bất kỳ trong cửa hàng hệ thống sao? Nếu cậu là người có khuynh hướng phản xã hội, chỉ cần mua một lần ám sát nhân vật nổi tiếng thôi, cả thế giới sẽ phải xếp lại một trục trật tự mới ngay.

Nghĩ tới đây, Công Nam vội liên tục lắc đầu, cậu không phải ông bụt, nhưng chắc chắn không tàn ác đến mức lấy hàng tỷ sinh mệnh ra đùa như vậy.


Vì thế cậu nghiêm túc lựa chọn các vật phẩm nhìn có vẻ đáng tin bên trong cửa hàng, cuối cùng quyết định mua một lần tàn hình hai mươi bốn giờ, tuy nhiên chọn thì chọn, cậu cũng không có ý định sử dụng thứ phi logic như thế này.

Nếu trong cửa hàng có món nào đó dùng để giữ mạng thì tốt rồi, cậu sẽ để phần thưởng này lại cho Trường Quân, mặc dù đã sở hữu một tấm màng chắn, nhưng không có nghĩa là anh sẽ an toàn, lỡ như không chỉ một lần bị người ta đuổi giết thì sao?
Tỷ như lần này vậy, trực giác mách bảo cậu rằng sắp tới sẽ có chuyện gì đó rất khủng khiếp xảy ra vậy.

Công Nam khẽ liếc nhìn gương mặt nghiêm túc của Trường Quân, sau một hồi do dự, cậu bèn hỏi:
- Chuyện lần trước… em đã gặp Tuyết Ly.

Biểu cảm trên mặt Trường Quân lập tức đổi từ lo lắng sang lạnh lẽo, trong mắt anh hừng hực lửa giận, giống như có thể thiêu đốt mọi thứ khiến anh không vui vậy.

- Em yên tâm, anh tuyệt đối sẽ không tha cho cô ta, nhất định sẽ cho em một câu trả lời thỏa đáng.

Anh đã cho Tuyết Ly một cơ hội, sau khi đưa cô ta đến Nam phi, Trường Quân chẳng những không hạn chế tự do của cô ta mà còn cho phép cô ta được sinh hoạt như một quý tộc tại Cape Town, nhưng rõ ràng dã tâm của cô ta quá lớn.

Sau một tháng sống tại đây, Tuyết Ly âm thầm móc nối với những đại gia khác, dùng tình tiền trao đổi, cuối cùng mượn thế lực của họ thoát khỏi sự khống chế của anh.

Trường Quân cơ bản không quan tâm cô ta sống chết ra sao, cặp kè với ai cho nên đã mặc kệ, nhưng thật không ngờ chỉ vì sự sơ suất này mà khiến cho người anh yêu thương chịu tội, thử hỏi làm sao anh có thể bỏ qua chứ?
Công Nam không có ý định bảo Trường Quân trả thù cho mình, nhưng nếu anh muốn làm thì cậu cũng không cản, bởi vì theo như suy đoán của cậu, Tuyết Ly chắc chắn đang cấu kết với ai đó hãm hại cả cậu lẫn anh, đã vậy, cậu sẽ không bao giờ nương tay với kẻ thù.


[Ký chủ, hôm nay đã là ngày thứ tư sau cuộc thi IMO rồi, cách cuộc thách đấu với John Leonard chỉ còn ba ngày, cậu mau chóng khởi hành đến nước A đi.]
Trong lúc cảm xúc của Công Nam đã dần trở nên nặng nề thì một câu nói của 001 như đánh thức người trong mộng, kéo cậu ra khỏi những suy nghĩ miên man.

Nhưng… cậu có thể đi được sao?
Công Nam lén lút liếc nhìn Trường Quân rồi ấp a ấp úng mãi không biết nên mở lời như thế nào.

Trường Quân nhìn thẳng vào mắt cậu, thật ra anh hoàn toàn có thể nghe thấy cuộc đối thoại giữa cậu và 001, vì thế cũng đã biết nhóc con này đang gặp khó khăn gì.

Nhìn dáng vẻ chột dạ này, anh thừa biết sở dĩ cậu không dám nhắc đến chuyện đi nước A là vì suy nghĩ cho cảm nhận của anh, hành động này của cậu khiến anh vừa cảm động vừa buồn cười, có lẽ bây giờ cậu nhóc đã gấp lắm rồi đây.

Cuối cùng, Công Nam vẫn không dám mở miệng nói ra chuyện đi nước A với Trường Quân, nằm trong vòng tay của anh, cậu thầm nghĩ ngày mai nhất định sẽ tìm lúc anh không chú ý, đánh nhanh thắng nhanh mà nói ra, nếu anh không đồng ý, vậy cậu không tham gia nữa là được.

Sáng hôm sau, trong lúc mơ màng, Công Nam thấy mình bị bế bổng lên cao, sau đó lắc lư tiến về phía trước, ngay lập tức cậu bừng tỉnh dậy thì phát hiện mình đang được Trường Quân bế trên tay, mà trước mặt cậu chính là một chiếc máy bay tư nhân cỡ vừa.

Công Nam ngơ ngác để Trường Quân bế lên trên máy bay, sau khi mông đã chạm ghế, lúc này cậu mới hoàn toàn tỉnh táo hẳn.

- Mình trở về nước hả anh? - Công Nam hỏi.

Ngoài khả năng này ra, Công Nam không nghĩ Trường Quân sẽ dẫn mình đi du lịch vào thời điểm nguy hiểm như hiện tại.

Trường Quân lắc đầu, đáp ngắn gọn:
- Chúng ta đi nước A.

- Hả?

Trường Quân mỉm cười xoa đầu cậu, sau đó véo vào gò má của cậu một cái rồi nói:
- Chẳng phải em còn một trận đấu với cậu trai kia nữa sao? Quên à?
- Đương nhiên em không quên, em chỉ sợ anh buồn thôi.

- Công Nam buộc miệng thốt ra lời trong lòng mình.

Nụ cười trên mặt Trường Quân càng tươi hơn, anh ôm cậu vào lòng, thủ thỉ bên tai cậu:
- Ngốc, anh tuyệt đối sẽ không bao giờ tự biến mình thành tảng đá chắn ngang đường em đi, anh phải là hậu phương vững chắc cho em tựa vào mỗi khi gặp khó khăn, nhưng điều này chỉ đúng khi em không để bản thân rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm, có biết không?
Hơi thở của anh phà vào lỗ tai khiến Công Nam vô thức rụt cổ lại, cậu khẽ gật đầu đảm bảo, tuy nhiên trong lòng lại thầm nghĩ nếu anh gặp nguy hiểm, cậu mới mặc kệ bản thân mình như thế nào, dù sao chết cùng người mình yêu cũng là một cái kết viên mãn.

Trong lúc hai người đang quấn quýt, trao cho nhau những câu nói ngọt ngào thì đột nhiên, một người ở trong đội ngũ phục vụ trên máy bay chĩa ngón tay vào Công Nam, sau đó đầu ngón giữa của gã ta bung ra để lộ một họng súng bằng kim loại màu đen, mà viên đàn bên trong cũng lao về phía trước với tốc độ chóng mặt.

- Cẩn thận!
Công Nam đẩy Trường Quân ra rồi dùng kỹ năng của một điệp viên tránh được viên đạn một cách nhanh như chớp, sau đó dưới ánh mắt hoảng hốt của Trường Quân, cậu lao vào kẻ vừa bắn súng kia, thế nhưng khi sắp chạm mặt, cậu khiếp sợ phát hiện ra gã ta là một người máy.

Ngay lập tức, Công Nam bị một lực đẩy cực mạnh bắn ra xa, va vào cửa máy bay.

Gã người máy kia còn định tiếp tục tấn công cậu, nhưng không biết vì nguyên nhân gì, máy bay đột nhiên bốc cháy, Andrew quấn chặt Công Nam vào người mình rồi mở cửa máy bay ra, nhảy xuống.

- Không! Anh Quân vẫn còn ở bên trong, máy bay đang bốc cháy kìa.

Ở giữa không trung, Công Nam liều mạng gào thét, Andrew sợ cậu vùng vẫy gây nguy hiểm cho tính mạng bèn ấn mạnh vào sau gáy của cậu một cái, cậu lập tức bất tỉnh nhân sự..


Bình luận

Truyện đang đọc