CON RIÊNG CHỈ MUỐN HỌC TẬP


Tại một khu rừng nằm sâu bên trong vùng quê của một tiểu bang nước Z.

Đây là một khu rừng hoang vắng và có quái vật trong miệng của người dân nơi này.

Một vài thợ săn đi vào khu vực cấm đều không ai trở ra, càng kỳ lạ hơn chính là chính phủ dường như không muốn động vào nó, vì thế, khu rừng trở thành địa điểm đáng sợ không một người nào dám bén mảng tới kể cả tội phạm đang trốn tránh sự truy nã của cảnh sát cũng thế.

Ấy vậy mà hiện giờ lại có một tốp gồm sáu người đang đi vào bên trong, họ đậu những chiếc xe việt dã bên ngoài bìa rừng, để một người lại canh gác, giao toàn bộ những vật dụng cá nhân như đồng hồ, điện thoại cho người đó và đi bộ vào rừng.

Những người này thay phiên nhau vác thứ gì đó khá nặng bên trong bao tải đi bộ khoảng bảy tám ki lô mét và dừng lại trước một đầm lầy.

Sáu người đến nơi, ngoại trừ người dẫn đầu ra ai nấy đều thở hổn hển, đường rừng đã khó đi, cộng thêm việc vác trên vai cái bao tải nặng mấy chục ký càng khiến họ mệt thở không ra hơi.

Người dẫn đầu không ai khác chính là Thành Phúc, anh ta đi đến trước một con chim bồ câu đang đậu trên cành cây, buộc một tờ giấy vào chân nó rồi thả ra, con chim lập tức bay băng qua đầm lầy rộng lớn.

Không bao lâu sau, con chim bồ câu bay trở về kèm theo một mảnh giấy, bên trên vẽ một bản đồ hướng dẫn tới địa điểm nào đó.

Thành Phúc hất cằm với đám người ở phía sau rồi sải bước đi trước, cả đám người cẩn thận bước theo hướng dẫn trên bản đồ, không dám lơ là một phút giây nào, bởi lẽ xung quanh đây đều là bẫy, chỉ cần đi sai một bước, bọn chúng sẽ trở thành thịt xay ngay lập tức.


Mười phút trôi qua, sức nặng dồn xuống chân khiến một thuộc hạ của Thành Phúc chịu không nổi mà lảo đảo vài cái, may mắn đồng bọn kéo lại kịp, nếu không mất mạng của gã là chuyện nhỏ, để thứ trong bao tải chịu hư hại mới là chuyện lớn.

Cuối cùng đám người cũng vượt qua mê đầm lầy và đứng trước một tòa lâu đài rộng lớn và cũ kỹ.

Kiến trúc của tòa lâu đài này hoành tráng hơn hẳn những tòa lâu đài của vua chúa trong phim ảnh, kết cấu cực kỳ phức tạp, màu sắc lại âm u đen tối, bên ngoài cổng sắt không có người canh gác nhưng khiến người khác nhìn vào sợ hãi không dám tiếp cận.

Đám người của Thành Phúc đi vào, đến trước cổng chính thì gõ vài cái, bên trong lập tức mở ra, nhưng bọn chúng không vội đi vào, quả nhiên sau đó hai gã đàn ông cao trên hai mét xuất hiện và kề sát mũi vào người bọn chúng ngửi ngửi, đám người của Thành Phúc cảm thấy vô cùng kinh tởm, nhưng chỉ có thể cố gắng chịu đựng, bởi vì trong bán kính hai mươi ki lô mét xung quanh nơi này không được phép xuất hiện thiết bị điện tử, cho nên muốn diện kiến ông trùm, họ cần phải vượt qua khâu kiểm tra.

Mà hai gã quái vật trước mắt họ có một chiếc mũi cực kỳ nhạy bén trong việc phát hiện thiết bị điện tử, chính vì thế mà ngay từ đầu, bọn chúng phải sử dụng bồ câu để đưa tin và bên ngoài cổng sắt cũng không cần có người canh gác.

Sau khi kiểm tra xong, phát hiện không có gì khác thường, đám người của Thành Phúc định bước vào nhưng lại bị ngăn cản, một trong số hai tên kiểm tra nói:
- Chúng tôi chưa kiểm tra bao tải đó.

Gã chỉ vào cái bao tải trên vai một tên thuộc hạ.

Thành Phúc cao mày đáp:
- Đây là thứ ông trùm muốn, trước khi đến đây chúng tôi đã kiểm tra thậm chí soi vào nội tạng của cậu ta luôn rồi.


Nhưng gã kia không chấp nhận lời giải thích này mà vẫn nhất quyết muốn mở bao tải kiểm tra, đến bây giờ có lẽ ông trùm đã biết chuyện họ tới, tuy nhiên không hề có hành động gì thì Thành Phúc cũng đủ hiểu ý người nọ rồi.

Anh ta ra hiệu cho thuộc hạ mở bao tải ra, Công Nam bị bịt mắt miệng, chân tay bị trói xuất hiện trước mặt đám người.

Hai gã kiểm tra kia đi tới dùng mũi ngửi xung quanh cậu, đột nhiên một tên dừng lại ngay cái đầu của cậu rồi hít vào mấy hơi.

Công Nam nhìn thấy cảnh tượng này chỉ muốn nôn mửa, nhưng biết làm sao khi mà bây giờ cậu không thể điều khiển cơ thể của mình kia chứ.

Cậu không sợ hai gã này ngửi ra được cái gì, chúng có thể nhạy cảm với thiết bị điện tử, nhưng đối với sản phẩm trí năng dạng ảo như 001, dù có mười tên cũng không thể phát hiện ra điều khác thường.

Quả nhiên mặc dù trực giác cho thấy có điều gì đó lạ bên trong đầu của Công Nam, nhưng mũi của hai gã kiểm tra lại không ngửi ra được bèn cho rằng trực giác của bản thân có vấn đề, cuối cùng gật đầu để đám người của Thành Phúc đi vào sâu bên trong lâu đài.

Nhóm sáu người tiếp tục đi thẳng cho đến khi đụng phải một nhóm vệ sĩ đang canh gác trước một căn phòng, Thành Phúc nhận lấy Công Nam từ tay của thuộc hạ rồi bước vào trong căn phòng đó.

- Đến rồi à? Có vẻ mọi chuyện thuận lợi hơn tôi nghĩ rất nhiều.


Một giọng nam vang lên ngay khi Thành Phúc vừa bước vào.

- Vâng thưa ông trùm.

Nói xong, Thành Phúc đặt Công Nam nằm xuống sàn.

Người đàn ông vừa lên tiếng ngồi trên ghế dựa đưa lưng về phía Thành Phúc, lúc này người nọ quay lại, trên mặt có đeo một chiếc mặt nạ, Công Nam thấy thế thầm mắng hỏng chuyện, ông trùm này quá cẩn thận, chẳng những đeo mặt nạ mà còn hóa trang thủ công, làm cậu không thể bảo 001 điều tra thông tin của gã.

Tuy nhiên, cậu lại cảm thấy giọng nói của ông trùm này rất quen, hình như cậu đã từng nghe thấy ở đâu đó rồi.

Chẳng lẽ là người quen?
Không thể nào, cậu không cho rằng những người mà cậu từng quen biết có ai lợi hại hơn Trường Quân cả.

Ông trùm nhìn thiếu niên nằm dưới mặt đất, khẽ nhếch mép cười nói:
- Nếu không phải mọi thứ đều hợp lý hợp tình, tôi sẽ cho rằng đây là cái bẫy đấy.

Lần này cậu vất vả rồi, trở về đi, tôi sẽ giao quyền điều hành sòng bài ở thành phố Los cho cậu.

Thành Phúc vừa nghe vậy, trên mặt không giấu nổi sự vui mừng, anh ta cúi đầu đáp:
- Cám ơn ông trùm, tôi nhất định sẽ điều hành sòng bài thật tốt, giúp DS thu về thật nhiều quyền lực và tiền bạc.


Ông trùm mỉm cười:
- Tôi chờ.

Sau đó Thành Phúc lại cúi chào một cái rồi lui ra ngoài, lúc này trong phòng chỉ còn lại ông trùm và Công Nam.

Người nọ khuỵu một gối xuống, đưa tay ra nhẹ nhàng sờ vào gò má của Công Nam, da thịt bị đụng chạm khiến cậu cảm thấy vô cùng khó chịu, thầm nghĩ chẳng lẽ ông trùm này muốn làm chuyện xấu với cậu?
Không đúng, sau bao lần đuổi giết không thành, cậu không cho rằng người này có hứng thú với cậu mà trái lại cậu cảm thấy gã đang vô cùng hận cậu nữa là đằng khác.

Trong lúc Công Nam suy nghĩ miên man, bỗng dưng ông trùm lên tiếng, lần này khiến cậu kinh ngạc hơn cả chính là người nọ dùng tiếng Việt để nói:
- Rốt cuộc cũng rơi vào tay tôi rồi, mạng của cậu quá lớn, đuổi giết cách mấy cũng không chết, xem ra vẫn nên giữ lại để tôi và Quân chơi đùa thì hơn.

Vừa dứt câu, chưa kịp để Công Nam tiêu hóa lời người nọ vừa nói thì gã đã nắm lấy tóc của cậu giật mạnh lên rồi lôi đến trước kệ sách.

Ông trùm đặt tay lên bình hoa ở bên cạnh, sau đó kệ sách chậm rãi chuyển động, một căn phòng khác hiện ra, gã ta tiếp tục nắm tóc Công Nam kéo vào bên trong, cầm tay của cậu lên khóa vào dây xích, cuối cùng nhìn chằm chằm cậu một cái rồi bước ra khỏi căn phòng.

Ở bên ngoài, ông trùm lặp lại thao tác vừa rồi, bức tường chậm rãi khép lại.

Công Nam cố nén cơn đau xót từ đầu tóc truyền tới mà ổn định lại tâm trí, sau khi chứng kiến tất cả, cậu đã biết toàn bộ lâu đài rộng lớn này không hề có bất cứ thiết bị điện tử nào, ngay cả cơ quan mật thất cũng là loại cổ xưa nhất, nếu không phải vẫn còn nhận thức, cậu sẽ cho rằng mình đã xuyên không về thời cổ đại rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc