CON RIÊNG CHỈ MUỐN HỌC TẬP


Bảo Đức ngồi bên cạnh cậu là người đầu tiên phát hiện ra điều khác thường, Bảo Đức nhìn thấy môi của Công Nam tái xanh, mặt mũi trắng bệch, đầu và lưng đổ đầy mô hôi tay lại còn đang run rẩy, cậu ta lập tức lay cậu, gấp gáp hỏi:
\- Nam, Nam, ông sao vậy, có sao không?
Lúc này Công Nam không nghe lọt tai lời của bất cứ ai nữa, chỉ đơn giản lắc đầu một cái, trong lòng bắt đầu suy đoán các trường hợp xấu nhất có thể xảy ra cho Trường Quân.

Bảo Đức thấy cậu như vậy càng lo lắng hơn, cậu ta lớn tiếng gọi thầy Nghiêm:
\- Thưa thầy, Nam bị sao rồi thầy ơi.

Thầy Nghiêm lập tức dừng việc giảng dạy lại, đi xuống bàn của Công Nam, thầy ấy nói:
\- Các em mau giãn ra, để không gian cho Nam thở, Bảo Đức, em đưa Nam xuống phòng y tế đi.

\- Vâng ạ.

Bảo Đức lập tức cầm lấy cánh tay của Công Nam khoác lên cổ mình, lúc này Công Nam mới từ trong hoang mang đi ra, thấy Bảo Đức muốn dìu mình thì không hiểu chuyện gì, cậu tiếp tục rơi vào hoang mang, không chịu để Bảo Đức đưa mình đi mà hỏi:
\- Ông làm gì vậy?
Bảo Đức thấy cậu không chịu để mình dìu đi lập tức nổi nóng.

\- Ông đừng cứng đầu, để tôi đưa ông đến phòng y tế, có bệnh phải trị, có phải con nít đâu mà sợ thuốc giấu bệnh.

Các bạn học trong lớp đều gật đầu tán thành lời Bảo Đức nói, mắt của Kiều Vy đỏ hoe như sắp khóc, nghẹn ngào nói:

\- Chắc chắn Nam bị ảnh hưởng từ tin tức tiêu cực vừa qua rồi, Nam đừng làm mình sợ, đừng suy nghĩ tới nó nữa mà hu hu!
Các bạn học nghe vậy đều vỡ òa, mấy bạn nữ cũng nối bước Kiều Vy sụt sùi rơi lệ, Công Nam thấy vậy lập tức biết mọi người đã hiểu lầm, vừa định lên tiếng giải thích thì bị Thành Công ngăn lại.

\- Ông đừng nói gì cả, bọn tôi đều hiểu, bây giờ ông cứ để tôi và Bảo Đức dìu lên phòng y tế, bọn tôi sẽ tìm cách xử hai anh em nhà kia giúp ông.

Công Nam: !
Ông nói chuyện xử người trước mặt giáo viên như vậy ok không?
Còn nữa sao không ai chịu nghe tôi giải thích chứ?
\- Không!
Cậu chưa kịp nói gì thì Bảo Đức đột nhiên bịt miệng cậu lại, Thành Công nhanh như chớp vác cậu lên trên lưng hai người chạy thẳng một mạch tới phòng y tế.

Công Nam: !!!
Bớ người ta có người bắt cóc trẻ vị thành niên!
Lúc xuống phòng y tế, bác sĩ nói cậu chỉ bị tuột đường huyết, nghỉ ngơi một chút là được, Thành Công Bảo Đức dùng thái độ cứng rắn bắt cậu phải nằm ở đây cho đến hết tiết, mà lúc này Công Nam thật sự cũng không còn tâm trí nghe giảng, vì thế dứt khoát giả bệnh cúp học.

Sau một hồi rối loạn, tâm trí của Công Nam cũng bình tĩnh hơn rất nhiều, nhớ tới số điểm ít ỏi của mình, Công Nam thử thăm dò hệ thống:
\- 001, tôi có thể vay điểm từ chỗ cậu không?
\[Theo lý thuyết ký chủ sẽ không được vay mượn, nhưng nếu không liên quan đến học tập thì có thể vay ở hạn mức nhất định.

\]
Công Nam nghe xong nửa câu đầu cảm thấy vô cùng thất vọng, nhưng tới nửa câu sau mắt cậu lại sáng lên, hỏi:
\- Tôi có thể vay bao nhiêu?
\[Ký chủ đừng vội, ký chủ có thể vay từ một đến một tỷ điểm học tập, nhưng đi vay sẽ luôn phải tính lãi, cũng không cao lắm đâu hệ thống không phải tụi cho vay ăn lời cắt cổ, vay bao nhiêu trả gấp đôi là được.

\]
Công Nam: !
\- Đúng vậy, lãi vay của cậu thật nhân từ.

Nếu để tụi cho vay ăn lời cắt cổ chân chính biết, chắc chắn sẽ hổ thẹn với tổ nghiệp mất thôi.

Những nói đi cũng phải nói lại, vay mười ngàn điểm học tập để bảo vệ tính mạng cho anh Trường Quân, tính ra khi trả nợ cậu sẽ trả hai mươi ngàn điểm, cũng không quá cao, theo như cậu thấy độ khó kiến thức cậu tiếp thu càng cao, khi làm nhiệm vụ điểm thưởng sẽ càng cao, chỉ cần cố gắng làm nhiệm vụ nhiều một chút là được rồi.

Vì thế Công Nam hào phóng nói với hệ thống:

\- Thành giá, khi nào anh Quân gặp nguy hiểm, cậu cứ tự động trừ âm điểm của tôi.

\[Xác nhận! Bụp bụp tung hoa! Chúc mừng ký chủ đã sử dụng dịch vụ vay nóng của hệ thống, số điểm hiện tại của ký chủ là \- 34790.

Ký chủ hãy cố gắng thoát nợ nha nha! \]
Khoan đã!
Công Nam lập tức trợn trắng mắt.

\- Không phải tính cả lãi lẫn gốc chỉ có hai mươi ngàn thôi sao? Sao bây giờ lại là bốn mươi?
\[Đây là cách mua màng chắn không gian của hệ thống, lần đầu là số gốc tức mười ngàn, lần thứ hai gấp đôi gốc, lần thứ ba gấp đôi lần thứ hai, cứ vậy tính tới thôi.

\]
Công Nam nghe xong lập tức muốn thổ huyết, giơ hai tay ôm lấy ngực thở hổn hển, một lúc lâu sau cậu mới bình tĩnh lại được.

\- 001, có phải nghề tai trái của người làm ra cậu là cho vay nặng lãi đúng không?
\[Ký chủ đừng vu oan cho tiến sĩ, ông ấy chuyên bị người ta lừa tiền đấy.

\]
Vậy nên ông ấy mới tạo ra một cái hệ thống chuyên lừa tiền người ta?
Có cần oan oan tương báo thế không?
Công Nam vẫn chưa bỏ cuộc, tiếp tục kỳ kèo trả giá:
\- Nể tình chúng ta có quen biết, hay cậu chiết khấu cho tôi chút đỉnh đi, đừng lấy lãi cao vậy mà, như vậy biết đến khi nào tôi mới trả xong.

Hệ thống lạnh nhạt vô tình nói:

\[Mỗi một lần thăng cấp, số điểm học tập sẽ tăng gấp mười lần, hệ thống cho vay chỉ lấy lãi gấp đôi lại tăng gấp đôi tiền mua vật phẩm đã là nhân hậu lắm rồi, ký chủ có tin hệ thống tăng gấp mười lần như thăng cấp các môn không?\]
Công Nam nghẹn họng!
Được, coi như cậu giỏi, biết mình là nhà cho vay độc quyền nên sinh kiêu, tốt lắm, tôi phục!
Vì thế lần đầu tiên đi vay hệ thống, Công Nam đã phải cắn răng chịu cái lãi cắt cổ không hề thương tiếc của hệ thống.

\-\-
Ở bên kia đại dương, trên bán đảo Jazz của nước Q.

Một tiếng nổ rung chuyển trời đất vang lên, tiếp theo đó là những tiếng kêu rên thảm thiết vang vọng khắp không gian.

Tấn Phát nhìn căn biệt thự sang trọng nay đã biến thành một đống đổ nát, trong lòng lập tức run lên, hung hăng mắng to một tiếng.

Khốn kiếp! Anh ta không ngờ bọn chúng có thể hành động táo tợn như vậy, cảnh sát ở đây hóa ra đều là bù nhìn, lần này, là anh ta sơ sót!
Lúc vụ nổ xảy ra, Tấn Phát biết Trường Quân và một số thuộc hạ vẫn còn ở trong tòa nhà này, vụ nổ lớn như vậy, tám chín phần là chạy không thoát.

Tuy nhiên, anh ta vẫn ôm một tia hy vọng dẫn theo một top người vọt vào trong, khung cảnh bên trong là hiện trường của một vụ tàn sát độc ác, xác thịt văng tung tóe, là người tắm máu nhiều năm, lúc này Tấn Phát cũng không nhịn được muốn nôn, mà hy vọng tìm được Trường Quân còn sống sót ở trong này càng thêm mong manh.

.


Bình luận

Truyện đang đọc