CON RIÊNG CHỈ MUỐN HỌC TẬP


Tầm mười lăm phút sau, đám nhỏ lên xe, vừa mới bước lên xe, Công Nam đã ngửi thấy bên trong xe có mùi gì đó rất lạ, bởi vì trong xe có gắn máy lạnh, hơn nữa có đồ ăn vặt và nước ngọt do mọi người mang theo, cho nên mùi hương trong không khí rất hỗn loạn, dù mũi của Công Nam có thính thì cũng không ngửi ra được là mùi gì.

Chẳng lẽ mình nhầm?
Lại tập trung cảm nhận xung quanh một lúc cũng không ngửi ra mùi lạ đó là gì, cuối cùng Công Nam chỉ đành phải thừa nhận mình kém cỏi.

Dù vậy, cậu vẫn rất cảnh giác quan sát mọi người xung quanh, xe bắt đầu chạy, đi được một lúc, Đan Thanh lấy bình nước trái cây trong túi ra đưa cho Minh Tú, mỉm cười xinh xắn nói:
\- Tú uống nước trái cây đi, mình tự pha đấy.

Minh Tú nhíu mày tỏ vẻ ghét bỏ giật lấy bình nước trái cây, cậu ta vừa định mở nắp ra định uống thì bị một tiếng la to ngăn lại.

\- Đừng uống!
Tiếng la vang lên lập tức khiến Minh Tú dừng động tác tay lại, bị người khác năm lần bảy lượt ngăn cản mình uống nước, người bình thường chắc chắn sẽ không vui, Minh Tú cũng vậy, dù lúc này bản thân cậu ta đã có thiện cảm với Công Nam, nhưng hành động này của cậu rất khiến cậu ta không vui.

\- Cậu lại làm sao vậy? Không cho tôi uống nước hết lần này tới lần khác là ý gì đây?
Mọi người trên xe cũng đang nhìn Công Nam với ánh mắt ngỡ ngàng, Huy Hùng lên tiếng hỏi:
\- Sao vậy Nam?
Công Nam nhìn chằm chằm vào bình nước trái cây, rồi nhìn Minh Tú, nhìn Đan Thanh sau cùng quay đầu lại nhìn Hoàng Tuấn đang ngủ say, một lúc sau cậu mới mở miệng:
\- Trong nước trái cây này có pha methanol nguyên chất, anh mà uống vào sẽ chết đấy.

Mọi thứ trên xe nghe xong lập tức hoảng hốt, Chi Hương mở to mắt lắp bắp nói:
\- Sao! Sao có thể? Sao trong nước trái của Tú lại có methanol nguyên chất.

Bàn tay đang cầm bình nước của Minh Tú run lên, sau đó "bốp" một tiếng, nằm lăn lóc trên thảm xe, cậu ta quay sang nhìn Đan Thanh với ánh mắt khó tin, đột nhiên, cậu ta vung tay lên tát vào mặt Đan Thanh một cái rõ to.


\- Mẹ nó, không ngờ cô lại dám hại tôi, khốn nạn, quá khốn nạn!
Nói xong cậu ta ôm lấy ngực ngã khụy trên xe thở hắt lên, anh lớn Huy Hùng thấy thế vội vàng lục thuốc trị tim trong ba lô ra Minh Tú ra, đưa vào miệng cho cậu ta uống.

Xuân Khánh lập tức hét lên:
\- Sao anh lại đánh chị ấy?
Cậu ta vô cùng tức giận với hành vi đánh phụ nữ vừa rồi của Minh Tú, vốn định lên tiếng trách cứ nhưng mọi người ngăn cậu ta lại, bây giờ họ không thể khiến Minh Tú bị kích thích thêm nữa.

Đan Thanh bị giáng một cái tát lập tức ôm mặt đứng như trời trồng ngay tại chỗ, cô ấy nhìn Minh Tú với ánh mắt khó tin, sau đó, nước mắt không ngừng lăn xuống má, cô ấy vừa khóc vừa nghẹn ngào nói:
\- Không có, mình không hại cậu, cậu biết mà, cho dù mình có chết mình cũng không để cậu có chuyện, không phải mình làm!
\- Câm miệng!
Minh Tú quát lớn, mặt cậu ta đỏ như quả gấc, vẫn cứ thở hổn hển nói:
\- Cút! Cút ngay cho tôi! Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa! Cút!
Đan Thanh không ngừng lắc đầu, nước mắt vẫn tuôn ra như suối.

Nhìn Đan Thanh khóc đến đáng thương như vậy, dù lúc đầu Chi Hương, Huy Hùng và Công Nam có nghi ngờ cô ấy là thủ phạm thì cũng không khỏi xiêu lòng, người ở đây ai mà không biết Đan Thanh si tình Minh Tú đến chết đi sống lại, sao cô ấy có thể đầu độc Minh Tú được chứ.

Chi Hương đi đến bên cạnh Đan Thanh ôm lấy bả vai của cô ấy im lặng an ủi, sau đó không hài lòng nói với Minh Tú:
\- Sao chưa gì mà cậu đã ra tay đánh người rồi, Đan Thanh thích cậu như vậy thì sẽ không thể đầu độc cậu được, vì vậy chúng ta hãy suy nghĩ theo hướng khác.

Chi Hương suy ngẫm một lúc rồi quay sang hỏi Đan Thanh:
\- Cậu mang theo bình nước suốt luôn hay sao?
Đan Thanh gật đầu.


\- Chưa hề rời mắt khỏi nó lần nào?
Lần này Đan Thanh lại lắc đầu, nói:
\- Từ lúc ở khách sạn cho đến khi lên xe, mình vẫn luôn giữ bình nước, chỉ có lúc nãy xuống xe ăn uống với mọi người, mình mới để bình nước lại trên xe.

Chi Hương gật đầu, nói tiếp:
\- Tụi mình về chung với nhau, vậy chúng ta đều có chứng cứ ngoại phạm, từ đó cho thấy, người lên xe trước đó có khả năng là thủ phạm lớn nhất, mà người lên xe trước đó là bác tài và còn một người tình nghi nữa, người này vẫn luôn ở trong xe không xuống ăn uống!
Vừa nói, Chi Hương vừa nhìn bác tài, sau cùng liếc sang nhìn Hoàng Tuấn đang ngủ say ở hàng ghế cuối.

Chi Hương rất tin tưởng bác tài đã lái xe cho nhà mình nhiều năm, hơn nữa bác ấy cũng không có thù oán gì với Minh Tú, như vậy người có khả năng ra tay nhất chính là! Hoàng Tuấn.

Lại nói Hoàng Tuấn tuyệt đối có động cơ gây án, nếu Minh Tú có chuyện, Hoàng Tuấn sẽ thay thế cậu ta trở thành tuyển thủ đội IMO năm nay.

Không chỉ riêng Chi Hương, những người ở đây đều có cùng suy nghĩ như vậy, cả đám không hẹn mà cùng nhau quay sang nhìn Hoàng Tuấn.

Xuân Khánh vốn đã không ưa người này, theo như suy luận của Chi Hương thì càng xác định Hoàng Tuấn là hung thủ, vì thế không hề nể nang mà đi thẳng tới chỗ ngồi của cậu ta, đá vào thành ghế, lớn tiếng gọi:
\- Này! Dậy đi, chúng tôi có chuyện muốn hỏi anh đấy.

Bị Xuân Khánh gọi lớn tiếng như vậy, Hoàng Tuấn nhăn mày nheo mắt lại từ từ mở mắt ra, khi thấy mọi người đang nhìn mình thì vẻ mặt còn mang theo sự ngáy ngủ chưa hoàn toàn tỉnh hẳn.

Nếu lúc nãy khi Chi Hương nhắc tới Hoàng Tuấn mà hai hàng lông mi của cậu ta không run lên, Công Nam sẽ thật sự cho rằng cậu ta vừa bị đánh thức trong cơn ngủ say thật.


Nhưng đáng tiếc! Bị cậu nhìn thấy rồi.

Tuy nhiên Công Nam cũng không vạch trần chuyện này, cậu muốn xem thử rốt cuộc cái thằng này muốn làm gì.

\- Mọi người sao vậy, sao lại nhìn chằm chằm tôi thế?
Huy Hùng thay mặt mọi người nói:
\- Trong nước trái cây của Minh Tú có pha methanol nguyên chất, lúc nãy cậu ngồi trên xe có thấy ai khả nghi tới gần bình nước của cậu ấy không?
Hoàng Tuấn nhăn mày suy nghĩ một lúc thật lau rồi ngơ ngác nói:
\- Không biết, tôi ngủ từ nãy tới giờ nên có ai lên xe tôi cũng không biết nữa.

Cả nhóm quay sang nhìn nhau, họ đã cố gắng quan sát sắc mặt của Hoàng Tuấn để xem cậu ta có nói dối không, kết quả cho thấy chẳng có biểu hiện nói dối gì trên mặt cậu ta cả, trong lòng mọi người dần lung lay suy đoán ban đầu.

Riêng Xuân Khánh và Công Nam thì không, Công Nam khỏi nói, chỉ dựa vào mật ong sữa đậu nành lúc trước thôi đã chứng minh lần này Hoàng Tuấn có khả năng là thủ phạm cao nhất.

Còn Xuân Khánh thì không tin Đan Thanh là kẻ hại người, hơn nữa cậu ta đã ghét Hoàng Tuấn từ trước, vốn là người cố chấp, cho nên đánh chết cậu ta cũng không tin Hoàng Tuấn vô tội.

\- Ông đừng nói dối, lúc nãy chỉ có mình ông trên xe, ông Tú mà có chuyện ông sẽ là người có lợi nhất còn gì.

Hoàng Tuấn thuận thế nổi giận, đứng dậy quát to:
\- Ý mày là sao hả? Mẹ mày, mày dám vu oan cho tao, có tin tao đập vỡ mồm mày ra không?
\- Nhào vô!
Xuân Khánh hất cằm khiêu khích Hoàng Tuấn.

Công Nam ôm lấy Xuân Khánh còn Huy Hùng ôm lấy Hoàng Tuấn không cho hai người làm bậy.

Đúng lúc này, Chi Hương bỗng nhiên "a" một tiếng, nói:
\- Mình nhớ rồi, trên xe mình có lắp camera, mình định ghi lại khoảnh khắc vui vẻ của nhóm chúng ta lúc trên đường về nhà, định lên xe sẽ nói cho mọi người nghe, nhưng quên mất tiêu.


Mọi người nghe vậy hai mắt lập tức sáng lên, Huy Hùng vui mừng nói:
\- Vậy thì quá tốt rồi, chúng ta mở camera lên xem thì sẽ biết ai là hung thủ rồi.

Mọi lại liếc nhìn sang Hoàng Tuấn, cậu ta vẫn kiêu ngạo tỏ vẻ khinh khỉnh nói:
\- Được, tôi cũng muốn xem thử có phải là tôi vừa ngủ vừa bỏ thuốc hại người hay không! Nếu tôi bị oan, thằng Khánh phải quỳ xuống dập đầu xin lỗi tôi.

Huy Hùng không đồng ý, cậu ấy nói:
\- Mọi người chỉ đang đưa ra suy đoán thôi, nếu thật sự cậu vô tội chúng tôi nói tiếng xin lỗi cậu là được rồi, không cần bức ép Khánh như thế!
\- Được, tôi đồng ý!
Huy Hùng chưa nói hết câu, Xuân Khánh đã cắt ngang lời cậu ấy nói.

Trong lòng Xuân Khánh đã nhận định Hoàng Tuấn là hung thủ rồi, có gì phải sợ mà không dám chịu.

Hoàng Tuấn nhếch môi cười tự tin:
\- Vậy cứ chờ coi.

Nhìn thái độ tự tin kia của Hoàng Tuấn, mày của Công Nam nhíu lại, nghĩ thầm cái tên này dựa vào đâu lại tự tin đến thế, chẳng lẽ cậu ta đã động tay động chân vào camera rồi?
Cuối cùng camera cũng được mở lên, sự thật chứng minh từ lúc mọi người xuống xe cho tới lúc lên xe, Hoàng Tuấn đều nằm ở ghế cuối ngủ say sưa, không hề đụng tới bình nước kia.

\-\-
Lời của tác giả: Tại sao trong camera lại không quay được cảnh Hoàng Tuấn đổ methanol vào?
Đầu óc ít nếp nhăn nên chỉ viết được vụ án đơn giản vậy thôi, hiuhiu, thỏa mãn chút ước mơ viết truyện trinh thám \(tuy là không đủ trình\).

.


Bình luận

Truyện đang đọc