CỰC PHẨM RỂ QUÝ

“Anh có đủ thật đấy”. Lâm Tĩnh Chi ngồi đối diện Bàng Phi, gọi một chai bia.

Quả thật cô không cảm thấy đói bụng, chỉ muốn đến nhìn thấy Bàng Phi.

Bàng Phi bảo ăn thì ăn uống thì uống, đối với việc Lâm Tĩnh Chi đến, cũng không có quá nhiều phản ứng.

Hai người không có nói chuyện, nhưng cũng không cảm thấy xấu hổ.

Thỉnh thoảng Lâm Tĩnh Chi lại ở bên cạnh rót rượu, cứ như vậy yên lặng nhìn anh, đối với những chuyện lúc trước, hai người giống như đã bàn bàn không có đề cập đến, giống như những chuyện đó không hề tồn tại.

Tất cả cảnh này đều bị An Lộ lấp ở phía xa xa kia nhìn thấy, âm thầm mắng Bàng Phi không phải con người, đã ăn trong chén lại nhìn trong nồi, sau đó lấy di động “Tách tách tách tách” chụp lại vào tấm.

Cơ hội tốt như vậy, không chế nhạo anh một chút, vậy thì không phải lần ra ngoài này sẽ tốn công hay sao?

An Lộ đi đến trước mặt Bàng Phi với Lâm Tĩnh Chi, một cây quần áo hàng hiệu của cô ta ở đây trông vô cùng nổi bật, nhưng ở trước một Lâm Tĩnh Chi ăn mặc đơn giản mộc mạc, thì cây hàng hiệu của cô ta trông rất lôi thôi.

Tất nhiên, cô ta cũng không ý thức được việc này, từ trước tới nay cô ta luôn tự cho mình là tài giỏi cảm thấy mình là ngôi sao đẹp nhất trong bầu trời đêm, làm sao để ý ánh mắt những người xung quanh.

“Lần này để tôi bắt sống được đi?” An Lộ khoanh tay trước ngực, vẻ mặt đắc ý, như bộ dáng đi bắt gian.

Khuôn mặt An Lộ có vài điểm giống với An Dao, nên Lâm Tĩnh Chi cũng dễ dàng nhận ra cô ta.

“Là em Lộ sao?”

Lâm Tĩnh Chi nhận ra An Lộ, nhưng An Lộ lại không quen biết Lâm Tĩnh Chi, không khỏi nhíu mày lại: “Cô là ai, ai là em Lộ?”

“Chị là bạn của chị em, cũng là bạn với anh rể em”. Vẻ mặt Lâm Tĩnh Chi bình tĩnh, nói chuyện có chừng mực, chính sự chừng mực này lại cho thấy khí chất đặc biệt trêи người cô ấy.

An Lộ lại hùng hổ, như một con thú dữ, hận không thể hét to lên.

“Chị của tôi không có loại bạn bè nào như chị, nửa đêm nửa hôm đi dụ dỗ chồng người khác. Nói cho mấy người biết, tôi chụp ảnh của các người lại rồi, tên họ Bàng kia, nếu anh không chịu ly hôn, đợi tin khởi tố đi!” An Lộ liền lôi ra con át chủ bài.

Bàng Phi cũng không thèm để ý đến cô ta, đầu cũng không thèm ngước lên.

Lâm Tĩnh Chi cũng chỉ mỉm cười.

Hai người cũng không tỏ thái độ, khiến cho hành động vồ vập của An Lộ như là một trò hề.

An Lộ tức chết đi được: “Nếu có bản lĩnh thì tối nay đừng về nhà!”

Đến cả cô em vợ cũng như vậy, có thể thấy cuộc sống của Bàng Phi ở nhà họ An khổ sở như thế nào.

Lâm Tĩnh Chi cũng chỉ có thể tiếc thay cho Bàng Phi, cũng đành thở dài một hơi, dù sao đó cũng là chuyện nhà người ta, bản thân mình cũng không thể nhiều chuyện.

Bàng Phi ăn uống xong xuôi, đúng là chỉ thanh toán tiền cho bản thân anh, trong túi cũng không còn thừa tiền, muốn giúp Lâm Tĩnh Chi cũng không giúp được.

Nhưng thật ra Lâm Tĩnh Chi biết, cuộc sống của anh cũng khó khăn, nên trả tiền giúp cho anh.

“Tối nay anh không đi làm sao?” Thấy Bàng Phi không có ý định đến công ty, Lâm Tĩnh Chi cũng cảm thấy tò mò.

Bàng Phi châm thuốc, từ từ hút một hơi: “Bị đuổi việc”.

Người đuổi anh, cũng chỉ có thể là An Dao.

Việc Bàng Phi làm ở nhà hàng, Lâm Tĩnh Chi cũng đều để ý, nếu nói về năng lực, Bàng Phi không hề kém cạnh những người làm có lương cao, nhưng An Dao lại cố tình nhằm vào anh, cho nên dù anh có làm chuyện tốt, An Dao cũng không để ý đến.

Lâm Tĩnh Chi cảm thấy, Bàng Phi rời khỏi nhà hàng cũng là chuyện tốt, với bản lĩnh của anh, không sợ không có người để ý đến!

“Vậy tiếp theo anh có tính toán gì không?’

“Tiếp tục tìm việc”.

“Tôi thấy sức khỏe anh rất tốt, làm bảo vệ cũng không có vấn đề gì. Bây giờ cũng có nhiều người có tiền sẽ dùng một số tiền lớn thuê bảo vệ để bên người, lương cao, đãi ngộ tốt, tôi có quen một người bạn cũng làm công việc này, không thì, tôi giới thiệu cho anh nhé?”

Bàng Phi cũng rời khỏi cuộc sống thành thị lâu lắm rồi, cũng không rõ việc gì phù hợp với mình, nghe Lâm Tĩnh Chi nói, lại khiến cho anh này ra một ý tưởng mới.

Nhả khỏi từ trong miệng ra, Bàng Phi trả lời: “Được”.

Lâm Tĩnh Chi nở một nụ cười: “Bây giờ tôi gọi điện cho người bạn đó”.

Nói xong, cô ấy lấy điện thoại gọi cho bạn cô ấy: “Thời Phong, tôi có một người bạn sức khỏe rất tốt, anh giúp tôi sắp xếp…”

Lời còn chưa nói xong, điện thoại đột nhiên bị giật mạnh lấy.

Lâm Tĩnh Chi ngây ngốc nhìn Bàng Phi, đôi mắt đen láy kia, lộ ra thần sắc phức tạp.

Điện thoại bị ngắt mất, bàn tay nắm lấy di động của Bàng Phi nổi cả gân xanh lên, có thể thấy anh đã dùng bao nhiêu sức lực.

Đang yên đang lành, Bàng Phi làm sao vậy?

Còn vẻ mặt này nữa, sao lại đáng sợ như vậy?

“Anh làm sao vậy?”

Cái họ này cũng thấy nhiều lắm, Thời Phong cái tên này càng ít người có, lúc giật lấy điện thoại, Bàng Phi cũng nghe được từ điện thoại truyền ra giọng nói quen thuộc.

Thời Phong, đối thủ một mất một còn của anh, năm đó là bởi gì Bàng Phi, nên Thời Phong mới phải xuất ngũ.

Thế giới thật nhỉ, nhưng ở cái thành phố tuyến ba Dung Thành này, hai người lại gặp mặt nhau một lần nữa.

Đưa lại điện thoại di động cho Lâm Tĩnh Chi, Bàng Phi nói: “Chuyện của tôi, cô không cần xen vào”.

Lâm Tĩnh Chi cũng không rõ nguyên nhân, lời vừa đến miệng, nhìn thấy đôi mắt đen thâm thúy kia, liền không thể mở miệng.

Trong lòng có câu hỏi, nhưng Lâm Tĩnh Chi cũng biết, nếu Bàng Phi không nói, cô hỏi cũng không có ích.

Bóng dáng người kia cũng đi xa dần, Lâm Tĩnh Chi cũng không có đuổi theo vì Thời Phong lại gọi lại: “Mỹ nữ Lâm, em làm gì vậy, tìm tôi giúp mà còn bắt tôi gọi điện thoại lại, em muốn tiết kiệm tiền điện thoại à? Em không đến mức keo kiệt như vậy chứ”.

Không thể nói là Bàng Phi ngắt máy được, về sau còn có lúc cần nhờ đến Thời Phong: “Đâu có, là do tín hiệu không tốt”.

“Được rồi, anh tin em. Vừa rồi em bảo anh sắp xếp giúp bạn em đúng không, vừa hay bên anh đang cần tuyển người…”

“Cái đó… Không cần”. Lâm Tĩnh Chi xấu hổ không biết giải thích như thế nào.

Người tên Thời Phong này vô cùng tò mò, mọi chuyện đều phải hỏi đến cặn kẽ, nếu không phải vì vậy, cũng sẽ không có xảy ra chuyện với Bàng Phi, phá vỡ quy tắc quân đội, bị đuổi về nhà.

Lâm Tĩnh Chị bị anh ấy hỏi đến nhiều đến mức không còn cách nào khác, đành phải nói hết mọi chuyện ra.

Lúc ấy Thời Phong nghe thấy tên của Bàng Phi, vẻ mặt liền trở nên nghiêm túc.

Đây là cái tên mà anh ấy sẽ ghi nhớ cả đời, đến lúc ngủ rồi cái tên này vẫn còn xuất hiện trong mơ, cho nên giống như là phản xạ, dễ dàng kϊƈɦ thích trung tâm thần kinh của anh ấy.

“Người bạn kia của em bây giờ cuộc sống không ổn sao, còn cần nhờ người giúp đỡ?” Ba mươi năm ở Hà Đông ba mươi năm ở Hà Tây, cho dù lúc ở trong quân đội Bàng Phi có tài giỏi cỡ nào, nhưng bây giờ cuộc sống của anh lại không bằng Thời Phong.

Còn điều gì khiến bạn vui hơn là, người trước kia bắt nạt bạn bây giờ không bằng bạn?

Lâm Tính Chi không biết Thời Phong đang suy nghĩ điều gì, cô cũng hối hận vì đã nói ra chuyện của Bàng Phi, những lời này khiến cho Thời Phong hiểu rõ về tình hình hiện tại của Bàng Phi.

Bình luận

Truyện đang đọc