CỰC PHẨM RỂ QUÝ

Bác Hà thở dài với vẻ mặt đầy buồn phiền: "Anh Bàng à, thật sự là tôi không biết nhờ ai giúp đỡ nên mới tìm đến anh nhờ giúp đỡ."

Bàng Kim Xuyên bảo ông có gì thì cứ nói thằng, ông là người nhiệt tình, tốt bụng, khi anh em hàng xóm bạn bè đã đích thân tìm đến thì sao nỡ lòng nào mà từ chối.

"À, là như thế này, khu vực nội thành cũ đã bị chính phủ quy hoạch thành khu trường học, vốn dĩ đây là chuyện tốt, thành thị phát triển, chuyện dỡ những thứ cũ kĩ trong nội thành cũ là hợp lí, nhưng cách làm của dỡ bỏ và tháo rời thật sự khiến người ta không thể nào mà chấp nhận được.”

"Còn phải nói đến nguyện vọng, mong muốn phá bỏ và di dời, không muốn phá bỏ và di dời đi nơi khác, cũng không biết lí do của người ta là gì, cứ thế mà đào phá nhà người ta. Đây chính là âm thầm giết người, nếu như có tai nạn chết người xảy ra, anh nói xem phải làm thế nào đây."

"Chính phủ phát triển thành thị, xây dựng những ngôi nhà mới, không phải là để mang đến cho người dân một môi trường sống và hoàn cảnh cảnh sinh sống tốt hơn sao, vậy còn quan tâm đến những thứ vô nghĩa đó làm gì."

Tâm trạng của bác Hà rất phấn khích, kϊƈɦ động, vì phẫn nộ mà mặt nổi đầy gân guốc.

Bàng Kim Xuyến vỗ bàn một cách rất phẫn nộ, hung hăng: "Buồn cười thật, cách làm của đội phá dỡ và di dời có khác gì với lũ phường trộm cắp lêu lổng chứ? Chuyện này mọi người có thể đi khiếu nại."

Bác Hà lại thở dài: "Khiếu nại ư, cũng vô dụng thôi, người ta sẽ lại nói rằng không có tai nạn chết người thì không thuộc vào loại án hình sự, nên không thể thụ lí. Hơn nữa, những người dân thường như chúng tôi không có quyền thế gì, nếu anh khiếu nại thì sẽ không có ai dám chống lại anh."

"Việc này tôi nghĩ anh ít nhiều gì cũng có quen biết người lãnh đạo cũ, anh xem có thể giúp chúng tôi nói vài câu lên trêи được không. Không phải là chúng tôi không đồng ý việc phá dỡ và di dời nhưng dù sao thì cũng phải cho chúng tôi một chút thời gian để thu xếp các thứ chứ."

"Còn nữa, quỹ phá dỡ và khoản bồi thường, cái này cũng phải hợp lí mới được, dù sao thì cũng không thể ra đường mà ở được."

"Quỹ phá dỡ và dời đi thì nhà nước đã có văn bản rõ ràng chuẩn chỉnh rồi, việc phá dỡ này trước kia đều sẽ giải quyết vấn đề về nhà ở của người dân trước, chẳng lẽ bọn họ không đền bù mà cứ thế phá dỡ sao?" Cuối cùng, Bàng Phi không thể chịu đựng được nữa đành nói.

Nói đến đây, bác Hà lại được một phen nổi trận lôi đình: "Chẳng biết là có đền bù nhà dân hay không, nhưng những gì đền bù cho chúng tôi toàn là những ngôi nhà đổ nát, cũ rích, còn nhà của người ta thì đã gần bán xong rồi, anh nói xem, thế này thì bảo chúng tôi phải sống như thế nào đây?"

"Hơn nữa, những ngôi nhà đó xây được một nửa thì không xây nữa, ai biết được chất lượng có đảm bảo hay không, nếu như tầng một bị sụt hay xảy ra một sự cố nào khác thì làm thế nào bây giờ?"

"Loại nhà kiểu đó chúng tôi chẳng dám ở, là vì, rất nhiều người không tình nguyện muốn chuyển đi thì ban đêm, đội phá dỡ liền nhân cơ hội vào nhà cưỡng ép và đuổi những người trong nhà ra ngoài, có máy xúc đi theo sau phá dỡ, rất nhiều người đã bị phá dỡ nhà như vậy."

Đây rõ ràng là cưỡng chế ép buộc phá dỡ, chính phủ đã cấp ngân sách, nhưng những người ở trung gian đã ăn bớt hết, những người dân thường ở dưới cùng là khổ sở nhất.

Bàng Kim Xuyên tức giận vỗ bàn đứng phắt dậy: "Buồn cười thật, buồn cười thật đấy, bây giờ người ta lấy chính sách của nhà nước làm đồ trang trí hết rồi sao? Phải, việc này tôi nhất định phải tham gia."

Ba muốn tham gia thì Bàng Phi ủng hộ, nhưng nhất thiết phải nhắc nhở ba: "Ba, ba đem tình hình thực tế phản ánh cho những người lãnh đạo cũ mà ba quen, bên cạnh đó, bảo họ xử lí sao cho hợp lí là được rồi, ba tuyệt đối đừng ra mặt."

Bản thân anh hiểu rõ ba của mình nhất, bất cứ việc gì cũng trực tiếp ra mặt, chuyện phá dỡ di dời này không liên quan gì đến nhà họ Bàng, tham gia vào thì sẽ đắc tội với người ta, nhưng ba vẫn nghĩa vô phản cố, không chùn bước khi làm việc nghĩa.

Những người trong đội phá dỡ đó có thể làm tất cả mọi việc, mà ba Bàng Phi tuổi tác đã cao, lỡ như có mâu thuẫn gì với người ta thì chắc chắn người bị tổn hại sẽ là ba.

Dù sao thì năng lực của một người cũng chỉ có hạn, thôi thì bản thân cố gắng hết sức là được rồi.

Bàng Kim Xuyên gật đầu với vẻ có chút đăm chiêu.

Mấy ngày nay, Bàng Phi rảnh rỗi không có việc gì làm nên đều đến nhà họ Bàng xem thế nào, mỗi ngày đều nghe thấy ba nói đội phá dỡ di dời đó bá đạo như thế nào, quá đáng như thế nào, trong lòng anh cũng vô cùng tức giận.

Nhưng nói chung là hiện tại anh chỉ là một người bình thường, có những chuyện không có cách nào mà can thiệp được.

Ngày hôm đó, khi Bàng Phi đang bận rộn huấn luyện cho nhân viên thì đột nhiên nhận được điện thoại của Bàng Yến báo tin rằng ba anh đã bị người ta đánh.

Bàng Phi không nói thêm gì cả, liền lái xe chạy đi đến đó.

Từ năm đầu tiên mà nội thành cũ được xây đến bây giờ cũng có lịch sử đến hơn trăm năm rồi, nơi này từng rất phát triển rất hưng thịnh, cũng đã sinh ra rất nhiều người tuyệt vời, tiếng tăm lừng lẫy, thậm chí có lần còn được phong làm khu di tích trọng điểm cần được bảo tồn, nhưng ngày nay thì sao, bởi vì xây dựng và phát triển đô thị, nói phá dỡ thì liền phá dỡ, bây giờ khu nội thành cũ náo nhiệt ngày nào đã bị phá hủy hết rồi, tất cả đã thay đổi hoàn toàn, toàn là những căn nhà rách nát xiêu vẹo không vững vàng, cảnh tượng như là vừa có trận động đất vậy.

Bàng Yến cùng với Bàng Phi đến nhà bác Hà, chỉ thấy trêи đầu ba quấn đầy băng, sắc mặt thì tái nhợt lại.

Cơn tức giận lập tức dâng trào từ trong lồng ngực, Bàng Phi nắm chặt tay lại, các đốt ngón tay trắng bệch.

"Là ai đã làm?"

"Người của đội phá dỡ, ba nói đạo lí với bọn họ, bọn họ không nghe, còn lấy gạch đạp vào đầu ba, ôi trời ơi..." Khó lắm Bàng Yến mới có thể ngừng than khóc, bây giờ thấy anh trai đã đến, không cầm được nước mắt mà khóc nức nở.

Bàng Phi nghiến răng nghiến lợi nói: "Bây giờ họ đang ở đâu?"

Bàng Yến nói: "Hôm nay bọn họ muốn phá nhà bác Hà, bởi vì ba bị đánh nên tạm thời bọn họ đã đi rồi, nhưng bọn họ nói rằng tí nữa sẽ lại đến."

"Được, được lắm!" Bàng Phi còn sợ rằng chúng sẽ không đến nữa, chỉ cần bọn họ sẽ lại đến là được rồi.

"Ba, để con đưa ba đi bệnh viện." Bàng Phi lo lắng cho vết thương của ba.

Bàng Kim Xuyên ngồi xuống ôm đầu: "Không cần đâu, ba còn phải đợi bọn nhóc thỏ đế kia đến để tính sổ nữa, tranh thủ lúc ba không để ý mà ra tay, đúng là nham hiểm, thâm độc."

"Ở đây đã có tôi rồi, cô không cần lo lắng nữa." Bàng Phi không nói thêm gì nữa mà cứ thế khiêng ba lên, đưa ông vào trong xe, sau đó nói với con của bác Hà: "Tiểu Mao, hãy đưa ba anh đến bệnh viện."

Tiểu Mao nhanh trí đồng ý, cầm lấy chìa khóa rồi lên xe.

Bàng Phi cũng đưa em gái Bàng Yến vào trong xe: "Em đi chăm sóc ba đi."

"Anh, một mình anh không thể đánh lại được nhiều người như vậy đâu." Bàng Yến ghé mặt qua cửa sổ khóc sướt mướt.

Bàng Phi không nói gì cả, dùng tay ra lệnh cho Tiểu Mao, chiếc xe "phần phật" một lúc rồi đi ngay.

Trong nhà bác Hà chỉ còn lại một mình bác, mu bàn tay bác cũng bị thương, Bàng Phi dùng rượu thuốc giúp bác sơ cứu vết thương, sau đó bảo bác hãy ở yên trong phòng và đừng đi ra ngoài.

Bác Hà chỉ biết là Bàng Phi từng đi bộ đội vài năm rồi bị trục xuất, tưởng rằng anh không có bản lĩnh gì cả: "Bàng Phi à, những kẻ đó họ đều không màng đến mạng sống, cậu đừng ra tay làm gì."

Bàng Phi không nói gì cả, năng lực, bản lĩnh của anh thế nào không cần phải giải thích.

Không có nhiều bản lĩnh, bên ngoài có tiếng ồn ào ầm ĩ nhao nhao lên, đội phá dỡ đã đến.

Vẻ mặt Bác Hà hoảng loạn, anh bảo ông hãy ở yên trong phòng đừng đi ra ngoài, sau đó, anh một mình bước ra ngoài nghênh chiến.

Đối phương có khoảng hơn chục người, một đám người với vẻ lưu manh, vừa nhìn đã thấy chẳng ra cái đầu ƈôи ȶɦịt gì.

Bàng Phi chỉ quan tâm đến người đã làm hại ba anh, anh nổi giận đùng đùng hỏi: "Vừa nãy là ai đã lấy gạch choảng vào đầu ba tôi làm ông ấy bị thương?"

Một người trong đó mang khuyên tai đinh, mặc áo sơ mi hoa đút tay vào túi, vênh váo bước ra: "Là tao, thì sao nào..."

Vẫn chưa nói hết lời, một cú đấm thẳng lên, tên kia cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì, cả người bay ra ngoài, mồm bị tát nát bét, miệng thì răng lợi lẫn lộn, máu phun tung tóe.

Trong phút chốc, mười mấy tên côn đồ đều hoảng sợ, sức chiến đấu và bản lĩnh của anh đã khiến người ta phải khϊế͙p͙ sợ.

Bác Hà nấp ở sau cửa nhìn thấy đánh đấm cũng rất khϊế͙p͙ sợ, chỉ trong nháy mắt đã thay đổi cách nhìn về Bàng Phi, không thể ngờ rằng anh cũng lợi hại y như ba của anh, trước kia ông đã xem nhẹ anh rồi.

Tên mặc áo sơ mi hoa giãy giụa đứng lên, miệng không ngừng chảy máu, luôn miệng kêu la: "Tên kia… mày mà… cũng dám đánh anh đây à… Đánh cho tao, đánh chết nó đi..."

Vừa nói xong, mấy tên tay sai lao đến như ong vỡ tổ.

Bàng Phi không muốn gây rối, nhưng bọn họ thì không biết điều nên cứ dây dưa, quấy rầy.

Tên mặc áo sơ mi hoa đó lấy ra một chiếc đao, ra tay từ phía sau.

Bàng Phi đá một cú vào ngực hắn, khiến hắn bay ra rất xa và ngã trêи đống gạch ngói vỡ vụn, chiếc đao trong tay hắn không hiểu thế nào lại đâm đúng vào cổ tay bên kia của hắn.

"A..." Tiếng kêu thảm thiết không dứt vọng lại.

Mọi người không khỏi kinh hãi, bàng hoàng, đỡ tên mặc áo sơ mi hoa rồi bỏ chạy thục mạng.

Bác Hà từ trong phòng chạy ra, nhìn Bàng Phi với vẻ mặt vô cùng lo lắng: "Bàng Phi à, sao cậu lại gây ra đống phiền phức chết tiệt này, những người này chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ đâu, làm thế nào đây, tôi nên làm thế nào bây giờ."

"Chuyện này là do tôi gây ra, nếu bọn họ muốn đến đây làm loạn, thì bác cứ bảo bọn họ đến tìm tôi là được rồi."

Mọi người đều rất ích kỷ, lúc này tất cả những gì bác Hà nghĩ đến toàn là sự an nguy của người nhà ông, chuyện gì cũng có thể bằng lòng.

Bàng Phi không trách cứ gì ông cả, nhưng sau này cũng sẽ không giúp ông cái gì nữa.

Ba vì giúp đỡ ông ấy mà nằm viện, ngay cả đến một câu ân cần hỏi han ông ấy cũng không có, nói là bạn cũ nhưng đúng là bạn vớ bạn vẩn, bạn giả vờ, muốn lợi dụng bạn cái gì thì mới nghĩ đến bạn, nếu không có chuyện gì cần lợi dụng thì cũng không thèm đếm xỉa.

Bàng Phi đi vào trong bệnh viện thăm ba, vết thương không quá nghiêm trọng, chỉ là bị thương ngoài da, bôi một chút thuốc lên sẽ ổn.

Bàng Kim Xuyên rất quan tâm đến chuyện bên đó của khu nội thành cũ, Bàng Phi không nói cho ông biết chuyện anh đã đánh người bị thương, mà nói dối ông là đã giải quyết ổn thỏa mọi việc rồi, bảo ông đừng bận tâm nữa.

"Sự việc có thực sự là đã được giải quyết xong xuôi rồi không, những tên không màng đến mạng sống đó đâu có dễ thỏa hiệp như thế. Không được, ba phải đến ở nhà ông Hà, như thế thì khi những người đó làm loạn, thì ta mới có thể nắm bắt được trước hết."

"Ba, ba đã ra nông nỗi này rồi, còn muốn xen vào những chuyện đó làm gì ạ?" Bàng Yến lo nghĩ cho ba mà cảm thấy không đáng.

Cho dù là thành công rồi thì sẽ như thế nào đây, điều này chẳng liên quan gì đến nhà họ, những người đó cũng sẽ chẳng cho họ đồng nào.

Lúc trước, Bàng Yến bị bệnh nặng phải chạy vạy đi vay tiền, những người đó cũng chẳng phải chẳng cho họ vay một đồng nào hết sao?

Bàng Kim Xuyên cầm tay của Bàng Yến nói: "Làm người thì đừng nên tính toán chi li như vậy, nếu chúng ta cũng giống như bọn họ thì chẳng phải chúng ta cũng sẽ tha hóa mà trở thành những người như vậy hay sao. Thật ra, ta tham gia vào chuyện này cũng chẳng phải là vì mấy lời của bác Hà, căn bản là ta làm vì những người vô tội thôi."

"Ba từng là một người lính, cho dù là có cởi bỏ bộ quân phục nhưng sứ mệnh và trách nhiệm thì vẫn còn nguyên, bảo vệ Tổ quốc là trách nhiệm của ba, con bảo ba khoanh tay đứng nhìn, làm sao ba có thể làm như vậy được!"

Dường như lời mà ba nói cũng chính là tiếng lòng của Bàng Phi, bao nhiêu lần vì chính nghĩa mà không chùn bước "xen vào chuyện của người khác", cũng chính là vì câu nói này.

Bàng Phi vâng lời, khó lắm mới được đi trêи cùng một con đường với ba.

Bình luận

Truyện đang đọc