CỰC PHẨM RỂ QUÝ

Khi Bàng Phi trở về nhà, An Dao vẫn chưa quay lại, anh biết rằng An Dao đã đi đến chỗ của La Lượng, và anh chưa bao giờ cảm thấy thoải mái khi biết được An Dao đi đến chỗ của La Lượng.

Trước kia, An Dao không tin những gì anh nói, cô luôn cảm thấy La Lượng chỗ nào cũng tốt. Bây giờ để cô tự mình nhìn thấy bộ mặt thật của La Lượng, sẽ hiệu quả hơn một ngàn, một vạn lời nói mà mình nói..

Sau mười một giờ, An Dao kéo cơ thể kiệt sức của mình trở lại, trêи gương mặt hiện rõ sự mất mát và đau khổ không thể che giấu.

Hai người nhìn nhau, An Dao xuống sô pha, thật lâu không lên tiếng.

Thật lâu sau, An Dao đột nhiên nói: "Bàng Phi, anh có thể đừng làm lớn chuyện này được không?"

Bàng Phi chờ mong cô nói: "Cuối cùng, tôi cũng nhìn thấy bộ mặt thật của La Lượng", nhưng đợi một lúc lâu sau, cái anh đợi được chính là An Dao xin cho La Lượng.

Anh không biết nên khóc hay nên cười, anh chỉ biết khi An Dao nói ra lời này, trong đầu anh chỉ có một ý nghĩ - không thể nào.

"Có thể có một số hiểu lầm trong vấn đề này. Hãy cho tôi một thời gian." An Dao cầu xin.

Cô càng như vậy, Bàng Phi càng khó chịu.

Có thể có hiểu lầm gì đó, bất bình gì đó. Nhưng dù bất bình lớn đến mấy cũng không nên lấy mạng người ta ra làm trò đùa!

An Dao, An Dao, cô cũng là phận con người, khi nói ra những điều này, cô có nghĩ đến người đang nằm bất tỉnh trong bệnh viện không, cô có lo lắng cho những người vô gia cư, người già neo đơn?

“Đừng nói nữa!” Bàng Phi không muốn nghe cô ấy nữa, mặc dù hình ảnh của cô ấy trong tâm trí của Bàng Phi không hoàn hảo, nhưng ít nhất cô ấy còn tràn đầy năng lượng và tốt bụng, nhưng bây giờ...

Dù có nói thêm gì nữa, anh rất muốn tự hỏi có phải mình đã nhầm lẫn hay không, An Dao không tốt như anh nghĩ.

An Dao nghĩ anh ghen tị vì mình giúp đỡ La Lượng nói: "Bàng Phi, anh có thể đừng ấu trĩ vậy không, cứ hết lần này đến lần khác ghen tuông, tật xấu này của anh rốt cuộc khi nào có thể sửa lại?"

Bàng Phi nhắm mắt lại và cố gắng kìm nén cơn tức giận của mình.

Anh đã rất vất vả để cứu vãn mối quan hệ này, vì vậy anh không muốn vì La Lượng mà một lần nữa làm cho mối quan hệ này trở nên căng thẳng.

Anh quay người lên lầu, đóng cửa một cái "rầm", để lại An Dao một mình trong phòng khách.

Tào Tú Nga đứng ở cửa chứng kiến tất cả, mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng cô mơ hồ nghe được chuyện lần này là chuyện của gia đình họ La, An Dao vẫn luôn giúp đỡ La Lượng nói chuyện, chẳng trách Bàng Phi tức giận:

"Dao Dao, mẹ nhất định phải nói với con, chuyện này con không nên can thiệp quá nhiều. Chuyện của đàn ông với nhau hãy để họ tự giải quyết."

Tào Tú Nga không thể hiểu được suy nghĩ của An Dao, cô cũng không muốn giải thích.

Bàng Phi không đồng ý cũng không sao, cô có cách riêng của mình.

Sáng sớm hôm sau, lúc Bàng Phi thức dậy, An Dao cũng đi theo, trêи gò má ửng hồng một nụ cười, dịu dàng như ánh nắng ban mai, trêи mặt cô như không hề bị chuyện tối hôm qua ảnh hưởng.

Bàng Phi sửng sốt, xoay người đi xuống lầu, An Dao đột nhiên gọi điện thoại cho anh: "Xe của tôi bị hỏng, hôm nay anh chở tôi đi."

Bàng Phi không tin rằng xe của cô thực sự bị hỏng, người phụ nữ này muốn tự bám lấy mình, để Bàng Phi không có cơ hội gây chuyện.

Vì giúp La Lượng kéo dài thời gian, cô đã thực sự là chuyện gì cũng làm được, ngay cả chiêu mỹ nhân kế này cô cũng nghĩ ra được.

“Không có thời gian.” Bàng Phi lạnh lùng đáp, đi thẳng xuống lầu.

An Dao không cảm thấy bực bội: "bịch bịch bịch" theo sau: "Con người anh sao thế chứ, cứ cãi nhau là giận như trẻ con. Anh không đưa tôi đi làm, chẳng lẽ để tôi tự đi, hay chen chúc trêи xe buýt rồi gặp phải mấy tên đàn ông có ý đồ xấu xa?"

“Xoạt.” Chìa khóa xe BYD đột nhiên rơi vào trong tay An Dao: "Vậy thì cô lái xe của tôi mà đi.”

Nước đi này An Dao thật sự không ngờ tới, nếu cô không xuất binh ngay bây giờ thì Bàng Phi sẽ thắng một nước cờ.

“Xe của anh thì anh tự đi mà lái. Tôi không lái được.” Anh có tấn công thế nào thì cũng phòng thủ được, An Dao đặt chìa khóa lên bàn cà phê, cười nói.

Bàng Phi lạnh lùng liếc cô một cái, biết là cô cố ý, nhưng không thể không gật đầu đồng ý.

Người phụ nữ này chỉ cần một làm nũng vừa khuất phục, Bàng Phi đã đầu hàng trong một giây.

Xem ra kiếp trước anh thiếu nợ cô nên kiếp này đến đây trả nợ.

Dọc đường đi, Bàng Phi không nói lời nào, An Dao lần nữa nhắc tới chuyện tối qua, thành thật thú nhận cô quả thực ích kỷ, muốn đi tìm La Lượng hỏi cho rõ ràng. Nếu quả thật là La Lượng phạm sai lầm, cô sẽ không bao giờ khoan nhượng và trừng phạt anh ta như những gì cô ấy nên làm.

Cuối buổi nói chuyện, An Dao gần như cầu khẩn.

Bàng Phi trong lòng không thể cứng rắn được, nếu không, anh nhất định không đồng ý cho An Dao có thể làm gì mình muốn?

Nhưng anh chỉ không muốn nhìn An Dao cầu xin La Lượng, cảm thấy An Dao không đáng giá, cũng vì vậy cảm thấy chính mình không đáng giá.

“Hai ngày.” Đây là thỏa hiệp lớn nhất mà Bàng Phi có thể thực hiện, và Bàng Phi sẽ trực tiếp đến Cục Giám sát sau hai ngày.

An Dao gật đầu, nhưng trêи mặt không có biểu hiện vui mừng.

Đi tìm La Lượng và hỏi có thể làm được gì, hậu quả của sự việc này không thể thay đổi được, đơn giản chỉ là tìm kiếm sự an ủi thôi.

Trong hai ngày qua, Bàng Phi cưỡng bức anh không được nghĩ đến những chuyện ở thành phố cũ, khi nghĩ tới đây, anh sẽ không tránh khỏi nghĩ đến An Dao, thậm chí còn nghĩ đến chuyện cô và La Lượng sẽ xảy ra?

Anh không có thời gian đến bệnh viện nên sau giờ làm việc anh bận tìm nhà cho bác Hà và mọi người.

Ngay sau khi vụ sập xảy ra, hơn một nửa số cư dân không dám sống ở đó, một số người không màng nguy hiểm vẫn sống trong đó, những người này có tâm lý là sẽ được bồi thường nếu tai nạn xảy ra. .

Bàng Phi không thể quản lý được nhiều như vậy, vì vậy anh ấy phải giải quyết ổn thỏa với những người lớn tuổi như bác Hà:

"Bệnh viện đang thúc giục đóng phí, một lần đóng 500.000. Chúng tôi đã bù tiền trước, vì sợ sau này bọn họ không thừa nhận sẽ không đưa cho chúng tôi."

Bàng Phi nói: "Đừng lo lắng về điều này, họ không dám không đưa."

Hai ngày trôi qua nhanh chóng, An Dao vẫn không gặp được La Lượng.

Bàng Phi nói: "Lần này không thể trách tôi được. Từ lúc xảy ra vụ tai nạn đến giờ, không ai trong số họ đến bệnh viện để xem vết thương, cũng không có người nào đứng ra nói về cách giải quyết chuyện này. An Dao, nếu cô còn chút lương tâm thì thôi, đừng nói cho La Lượng nữa."

An Dao không còn gì để nói, chỉ có thể thở dài.

Bàng Phi đã trực tiếp đến Cục Giám sát và khai ra sự cố sập tường tòa nhà số 3 gây thương vong.

Cục giám sát ngay lập tức cử người đến điều tra, nhưng sau khi điều tra, không có bằng chứng cho thấy tòa nhà số 3 có vấn đề gì, các bức tường bị sập đã được sửa chữa.

Ngay cả những người bị thương cũng bặt vô âm tín và phủ nhận thông tin có vụ sập tường.

"Ông Bàng, đây là bản tượng thuật của ông Vũ, bọn họ nói là mình vô tình té bị thương. Còn có người quản lý đất đai cục bên này, cũng cho thấy chính xác khu đất trêи lô số 3 đã phá bỏ và dời đi khu dân cư."

Bàng Phi nhìn nó một cái, sắc mặt càng ngày càng xấu.

Vốn dĩ La Lượng sẽ không trở tay không kịp, nhưng không ngờ động tác của anh ta lại nhanh như vậy.

Không có bằng chứng, người nhà trong vụ tai nạn cũng không muốn kiện cáo, anh ta có làm phiền cũng vô ích.

Bàng Phi không ngạc nhiên khi tòa nhà mới đã qua kiểm định chất lượng, nếu nhà họ La chưa giải tỏa mối quan hệ thì làm sao dám bán bất động sản có vấn đề, nhưng người nhà trong vụ tai nạn lại quay lưng với nhau, điều này khiến Bàng Phi rất bối rối.

“Chị dâu, chị có chắc là không truy cứu chuyện này nữa không?” Bàng Phi tìm thấy người nhà nạn nhân và hỏi một cách nghiêm túc.

Người phụ nữ cúi đầu và vẫy tay yếu ớt: "Đừng truy cứu nữa, đừng truy cứu nữa, anh Bàng, cứ mặc kệ, cứ để như vậy đi."

“Cô nhận được bao nhiêu lợi ích từ họ?” Bàng Phi hỏi thẳng.

Người phụ nữ rơi nước mắt ngay lập tức, không nói, nhưng bằng lòng.

Bàng Phi nói tiếp: "Dù họ có cho cô bao nhiêu tiền đi chăng nữa thì cô cũng không thể chắc chắn an toàn. Nếu mọi người tỉnh lại thì tốt, nhưng nếu họ không tỉnh dậy được? Có nhà mới các người còn dám nữa ở sao? "

"Vì sự thỏa hiệp của mọi người, nhiều người sẽ xua tan lo lắng và chuyển vào nhà mới một lần nữa. Nếu sau này có tai nạn xảy ra, đây đều là những mối nguy hiểm tiềm ẩn."

Người phụ nữ che miệng và cố gắng giữ cho mình không khóc, nhưng cô không thể kìm được nước mắt rơi xuống: "Tôi… Tôi không thể làm gì được… Anh Bàng, tôi… Tôi xin lỗi... "

Người phụ nữ quay lưng bỏ chạy.

Bàng Phi thở dài thườn thượt, không biết phải nói gì nữa.

Nhà họ La không biết đã giở trò gì ở sau lưng, những người đã chuyển đi lần lượt trở về.

Nhà bác Hà đã lâu không chuyển về, là do nhà bác ấy xảy ra chuyện, sau khi chuyển về, e rằng buổi tối ngủ không ngon.

Căn nhà đó cũng không bán được, e sẽ gây tai nạn cho người khác. Làm sao đây, cả nhà đành phải thuê bên ngoài vậy.

“Tiểu Phi, chuyện này không thể để yên, bọn họ quá không kiêng nể ai rồi.” Bàng Kim Xuyên không thể nuốt được cục tức này.

Bàng Phi cũng hiểu, nhưng anh có thể làm gì nếu không có bằng chứng?

“Không được, ba phải kiểm tra rõ ràng vấn đề này, ba phải kiểm tra rõ ràng.” Bàng Kim Xuyên tức giận.

Nói với các cán bộ đã về hưu những điều này, họ đều có cùng một thái độ, nhiều hơn một chuyện chi bằng bớt đi một chuyện, về già thì nên an hưởng tuổi già, trong thế giới người trẻ thì người già bọn họ không còn gì để nói rồi.

Hàm ý là họ không quan tâm đến chuyện gì nữa, cũng không muốn đi quan tâm gì.

"Các người không quan tâm, tôi quan tâm! Ai nói tôi về già vô dụng, tôi sẽ cho bọn họ xem, người già cũng không thể coi thường."

Cách mà Bàng Kim Xuyên có thể nghĩ ra là đến trước cao ốc của tập đoàn La thị, giơ một cái bảng có liệt kê việc thành phố cũ và nhà mới sụp đổ.

Ông ấy muốn mọi người nhìn thấy bộ mặt thật của tập đoàn La thị, để công chúng không bị lừa dối nữa!

“Bên ngoài có chuyện gì vậy?” Xe của La Lượng đi qua cao ốc của tổng công ty, vô tình nhìn thấy cảnh này, thuận miệng hỏi một câu.

Lý Uy biết chuyện này, vì đây là thời kỳ đặc biệt, không thể có thêm phiền phức, cho nên hắn cũng không quan tâm, để cho nhân viên bảo vệ xử lý.

Một đám vô dụng thậm chí không thể ngăn cản một ông già.

“Quay đầu lại, tôi tự mình đi xử lý một chút.” Lý Uy nói.

La Lượng nghe nói kẻ gây rối chính là ba của Bàng Phi, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười: "Nếu anh xử lý tốt, người ta sẽ không chạy đến cửa công ty của tôi để gây rối. Gọi người đến văn phòng của tôi, tôi sẽ tự mình xử lý.”

Bình luận

Truyện đang đọc